Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
_________________________________
Tông Tử Hoành cả kinh, ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra những vết thương chí mạng trên hành thi, vì đã bị mục rữa, vị trí cụ thể đã không thể xác định được, nhưng không thể nghi ngờ là nằm ở vùng bụng.
Y lần đầu tiên nhìn thấy tu sĩ bị cướp kim đan trong lời đồn, không có kinh nghiệm gì, nhưng hai huynh đệ này đã hành tẩu giang hồ, kiến thức sâu rộng, y hỏi: “Các ngươi sao biết được kẻ này bị móc kim đan?”
Hoàng Hoằng nói: “Đại điện hạ ngài xem, bụng hắn thủng một lỗ rất lớn, tuy đã mục nát, nhưng khi chết nhất định ở đây đã bị trọng thương.
Ngoài ra, ngoại trừ vùng đan điền, những nơi khác đều có thương tích, nhưng cũng không phải vết thương chí mạng, giống như cố ý giữ mạng hắn lại, tu sĩ này tu vi không thấp, đấu pháp khinh địch như vậy sẽ rất có thể tự lấy đá đập chân, mạo hiểm như vậy, quá nửa là vì moi kim đan của hắn, phải moi khi người ta còn sống, người vừa chết, linh lực cũng tan theo, kim đan sẽ không dùng được.
Cuối cùng, hành thi này chuyên moi bụng kẻ khác, hiển nhiên là do oán niệm quá sâu nặng.
Thiết Đan Tặc* giết mãi không hết, bọn ta cũng mới gặp có mấy người, tu sĩ bị hại, trạng thái chết cũng không khác hắn bao nhiêu.”
(*Thiết Đan Tặc: Kẻ trộm đan, vì “Thiết Đan” cũng là tên của phương pháp tu hành này nên bọn mình sẽ đổi cụm kẻ trộm đan thành Thiết Đan Tặc nhé, ma tu trộm đan sẽ đổi thành Thiết Đan ma tu)
“Những ma tu này nên bị băm thây vạn đoạn.” Tông Tử Hoành cắn răng nói, “Cướp tu vi cả đời của người khác, còn làm hại tới tính mạng người ta.”
Hoàng Vũ thở dài: “Cũng vì nhân đan có mê hoặc quá lớn, người luyện đan có nhân đan tu sĩ càng lợi hại, thì cũng sẽ càng lợi hại theo, nghe nói nhân đan cao cấp, thậm chí còn có thể thay đổi được cả căn cốt người ta.”
“Căn cốt không phải trời sinh ư?” Tông Tử Kiêu nhìn hành thi, nghĩ tới nỗi tuyệt vọng khi người còn đang sống sờ sờ lại bị móc mất kim đan, không rét mà run.
“Kim đan là tư chất bẩm sinh cùng với quá trình tu hành cả đời người cô đọng mà thành, hấp thụ nhân đan như vậy, chẳng khác nào hấp thụ được cả tinh hoa bẩm sinh, lẫn với quá trình rèn luyện của tu sĩ cả.
Có người nói, người bị móc kim đan rồi, sau khi đầu thai chuyển thế, không thể kết kim đan được nữa.”
“Từ sau khi Tà Giáo Thiên Xu chuyên tu đạo này bị tiêu diệt, Thiết Đan ma tu đã rất hiếm khi xuất hiện trong tu tiên giới, gặp loại ma tu này người người đều tiêu diệt, không ngờ bọn chúng vẫn gan to bằng trời.” Tông Tử Hoành nhìn tu sĩ chết oan này, lòng sinh thương hại.
“Thiên Xu Giáo sau khi bị nhổ tận gốc, loại ma tu này thật sự rất hiếm xuất hiện, nhưng không thể biến mất hoàn toàn, kỳ thực…” Hoàng Vũ muốn nói lại thôi.
“Làm sao?”
“Mười mấy năm trước Duyện Châu từng có thảm án cũng liên quan tới cướp đan, không biết Đại điện hạ đã từng nghe nói chưa.”
“Chưa từng.”
“Lúc đó Đại điện hạ tuổi còn nhỏ, chưa từng nghe tới cũng là bình thường.
Đó là một môn phái nhỏ, nhưng là Tiên môn chính đạo, chưởng môn kia vì muốn thay đổi căn cốt cho nhi tử của mình, đã lừa giết bạn thân suốt ba mươi năm của gã.”
Huynh đệ Tông thị đều cứng đờ lại.
Sắc mặt Hoàng Hoằng nặng nề: “Gã chuốc say tu sĩ kia, moi kim đan của đối phương, hủy thi diệt tích, sau đó chuyện này bại lộ, cả nhà bị giết sạch để trả thù.”
Tông Tử Hoành nghe mà đau cả đầu.
