Kiếp Vô Thường


Edit: Chu
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
Lúc Tông Tử Kiêu chạy tới, liếc qua đã thấy bùa vàng dán trên hai cánh cửa, hắn kéo lá bùa xuống, nhảy vào từ cửa sổ, lo lắng gọi: “Đại ca?!”
Trong góc phòng truyền tới tiếng hít thở nặng nề.
Hương hoa trong phòng còn chưa tan, Tông Tử Kiêu ngưng thở, cẩn thận bước tới.
Nương theo ánh trăng mờ ảo, Tông Tử Kiêu thấy một bóng y phục trắng nhàn nhạt hỗn loạn cuộn tròn trong góc, bạch y như tuyết khó phân sắc thu, tối đến như vậy, y vẫn rực rỡ như thế, như gọi hết ánh sáng thế gian tụ tới.

Ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng trên bầu trời, trăng non như lưỡi câu, cúi đầu nhìn người trên đất, đẹp đến mức làm người ta nao lòng, như cặp câu đối văn vẻ hoa mỹ, treo giữa đất trời, hoành phi viết lên– Thanh Huy Các thưởng thanh huy.
Tông Tử Kiêu cảm thấy tim đập như ngựa phi, rộn ràng không ngừng, nhiều năm về sau, hắn mới dám khẳng định, hắn ngay tại thời khắc đó, đã nhận ra tình cảm mình dành cho Tông Tử Hoành không hề tầm thường.
Tông Tử Kiêu sực tỉnh, vội vàng đỡ Tông Tử Hoành dậy: “Đại ca, huynh sao thế?”
“Đừng… Đừng ngửi…” Hai mắt Tông Tử Hoành mơ màng, sắc mặt ửng hồng, mồ hôi thấm ướt vạt áo, ngực lộ hơn nửa, có vẻ vô cùng chật vật.
Hầu kết Tông Tử Kiêu chỉ mới hơi nhô lên, như hạt đậu nho nhỏ trượt trượt dưới da, hắn ép mình rời mắt khỏi lồng ngực bóng loáng như ngọc của Tông Tử Hoành, kéo lớp áo hỗn loạn lại: “Đại ca, huynh rốt cuộc bị sao thế? Có phải huynh trúng độc không?”
“Đưa huynh ra ngoài, mau.”
Tong Tử Kiêu cõng Tông Tử Hoành lên, nhanh nhẹn nhảy qua cửa sổ.

Gió lạnh phả vào, Tông Tử Hoành nhất thời tỉnh táo hơn chút.
“Đại ca, huynh trúng độc gì, là mùi thơm kia hả?” Lòng Tông Tử Kiêu suy đoán một chút, hắn không thấy tận mắt, nhưng dù sao cũng đã đọc trong sách.
“…” Tông Tử Hoành ngại không mở miệng, cũng không phải chuyện hạ xuân dược đáng xấu hổ, nhưng người hạ thuốc lại là mẹ mình!
“Đại ca?”

“Đệ vào đó, lấy y phục của ta… Che Hoa tiểu thư lại, đưa nàng ra ngoài đi.”
“Cái gì? Hoa, Hoa Du Tâm ở trong đó?” Vậy là hoàn toàn xác nhận được suy đoán của bản thân, liên hệ từ đầu đến cuối lại, Tông Tử Kiêu hiểu toàn bộ, hắn lạnh lùng bảo, “Là ai làm, chẳng lẽ…”
“Suỵt, nói nhỏ thôi, đệ mau lên, tuyệt đối đừng khiến người khác tới.” Tông Tử Hoành sốt ruột đẩy hắn một cái.
Tông Tử Kiêu kinh ngạc thấy trên đất dính máu, hắn mở tay Tông Tử Hoành ra, thấy rõ lòng bàn tay be bét máu thịt, toàn là vết máu do móng tay đâm sâu vào.

