Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
______________________________
"Sư tôn!" Chiếu Văn nhìn dáng vẻ suy yếu của Hứa Chi Nam, hai gối mềm nhũn quỳ xuống đất, ông quỳ trước Hứa Chi Nam, hai tay run run không dám chạm vào, đôi mắt dưới ánh lửa hiện một mảng đỏ tươi.
Chung Quỳ thô lỗ lau mồ hôi trên mặt, để lại mấy vết than chật vật: "Mạch tượng của tiên tôn sao lại suy yếu như thế? Ta truyền linh lực vào, thật sự cứ như đá chìm đáy biển, chẳng có tác dụng gì!" Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Chung Quỳ cũng không dám tin người trước mắt, là một trong những người mạnh nhất Tu Tiên giới hiện nay, linh lực ông ta cạn kiệt như đã bị kẻ khác hấp thụ sạch sẽ.
Hứa Chi Nam già yếu hơn rất nhiều sau một buổi, môi ông ta trắng bệch, gương mặt càng không có chút huyết sắc, ông ta run rẩy túm lấy ống tay áo Chung Quỳ, hơi thở yếu ớt bảo: "Không cần...!Đại nạn của ta...!Tới rồi." Giải Bỉ An đứng một bên, lo lắng nhìn Chung Quỳ còn đang truyền linh lực vào thân thể Hứa Chi Nam, nhưng nhìn vẻ mặt Chung Quỳ cũng có thể đoán ra chỉ là phí công vô ích.
Phạm Vô Nhiếp vẻ mặt chăm chú, nhìn lão nhân già yếu như ngọn đuốc trong gió kia, nhớ tới dáng vẻ hăng hái năm đó của Hứa Chi Nam, lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nếu Hứa Chi Nam chết rồi, trên đời này người nhớ rõ đại ca của hắn, cùng hắn có cùng hồi ức về đại ca, cũng chỉ còn dư lại một mình Lý Bất Ngữ mà hắn căm ghét.
Hắn không hy vọng Hứa Chi Nam chết, hắn không hy vọng trên thế giới này, cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn nhớ tới Tông Tử Hoành kinh tài tuyệt diễm kia.
Chiếu Văn nghẹn ngào nói: "Sư tôn, là đồ nhi vô dụng, làm người thất vọng rồi."
Chiếu Văn hổ thẹn cũng chẳng có gì lạ.
Hứa Chi Nam là thiên tài ba trăm năm qua khó gặp của Thuần Dương Giáo, tuổi còn trẻ đã được đặc cách làm đại sư huynh chưởng giáo, tiên đồ có thể nói là thuận buồm xuôi gió, nhưng đồ đệ của ông ta không có vận khí như vậy, cả đời ông nhận năm đệ tử nhập thất, không có một người có tư chất vấn đỉnh, thật ra thì đồ đệ của Chiếu Văn cũng hơi có dáng vẻ của Hứa Chi Nam năm đó, đáng tiếc là tuổi còn quá trẻ, không thể gánh vác cả một giáo phái to lớn như vậy.
Tông thị đại danh suy yếu, nguyên nhân chính đương nhiên là vì mâu thuẫn giữa hai huynh đệ Tông Thị, nhưng nếu xét đến tận cùng gốc rễ, là do Tông thị ba đời liên tục không có một vị nào có thể lĩnh quân Tiên giới, không bảo vệ được cơ nghiệp tổ tiên để lại, một môn phái nếu như không có người lãnh tụ vững chắc đứng đầu Tu Tiên giới, thì gia nghiệp càng lớn, trong mắt người ngoài, càng là bữa tiệc thịnh soạn.
Hứa Chi Nam tuổi đã cao, vẫn cố chấp muốn đột phá Bất Diệt Thiên Hỏa, cũng vì nó là cảnh giới này tựa như Phượng Hoàng niết bàn, có thể khiến ông ta trọng sinh một lần, nhưng đây là con dao hai lưỡi, càng tới gần giới hạn, tâm hỏa của ông càng mãnh liệt, một khi thất bại, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình sụp đổ.
Hứa Chi Nam lắc đầu một cái: "Chiếu Văn, con làm...!Tốt lắm, Thuần Dương Giáo, giao lại cho con."
"Không, không, sư tôn...!Thất Tinh Đăng!" Chiếu Văn khàn giọng gào lên, "Mau đi tìm Thất Tinh Tục Mệnh Đăng."
"Thất Tinh Đăng bị trộm rồi." Chung Quỳ trầm giọng nói.
Trong mắt Chiếu Văn ngập huyết lệ: "Thương, Vũ, Môn! Thuần Dương Giáo tất báo thù này!"