Ác niệm của con người, còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
“Vì thế, cũng không phải chỉ có ma tu chuyên tu đạo này mới có thể cướp kim đan người khác, trên giang hồ có “Thợ săn đan”, kim đan được hét giá cực cao, không phải người bình thường có thể mua nổi, những kim đan tu sĩ này cuối cùng là ai hưởng, tới chỗ nào không thể nói rõ được.”
Trong lời nói Hoàng Hoằng còn kiêng dè mấy phần, không nói trắng ra, nhưng hàm ý trong đó người ta sao có thể nghe mà không hiểu.
Lẽ nào những kẻ tu tiên chính đạo kia, đều chưa từng động tâm với nhân đan ư.
Tông Tử Hoành nhìn thi thể vô cùng thê thảm của tu sĩ kia, nghĩ tới khi hắn còn sống hơn nửa cũng từng có một thời hào hùng cứu giúp thương sinh, mang lý tưởng vấn đạo tu tiên, từ ngày bắt đầu hiểu chuyện đã cố gắng tu hành khắc khổ, gió mặc gió, mưa mặc mưa, thành quả đánh đổi bằng cả đời người, lại bị kẻ khác tàn nhẫn cướp đoạt mất, cuối cùng thậm chí còn không được an táng cẩn thận, lưu lạc thành một hành thi mục nát làm hại bách tính, đều là kẻ tu tiên, bi kịch như vậy khiến người ta không cách nào không đồng cảm được.
Tông Tử Hoành nghĩ vậy, lòng lại càng buồn đến hoảng, y nói: “Chúng ta đi ngang qua đây, vừa hay gặp hắn, cũng coi như một loại duyên phận rồi, hắn cũng là người bị hại, độ người độ tới Tây Thiên, việc này không nên chấm dứt như vậy.
Hoàng Hoằng Hoàng Vũ, đợi trời sáng, các ngươi chia nhau tới Thuần Dương Giáo và Ngũ Uẩn Môn một chuyến đi, bảo họ điều tra nguyên nhân cái chết của tu sĩ này.
Thứ nhất phải tìm ra hung thủ, ngăn hắn tiếp tục làm chuyện ác, thứ hai là tra ra thân phận tu sĩ này, đưa hắn về quê hương an táng.”
“Vâng.”
“Đại ca.” Tông Tử Kiêu kéo góc áo đại ca, “Tại sao có kẻ lại muốn dùng cách tu hành hại người này chứ?”
“… Bởi vì … Trên đời này có kẻ xấu.”
—-
Lần này phái Vô Lượng của Thục Sơn chịu trách nhiệm tổ chức hội Giao Long, huynh đệ hai người sau khi xuất phát từ phủ Đại Danh, một đường cưỡi ngựa mà đi, một đường du sơn ngoạn thủy, vừa đi vừa nghỉ, thời gian vốn sẽ kịp, nhưng giờ vì điều tra án cướp đan, bọn họ phải trì hoãn mất mấy ngày ở trấn Cổ Đà, định tới lúc sẽ trực tiếp ngự kiếm tới Thục Sơn luôn.
Tầm chiều tối, Hoàng Hoằng và Hoàng Vũ trở về, sắc mặt không dễ nhìn cho lắm.
“Sao rồi?”
Hoàng Hoằng nói: “Thuần Dương Giáo với Ngũ Uẩn Môn này đều nhận lời, nhưng lời nói hai bên vẫn có thái độ từ chối không muốn hợp tác với đối phương, không biết có điều tra cẩn thận hay không.”
Tông Tử Hoành cau mày: “Không được thì ta tự mình đi một chuyến.”
“Đại điện hạ, ngài chớ đi.” Hoàng Vũ mặt lộ vẻ khó xử.
“Làm sao thế?”
“Thuần Dương Giáo vốn đã có tiếng bảo thủ lại cố chấp, mấy lần từ chối chính lệnh của phủ Đại Danh, thất lễ với đế quân, mà Ngũ Uẩn Môn kia, bề ngoài thì có vẻ biết điều hơn, nhưng đã hai năm không nộp thuế, tìm đủ loại cớ để trì hoãn.
Ta sợ Đại điện hạ tới đó, chỉ bị chọc cho một bụng tức giận thôi.”
Tông Tử Hoành trầm mặc.
Tổ tiên Tông thị dựa vào kiếm pháp Tông Huyền danh chấn Cửu Châu, leo lên đỉnh cao của Tiên giới, sau khi xây dựng cơ nghiệp trăm năm, lại ba đời không thể sinh được một tuyệt đỉnh thiên kiêu cho Tông thị, đã khó có thể duy trì được vinh quang ngày xưa, chuyện các Tiên môn thế gia chống đối bọn họ, càng ngày càng trắng trợn hơn.