Hắn vừa ngạc nhiên vừa sợ, mắt đỏ bừng.
“Đi mau lên!” Tông Tử Hoành nghẹn giọng giục.
Tông Tử Kiêu cắn chặt răng, xoay người rời đi.
Tông Tử Hoành không để ý tới thể diện nữa mà ngã vào đất, thân thể nóng bừng cố hết sức dán sát vào nền đất lạnh lẽo, để tan bớt một chút khó chịu.

Y thôi thúc linh lực áp chế thuốc, nếu không phải y cố chống lại, dược tính theo mồ hôi tan đi không ít, lúc này không biết đã làm ra chuyện không thể vãn hồi gì.
Tất cả dày vò, khuất nhục, phẫn nộ, cũng không sánh bằng đau đớn khi bị chính mẹ ruột của mình bày mưu, y không hiểu sao mẫu thân phải làm chuyện ngu xuẩn bất chấp hậu quả như thế!
Xa xa truyền tới tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, Tông Tử Hoành giãy giụa bò dậy, nghĩ tới nên xử lý chuyện này ra sao.
Lúc này, Tông Tử Kiêu ôm Hoa Du Tâm ra: “Đại ca, nàng ta làm thế nào đây?”
Tông Tử Hoành nghe tiếng nói chuyện đang đến gần, quả thật muốn sứt đầu mẻ trán, nhưng y biết chắc chắn không thể để Hoa Du Tâm ở lại đây, cũng không thể tùy tiện đưa về, y cắn răng: “Ngự kiếm xuất cung.”
Toàn Thành Đại Danh không cho phép ngự kiếm, nhưng gần đây khắp thành đều là khách từ ngoài tới, ngày nào cũng có người quên quy củ bay tới bay lui trên trời, phía trên không truy cứu, thủ vệ cũng mắt nhắm mắt mở, thế nên hai người đưa theo Hoa Du Tâm, thuận lợi bay khỏi cung Vô Cực, tới một trạm xe ngựa, đó là nơi hẹn gặp Hứa Chi Nam, Kỳ Mộng Sênh.
Tông Tử Hoành tới muộn nửa canh giờ, nhưng thấy ba người chật vật chạy vào, Hứa Chi Nam và Kỳ Mộng Sênh đều lo lắng đứng dậy.
“Tử Hoành, các ngươi sao thế, gặp nguy hiểm gì sao?”
Tông Tử Hoành khoát tay, được Tông Tử Kiêu đỡ xuống ghế, cầm trà trên bàn, uống một hơi cạn sạch.

Cả phòng đều nhìn y, lại nhìn Hoa Du Tâm bất tỉnh nhân sự, dáng vẻ lộn xộn, được che cẩn cẩn thận thận.
Tông Tử Hoành lau mồ hôi trên trán, hồn bay phách lạc nói: “Chuyện này nói ra, cũng thật… Xấu hổ.”
Kỳ Mộng Sênh mắt sắc mày lạnh, không khách khí bảo: “Lẽ nào ngươi làm gì Hoa tiểu thư à?”
Sát ý trong mắt Tông Tử Kiêu nháy mắt sôi sục: “Đại ca ta sao có thể làm gì nàng ta, đừng nói bừa!”
Kỳ Mộng Sênh đứng đắn nói: “Vậy thì nghe thử xem đại điện hạ giải thích thế nào.”
Tông Tử Hoành hít sâu một hơi: “Ta giải thích sau, Phi Linh Sứ, xin ngươi giúp ép dược tính trong thân thể Hoa tiểu thư ra ngoài, rồi chỉnh chu cho nàng chút.”
Kỳ Mộng Sênh liếc nhìn Hoa Du Tâm, nói với Hứa Chi Nam: “Ngươi bảo chủ quán cho hai phòng nữa.