Hứa Chi Nam dùng ánh mắt tan rã nhìn Chung Quỳ, khàn khàn nói: "Thiên sư, ta có một.....!Yêu cầu quá đáng." Ông ra sức muốn đứng dậy, thân thể này được người đời khắp Cửu Châu cho là cứng rắn nhất, cường hãn nhất đao thương không xuyên, giờ lại khó mà nhúc nhích.
Chung Quỳ chợt cảm thấy lòng xót xa, ông cúi người xuống: "Mời tiên tôn nói."
Hứa Chi Nam dán sát tai Chung Quỳ, nhỏ giọng nói mấy câu.
Chung Quỳ trừng to mắt, mặt biến sắc.
Hứa Chi Nam ôm ngực, kịch liệt ho hai lần, thân thể đột nhiên co giật, mũi miệng trào máu tươi.
"Sư tôn!"
"Chưởng môn sư tôn!"
Hứa Chi Nam hồi quang phản chiếu tóm chặt lấy tay Chung Quỳ, mắt mở to: "Không Hoa Đế Quân...!Hắn ta..."
Phạm Vô Nhiếp như bị sét đánh.
Không Hoa Đế Quân, vị Nhân hoàng cuối cùng của Tu Tiên giới-- Tông Tử Hoành.
-----
Đại Danh - Cung Vô Cực - Thanh Huy Các
"Có thật không?" Tông Tử Hoành kinh ngạc đặt chén trà xuống, tay chân bỗng không biết nên đặt chỗ nào cho phải.
Thẩm Thi Dao dùng quạt tròn che miệng, đôi mắt đẹp ngập tràn ý cười: "Thật đấy, đế quân mới nói cho ta biết, còn chưa ra thánh chỉ, nhưng mà đã định rồi."
Tông Tử Hoành bật dậy, có hơi luống cuống trong nháy mắt: "Đa tạ mẫu thân."
"Cảm ơn ta làm gì, lại nói, chuyện này con phải tự cảm ơn mình ấy."
"Nhi tử không hiểu."
"Ba năm trước con vì điều tra thân phận và nguyên nhân cái chết của cô hồn dã quỷ kia, bỏ lỡ hội Giao Long, ba năm nay mẹ con chúng ta chịu đủ oan ức, trong lòng ta vẫn luôn bất bình, nhưng mà..." Thẩm Thi Dao vui thầm nói, "Ai biết trong họa có phúc, tà túy kia thế mà lại là thị vệ của chưởng môn phái Hoa Anh.
Năm ấy phái Hoa Anh phái người tới Đại Danh nói lời cảm tạ, phụ quân con bề ngoài khen con gặp chuyện bất bình thì tương trợ, thực tế vì con bỏ lỡ hội Giao Long, vẫn luôn giận con, nhưng hôm qua, chưởng môn phái Hoa Anh phái người tới làm mai cho nữ nhi nhà mình." Nàng lộ vẻ mặt vui mừng, "Hoành nhi, đây chính là một mối hôn sự tuyệt hảo đó."
Tông Tử Hoành khó hiểu nói: "Thiên kim nhà Hoa Chưởng môn nổi tiếng khắp nơi vì xinh đẹp, nghe nói lúc chưa trưởng thành, cũng đã có vô số công tử danh môn tới cầu thân, người tới làm mai, thật sự là chọn con ư?"
"Đương nhiên, thị vệ kia rất thân thiết với nhà Hoa chưởng môn, nhìn thấy Hoa thiên kim lớn lên, vì thế Hoa gia khen ngợi con rất nhiều." Thẩm Thi Dao cười nói, "Lại nói, phái Hoa Anh tuy là danh môn đại phái, nhưng con trai của ta lại là trưởng tử của Tông thiên tử, thiên tư hơn người, quá xứng với nàng còn gì."
Tông Tử Hoành thầm nghĩ, người người đều biết trưởng tử là y căn cơ yếu kém, không được tiếp đón, phái Hoa Anh tuy không phải tiên môn thế gia đứng đầu, nhưng cũng là danh môn đại phái, muốn làm đế hậu của Tông thiên tử cũng không tính là mất mặt, coi trọng y ngược lại có hơi ngoài dự đoán.
"Quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi." Thẩm Thi Dao cười toe toét không nhịn được, có thể kết làm thông gia với phái Hoa Anh, địa vị mẹ con nàng nhất định sẽ thay đổi long trời lở đất, có nhạc phụ như vậy, còn lo gì sau này không có chỗ dựa, nàng kích động nói, "Hoành nhi, con nhất định phải quý trọng việc hôn sự này, ta cũng sẽ thúc giục đế quân, mau chóng công bố hôn sự, chọn ngày lành thì tổ chức hôn sự ngay."