Những điều này đều do Tông Tử Hoành ngao du bên ngoài mới biết tới, giờ Thuần Dương Giáo và Ngũ Uẩn Môn, cũng không định để trưởng hoàng tử như y vào mắt, y càng có thể hiểu rõ vì sao phụ quân nhất định bắt y giành hạng nhất ở hội Giao Long, đây là để tỏ rõ với thiên hạ, đại danh Tông thị vẫn có người nối nghiệp.
“Bọn họ thân là Tiên môn đóng giữ bổn địa, thứ nhất không chịu quản việc tu sĩ bị cướp đan mà chết, thứ hai không để ý tới cầu viện về tà túy của bách tính, thờ ơ thất trách như vậy, còn muốn tu đạo gì?” Tông Tử Hoành lộ vẻ tức giận, “Rời xa hồng trần không khác nào tị thế, chỉ lo chính mình phi thăng không nhìn thấy nhân gian khốn khổ, chẳng phải làm trái sơ tâm tu đạo ư?”
“Đại điện hạ nói rất đúng.”
Tông Tử Kiêu nói: “Đại ca, bọn họ không tra, chúng ta tự tra đi.”
“Được, chúng ta tự tra.”
—
Bốn người dành ra hai ngày, ghé thăm mấy thôn trấn phụ cận núi Cổ Đà, có chút kết quả.
Đúng theo họ miêu tả, có tu sĩ từng xuất hiện ở trấn Cổ Đà từ hơn một năm trước, có lẽ khoảng bốn mươi tuổi, da rất đen, trên người không có ký hiệu của môn phái nào, một mình độc hành, biết rõ khẩu âm Mân Nam, ngoài ra, không còn manh mối nào hữu dụng nữa.
Tuy rằng không phải không thu hoạch được gì, nhưng phải dựa vào mấy thứ ấy để tra ra được thân phận của tu sĩ kia, cùng với việc bị kẻ nào làm hại, chỉ bỏ ra mấy ngày nhất định sẽ không kịp.
Hai ngày sau, Thuần Dương Giáo phái người tới, thứ nhất là xin lỗi huynh đệ Tông thị, thứ hai là báo cho họ thêm chút manh mối điều tra, xem ra thất lễ thì thất lễ, từ chối thì từ chối, nhưng chí ít Thuần Dương Giáo cũng chịu tra xét, đáng tiếc thứ họ biết cũng có hạn, nhưng đồng thời cũng đã gửi thư cho phái Hoa Anh nhờ hiệp trợ điều tra, phái Hoa Anh chính là Tiên môn lớn nhất Kiến Châu.
Hoàng Vũ nói: “Xem ra Đồng Nam Giáo vẫn hơn Ngũ Uẩn Môn một chút.”
Tông Tử Kiêu hiếu kỳ nói: “Cái gì mà Đồng Nam Giáo? Có giáo phái toàn bộ đều là trẻ con ư?”
Tông Tử Hoành vừa uống một ngụm trà suýt nữa thì phun ra ngoài.
Hoàng Hoằng lườm đệ đệ mình: “Trước mặt Cửu điện hạ mà không biết giữ mồm giữ miệng chút.”
Hoàng Vũ ngượng ngùng.
“Đại ca?” Tông Tử Kiêu khó hiểu nhìn Tông Tử Hoành.
Tông Tử Hoành ho nhẹ một tiếng: “Bọn họ nói là Thuần Dương Giáo, Thuần Dương Giáo lấy võ tu làm chính, tu chính là thân thể Thuần Dương, cái gọi là thân thể Thuần Dương chính là… Tu Nguyên Dương, sau đó…” Y nói tới cuối, cũng không biết nên giải thích sao cho đúng, vừa giận vừa buồn cười mà liếc Hoàng Vũ.
“Thân thể Thuần Dương? Sau đó thì như thế nào?” Tông Tử Kiêu đang ở tuổi tò mò đủ thứ, đương nhiên sẽ không để bị lừa gạt cho qua chuyện.
“Nghĩa là muốn tu công pháp của bọn họ, thì không thể kết hôn.” Hoàng Hoằng uyển chuyển mà nói.
Thuần Dương Giáo kia tu thân thể Thuần Dương, ý nghĩa sâu xa của công pháp là muốn bảo đảm nguyên dương hoàn chỉnh, một khi rò rỉ nguyên dương, công pháp lập tức biến mất, trừ khi bắt đầu tu hành lại từ đầu, bằng không không có khả năng tinh tiến tiếp, nên cả đời đều phải thanh tâm quả dục, không thể tới gần sắc.
Công pháp Thuần Dương này mặc dù có thành tựu to lớn, cũng có địa vị vô cùng quan trọng ở Tu Tiên giới, nhưng người chịu tu luyện công pháp này không nhiều lắm, dù sao người ngoài nhìn họ, quả thực chút hứng thú tu hành cũng không có.