Đại diện hạ, ngươi cũng nên sửa sang lại chút đi.”
Chủ quán rất nhanh đã chuẩn bị y phục và bồn tắm cho Tông Tử Hoành.
Tông Tử Hoành cả người mềm nhũn vô lực, đi đường cũng hơi run, nhưng y nhất định không để Tông Tử Kiêu tắm rửa giúp y: “Đệ mau ra ngoài đi, huynh tự tắm được.”
“Đệ sợ huynh ngất mất.” Tông Tử Kiêu nổi giận bảo, “Đường đường là đại hoàng tử Đại Danh Tông thị mà chết đuối trong bồn tắm, không phải chuyện cười à.”
Tông Tử Hoành cao giọng nói: “Huynh đã nói là huynh không sao, ra ngoài đi!” Sao y có thể để đệ đệ nhìn thấy phần chật vật của mình.
Tông Tử Kiêu bất mãn hừ một tiếng, đẩy cửa ra ngoài.
Tông Tử Hoành lúc này mới cởi y phục, bước vào bồn tắm.

Tình cảnh ở hạ thân xấu hổ như thế khiến y ngượng không thôi, nhưng giờ cũng chỉ có thể “tự xử”, trong hoàn cảnh im ắng được nước ấm bao quanh, lòng căng thẳng một đêm cũng chậm rãi thả lỏng.


Y ngửa đầu tựa vào bên thùng, nhắm mắt, tự an ủi xao động bất an này của mình.
Y không biết là, Tông Tử Kiêu cũng chẳng đi xa, chỉ cách một lớp cửa, dùng linh lực tăng cường thính giác, nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Tông Tử Kiêu vốn thật sự sợ Tông Tử Hoành không chịu nổi sẽ ngất mất, nhưng khi hắn nghe thấy tiếng thở dốc kỳ quái từ trong truyền ra, cũng sửng sốt một hồi, mãi tới khi hắn nhận ra, cả người gần như đỏ bừng từ đầu xuống chân, hắn chột dạ xoa xoa gương mặt nóng bừng, lặng lẽ rời đi.
—-
“Thẩm phi nương nương làm?!” Hứa Chi Nam trợn mắt há mồm, nhất thời không biết nói sao.
Sắc mặt Tông Tử Hoành khó nhìn cực kỳ, y cúi đầu, trầm giọng bảo: “Thường nói chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra, ta thật sự hết cách rồi, mong hai vị giữ bí mật giúp ta.”
Kỳ Mộng Sênh hừ lạnh một tiếng: “Bỉ ổi.”
Tai Tông Tử Hoành đỏ lên, như chữ “bỉ ổi” này đập thẳng vào trán y, dù sao người ta là nữ tử, cũng ảnh hưởng tới danh dự.
Tông Tử Kiêu lườm Kỳ Mộng Sênh, lòng thật ra lại tán đồng với lời nàng nói.
Hắn căn bản không ngờ, Thẩm Thi Dao sẽ làm chuyện ngu xuẩn như thế, khi còn nhỏ, hắn cũng rất thích Thẩm phi nương nương, cảm thấy bà dịu dàng xinh đẹp, giống đại ca vậy, sau khi lớn lên, hắn biết rõ Thẩm Thi Dao dè chừng tu vi của hắn, tuy không gần gũi như xưa, nhưng hắn vẫn yêu ai yêu cả đường đi.

Nhưng sau chuyện xảy ra đêm nay, gần như đã phá nát lòng kính yêu của hắn với Thẩm Thi Dao.
Bà thế mà lại dùng thủ đoạn thấp hèn này để gài nhi tử mình với một cô nương vô tội? Vừa nghĩ tới nếu mình không tới kịp, Tông Tử Hoành mất khống chế dưới dược tính, thật sự làm ra chuyện gì đó, cả đời hắn cũng không tha thứ cho Thẩm Thi Dao.
“Nương của ta hy vọng ta có thể kết thân với phái Hoa Anh.” Tông Tử Hoành đỡ trán, huyệt thái dương giật giật phát đau, “Nhưng ta không ngờ, bà ấy sẽ làm chuyện hoang đường như thế.”
“Là vì, bà ấy sau khi thấy Đế Hậu cũng muốn Hoa tiểu thư làm con dâu mình, nên bí quá hóa liều, muốn gạo nấu thành cơm.” Hứa Chi Nam thở dài, “Thật đúng là… Hoang đường.” Ngại đó là mẫu thân Tông Tử Hoành, hắn không thể nói lời khó nghe, chỉ đành thở dài.
Kỳ Mộng Sênh bảo: “Đại điện hạ cũng vững vàng, không hổ là khiêm khiêm quân tử.