Trong lòng Tông Tử Hoành nói không rõ là cảm giác gì, thành thân với một nữ tử chưa từng gặp mặt, trong lòng vẫn thấp thỏm hơn là vui sướng, y ngoan ngoãn gật đầu: "Nhi tử nghe lời mẫu thân."
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân gấp gáp, một bóng người nhanh như chớp vọt vào trong phòng.
"Tiểu Cửu, đừng có chạy vội vàng như thế, nhắc đệ bao nhiêu lần rồi!" Tông Tử Hoành không cần nhìn cũng biết người tới là ai.
Một thiếu niên choai choai vẻ mặt khẩn trương xông vào, dung mạo hắn hơn người, tuổi tuy còn nhỏ, nhưng lại thấy được vẻ khuynh đảo chúng sinh sau này.
"Đại ca..." Tông Tử Kiêu nhìn thấy Thẩm Thi Dao, hành lễ qua loa, "Thẩm phi nương nương."
"Các con chơi đi." Thẩm Thi Dao đứng dậy, thật sự đi ra ngoài.
Theo tuổi tác Tông Tử Kiêu tăng lên, thiên tư càng thêm kinh người, thái độ của nàng với hắn cũng không còn thân thiết như khi còn bé nữa.
Thẩm Thi Dao đi rồi.
Tông Tử Kiêu vội vàng nói: "Đại ca, đệ nghe phụ quân nói muốn chỉ hôn cho huynh, thật hay giả vậy?"
"Vừa rồi mẫu thân cũng nói với huynh chuyện này." Tông Tử Hoành cười nói, "Thật đấy, là thiên kim của chưởng môn phái Hoa Anh, huynh vừa mới..."
"Huynh không được thành thân!" Tông Tử Kiêu gào ầm lên.
Tông Tử Hoành sợ hết hồn, trà trong tay suýt đổ vào người, y khó hiểu nói: "Tại sao?"
Tông Tử Kiêu tức giận cắn môi: "Huynh sao phải thành thân chứ, không thành thân chúng ta không phải vẫn tốt à, tại sao nhất định phải thành thân?!"
Tông Tử Hoành có chút không nhịn được cười: "Chuyện này thì có gì mà tại sao, không có tại sao hết, phần lớn mọi người, không phải đều thành thân cả à."
"Nhưng vẫn rất nhiều người chung thân không thành thân không xuất giá mà."
"Một lòng vấn đạo, có khi sẽ cảm thấy hồng trần thế tục là vướng bận, như vậy cũng không có gì đáng trách, nhưng mà, chuyện đại sự cả đời, nên nghe theo phụ mẫu, phụ quân và mẫu thân đã quyết, thì không có gì là không tốt cả."
Tông Tử Kiêu cả giận nói: "Huynh là muốn thành thân, huynh muốn lấy vợ! Huynh...!Huynh sao có thể dung tục thế chứ!"
"Chậc." Tông Tử Hoành nhíu mày lại, "Tiểu Cửu, đệ lớn rồi, không được nói chuyện vô lễ với đại ca như trước nữa, đệ còn vô lễ thế, huynh phạt đệ đấy."
"Huynh còn muốn phạt đệ?" Tông Tử Kiêu giận muốn khóc, "Huynh muốn thành thân, huynh muốn bỏ rơi đệ, huynh còn muốn phạt đệ nữa?"
Tông Tử Hoành nhìn dáng vẻ rưng rưng muốn khóc của hắn, nhất thời mềm lòng, y kéo Tông Tử Kiêu tới bên cạnh, để Cửu đệ của y ngồi trên đùi mình như khi còn bé, vừa giận vừa buồn cười bảo: "Đệ lấy đâu ra mấy suy nghĩ vớ vẩn này thế, huynh thành thân sao lại thành bỏ rơi đệ? Đệ là đệ đệ của huynh mà, sao huynh có thể bỏ rơi đệ được chứ."
"Huynh thành hôn rồi, thì có nhà riêng của huynh, huynh sẽ phải ở bên cạnh vợ của huynh, sau đó còn chăm con huynh nữa, vậy đệ thì sao đây, đệ phải làm thế nào bây giờ!"
Tông Tử Hoành bị hắn chọc cho bật cười, y nhéo nhéo má phúng phính của Tông Tử Kiêu, "Muốn khóc đấy à? Để huynh xem xem nam tử hán nhà ai không biết ngại này, bị đại ca nói có một câu đã rơi nước mắt."
Tông Tử Kiêu gạt tay Tông Tử Hoành đi: "Từ nhỏ đến lớn, huynh đều ở bên ta, huynh dành thời gian cho ta nhiều nhất, huynh không thể ở bên người khác được."
Tông Tử Hoành xoa xoa đầu Tông Tử Kiêu, ôn nhu nói: "Tiểu Cửu, đại ca chăm đệ tới tận lớn, nhưng đại ca không thể ở với đệ cả đời được, ai cũng không thể theo người khác cả đời, đệ cũng phải lớn lên, có một ngày có khi cũng phải thành hôn, cũng sẽ có ngôi nhà riêng của mình.
Nhưng chúng ta vẫn sẽ là huynh đệ, vĩnh viễn là huynh đệ, đại ca mãi mãi sẽ không bỏ rơi đệ."
Tông Tử Kiêu hoảng sợ lắc đầu, cầu khẩn nói: "Đại ca, huynh đừng thành thân, đệ cầu xin huynh, huynh đừng cưới vợ mà, chúng ta ở bên nhau vĩnh viễn không được ư, đệ không muốn huynh đi theo người khác." Thiếu niên ngây thơ, vẫn chưa hiểu ý nghĩa thực sự của nỗi sợ này là gì, hắn chỉ biết hắn không muốn chia sẻ đại ca của hắn với bất kỳ kẻ nào, từ nhỏ đến lớn, đến cả nắm tay hắn cũng không muốn nhường.
Nghĩ tới một người ngoài sẽ cướp đại ca của hắn đi, hắn còn chưa gặp tận mặt, đã bắt đầu hận.
"Chúng ta đương nhiên sẽ vĩnh viễn bên nhau, về sau chẳng sợ chúng ta không ở Đại Danh nữa, đệ vẫn có thể ở chung với đại ca, chỉ cần đệ muốn, thì chúng ta sẽ không chia lìa."
"Không, không giống nhau, huynh không được lấy vợ, đệ cũng không muốn huynh lấy vợ." Tông Tử Kiêu lắc lắc tay Tông Tử Hoành.
Tông Tử Hoành cũng chẳng giận, vừa lau nước mắt cho Tông Tử Kiêu, vừa kiên trì dỗ hắn.
"Đệ mặc kệ, huynh không được phép thành thân, huynh tuyệt đối không được phép thành thân! Huynh sao có thể đột nhiên lấy vợ chứ!"
"Ta sao lại đột nhiên lấy vợ, chuyện này còn sớm lắm.
Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, đệ nghe đại ca nói." Tông Tử Hoành khuyên nhủ, "Sang năm đệ sẽ tham gia hội Giao Long, lúc này phụ quân quan tâm nhất chính là chuyện này, không thể phân tâm vì chuyện khác, vì thế đại ca sẽ không thành thân ngay.
Đệ an tâm đi, tu luyện chăm chỉ, đệ có còn nhớ, đệ đã thề, sang năm sẽ giành hạng nhất ở hội Giao Long, lấy kiếm đúc từ Đỉnh Thần Nông không."
Tông Tử Kiêu cắn môi, ai oán trừng mắt nhìn Tông Tử Hoành.
"Đúng rồi, ở hội Giao Long kia, thiên kim của Hoa chưởng môn cũng sẽ tới, nghe nói nàng tài mạo song toàn, nói không chừng đệ nhìn thấy nàng ấy sẽ thích nàng đó..."
"Đệ mới không thèm!" Tông Tử Kiêu nhảy khỏi người Tông Tử Hoành, cả giận nói, "Đệ ghét ả ta, đệ ghét huynh, đệ ghét mấy người các huynh!" Hắn giận dữ chạy đi mất.
"Đệ..." Tông Tử Hoành đuổi theo mấy bước, lại thôi.
Y bất đắc dĩ lắc đầu, đứa nhỏ này đúng là bị chiều hư rồi, không chỉ không lớn không nhỏ, đã mười hai tuổi rồi, vẫn kiêu căng không hiểu chuyện như thế, y không khỏi nghĩ lại mình có phải cưng chiều tiểu Cửu quá rồi không.
Cách hội Giao Long chỉ còn vài tháng, chỉ hy vọng chuyện này không ảnh hưởng tới hắn.
----
Lời tác giả:
Quay về kiếp trước rồi ~ Lần này sẽ khá dài đó.
Với cả sửa lại khoảng cách tuổi tác một chút, chỉ cách bảy tuổi thôi.
Giờ là 19 và 12, định viết đến lúc bọn họ đoạn tuyệt mới trở về hiện tại.