Tông Tử Kiêu chẳng biết nghe có hiểu gì không: “Đại ca, sao huynh không tu luyện công pháp này đi?”
Tông Tử Hoành bật cười: “Sao huynh phải tu?”
“Huynh tu Thuần Dương Công, có phải sẽ không cần thành thân nữa không?”
“Hả?” Tông Tử Hoành khó hiểu nói, “Lẽ nào đệ không muốn huynh thành thân?”
“Không muốn.”
“Tại sao?” Tông Tử Hoành véo má nó, đùa nó, “Đệ không muốn có một tẩu tẩu dịu dàng xinh đẹp, còn có khi nấu cơm ngon hơn cả đại ca ư.”
“Không muốn.” Tông Tử Kiêu rất nghiêm túc nói, “Nhị ca bảo rồi, huynh thành thân, đệ không thể ngủ chung với huynh được nữa.”
“Ha ha ha ha.” Tông Tử Hoành không nhịn cười được, “Chẳng lẽ đệ định ngủ với đại ca cả đời à, sau này đệ cũng phải thành thân thôi.”
Khuôn mặt nhỏ của Tông Tử Kiêu bị nhéo tới méo xẹo luôn rồi: “Vậy đệ cũng sẽ không thành thân nữa, chúng ta đều không thành thân, không thành thân là có thể như thế này mãi mãi phải không?” Nó còn chưa hiểu ý nghĩa của việc thành thân, chỉ biết nếu có người khác xuất hiện, nó và đại ca không thể như bây giờ nữa, vậy thì không được, nó không cho phép.
Hoàng Vũ cười nói: “Cửu điện hạ, ngài không muốn thành thân thì được, nhưng Đại điện hạ đã tới tuổi thành thân rồi, nghe nói sau hội Giao Long lần này, đế quân sẽ tìm mối với một vị thiên kim cho Đại điện hạ đấy.”
Tông Tử Hoành cười nói: “Thật ư? Sao ta chưa nghe nói thế?” Y vẫn còn đang trong thời kỳ thanh xuân tươi trẻ, cũng có ảo tưởng về tình ái, nhưng chưa từng tưởng tượng tới thê tử tương lai, dù sao, chuyện này cũng không tới lượt y làm chủ.
Tông Tử Kiêu kinh ngạc, không nói gì.
“Đế quân và Thẩm phi nương nương sợ ngài phân tâm, nên chưa nói, ta nghe Huệ Năng trưởng lão kể lại thôi.” Hoàng Hoằng nói, “Nếu Đại điện hạ giành hạng nhất ở hội Giao Long, lại có thể định hôn ước với thiên kim nhà quyền quý, vậy thì đúng là chuyện vui thành đôi rồi.”
Tông Tử Hoành có hơi ngượng, nhưng trong lòng cũng mơ hồ mong chờ.
Tông Tử Kiêu mạnh mẽ đẩy Tông Tử Hoành một cái, quay đầu chạy mất.
“Ấy…” Tông Tử Hoành lảo đảo, suýt nữa thì ngã chổng vó từ ghế xuống, “Đứa nhỏ này, nuông chiều nó quá rồi, chẳng biết lớn nhỏ gì cả.”
Tông Tử Kiêu nóng nảy làm loạn, tối không chịu ăn cơm, cũng không ngủ chung với Tông Tử Hoành, nhất định phải ngủ ở phòng riêng.
Tông Tử Hoành chỉ cho là nó nhất thời giận dỗi, không coi là chuyện gì lớn, bảo tiểu nhị để cơm lại là được, chờ nó nửa đêm đói rồi thì tìm ăn.
Tới nửa đêm, Tông Tử Kiêu cũng không ra khỏi phòng, Tông Tử Hoành ở ngay sát phòng nó, do dự có nên đi dỗ dành nó hay không, bỗng nhiên lại thấy hơi buồn ngủ, mơ mơ màng màng đã ngủ thiếp đi mất.
Không biết ngủ bao lâu, Tông Tử Hoành đột nhiên tỉnh giấc, y cảm nhận được có linh áp lẫn với sát khí, Quy Nguyên tâm pháp của Tông thị bọn họ, có thể khiến người ta trở nên nhạy bén với nguy hiểm hơn.
Tông Tử Hoành nhổm người dậy, y không quan tâm đó là cái gì, chuyện quan trọng nhất là phải bảo vệ an toàn cho Tông Tử Kiêu đã.
=
=
Lời của editor:
Mừi: Trời đất ơi thằng Đen xúi đại ca đi tu =)))))))) một nước đi đi vào lòng đất mấy trăm năm luôn =)))))))