Chỉ là chúng ta tin đại điện hạ, người ngoài chưa chắc đã tin, chờ Hoa tiểu thư tỉnh, giải thích với nàng thế nào đây.”
Tông Tử Hoành khàn khàn đáp: “Ta không biết.”
Hứa Chi Nam hòa nhã nói: “Tử Hoành, nếu Hoa tiểu thư biết sự thật, không chịu tha thứ, muốn làm lớn chuyện, Tông thị nhất định phải cho phái Hoa Anh một câu trả lời.

Tới khi đó, đệ và Thẩm phi nương nương không chỉ mất sạch danh dự, đương nhiên còn bị trừng phạt.”

“… Ta biết.

Nhưng chuyện này làm sao mới vẹn toàn?”
“Hoa tiểu thư sao lại ở Thanh Huy Các, đệ biết không?”
Tông Tử Hoành lắc đầu.
Hứa Chi Nam phân tích: “Ta nghĩ, rất có thể nàng ấy được Thẩm phi nương nương mời tới.

Nếu bị bắt, thì chưa nói Thẩm phi nương nương có bản lĩnh này không, giờ phái Hoa Anh hẳn đã loạn, không thể nào lại không đi tìm nàng.”
“Cũng đúng, nhưng dù nàng được Thẩm phi nương nương mời tới Thanh Huy Các, giờ này còn chưa về, huynh trưởng của nàng cũng lo lắng rồi chứ.” Kỳ Mộng Sênh nói.
“Nên chuyện gấp nhất hiện giờ là, phải nhanh chóng đưa người về, nếu để Hoa Tuấn Thành làm loạn cung Vô Cực, thì mọi người đều biết.”
Tông Tử Kiêu ôm kiếm, đi qua lại trong phòng, lo lắng về an nguy và danh dự của Tông Tử Hoành, khiến hắn căn bản không thể nghĩ thông suốt.
Tông Tử Hoành cũng mờ mịt luống cuống, y phải làm sao để vừa giấu sai lầm của mẫu thân, lại khiến Hoa Du Tâm tha thứ đây.
Hứa Chi Nam nghĩ một lát: “Ta có một kế.”
“Vậy mau nói đi.” Kỳ Mộng Sênh giận dữ giục.
Ai cũng biết Hứa Chi Nam thông minh hơn người, nếu chỉ tu vi cao, không thể đứng đầu một phái, người kỳ tài cao ngạo tu vi cao nhưng tính cách không xem người ta ra gì rất nhiều, Hứa Chi Nam còn trẻ đã được định làm chưởng môn tiếp theo, đương nhiên phải lắm chỗ hơn người.
Vì thế hắn nói có một kế, đương nhiên là thật sự có kế.
Hứa Chi Nam nói: “Ta vừa ngửi thấy trên người Hoa tiểu thư trừ mùi thuốc ra, còn có hương rượu, hẳn nàng uống rượu nhỉ?”
“Tiệc tối có uống, ta cũng không biết nàng uống bao nhiêu.”
“Chúng ta có thể lập một cái bẫy, để nàng cho rằng mình suýt bị hại, mà chúng ta cứu nàng, thế là một mũi tên trúng hai con chim rồi.”
“Hai con chim đâu ra?” Tông Tử Kiêu khó hiểu bảo.
Hứa Chi Nam nhàn nhạt đáp: “Diêm Xu, lợi dụng Hoa tiểu thư chút, dụ hắn vào tròng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận