Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
______________________
Trận tỷ thí cuối cùng của hội Giao Long đã bắt đầu rồi, mà Tông Tử Hoành vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc hốt hoảng.
Mùi hương như có như không trên người Diêm Xu kia, giống hệt mùi hương đêm qua y ngửi thấy ở Bạch Lộ Các, y đã nhớ kỹ mùi hương này, tuyệt đối không nhớ nhầm.
Nhưng suy nghĩ đầu tiên là y không tin.
Cho dù là xuất thân hay địa vị, Diêm Xu cũng hơn Sở Doanh Nhược những ba mươi tuổi, Sở Doanh Nhược sao lại phản bội Tông thiên tử trẻ tuổi tuấn lãng, cực kỳ sủng ái nàng? Hai người quá mức xa vời này, lại thế nào, khi nào có liên quan tới nhau?
Nhưng nếu kẻ kia thực sự là Diêm Xu, có vài nghi vấn lại có vẻ hợp lý.
Ví như, có lẽ trước khi Sở Doanh Nhược tiến cung họ đã quen biết, mà kẻ sau màn lúc sai khiến Sư Minh tập kích ở trấn Cổ Đà, lại bảo vệ Tông Tử Kiêu...!Tông Tử Hoành hít một hơi sâu, thấy cơn lạnh truyền thẳng từ chân lên tận đỉnh đầu, mặt tái nhợt đi trông thấy.
Hoang đường, quá hoang đường.
Nhưng nhỡ đâu...
Tông Tử Hoành nhìn đệ đệ nhỏ tuổi nhất đang du long múa kiếm trên võ đài, thoăn thoắt như bay, lại dồn dũng khí nghiêng mặt qua, nhìn về phía Diêm Xu.
Chỉ thấy Diêm Xu nhìn hai thiếu niên tỷ thí trên võ đài chằm chằm không chớp mắt, khuôn mặt xưa nay lãnh đạm thận trọng lại mơ hồ hiện vẻ kiêu ngạo mừng rỡ.
Không rét mà run.
Thân hình Tông Tử Hoành lảo đảo, nặng nề cúi đầu nhìn xuống đất.
Mà trên võ đài đang chiến đấu hăng say, không ai nhận ra sự khác thường của y.
Diệp Vân Trần thiếu niên thành danh, rất có khí thế của Hứa Chi Nam năm ấy, một đường tiến vào vòng trong, gần như không tốn chút sức nào, tuổi còn trẻ đã tu luyện công pháp Nguyên Dương khiến người ta thán phục, công pháp vũ khí tầm thường khó làm tổn thương hắn được.
Năng lực như thế, cho dù gặp tu sĩ cấp cao, cũng có thể đánh một trận, quả là hậu sinh khả úy.
Nếu không có Tông Tử Kiêu, hôm nay hắn vốn nên là người được Tu Tiên giới để ý tới nhất.
Tông Tử Kiêu trong trận chiến này, đã thể hiện tu vi của Tông Huyền Kiếm tầng thứ bảy, khiến toàn trường ồ lên.
Mười năm, mấy chục, trăm năm sau, trên vùng đại lục này vẫn lưu danh thiên tài của Tông Tử Kiêu, cũng như nỗi sợ không thể xóa bỏ hắn đã mang tới cho Tu Tiên giới khi còn sống lẫn sau khi chết.
Tông Tử Kiêu thắng, trở thành khôi thủ hội Giao Long trẻ nhất suốt trăm năm qua, rung động cả Cửu Châu.
Tông Minh Hách kích động bật dậy, hô lớn: "Con ta là giao long, con ta là giao long!" Các trưởng lão Tông thị vỗ tay, vui mừng vô cùng.
Xuất hiện một đời thiên kiêu, biểu thị cho huy hoàng của Đại Danh Tông thị quay về.
Các khách khứa của tiên môn thế gia, dù trong lòng có cảm giác gì, bên ngoài vẫn hết sức chúc mừng.
Mà chúng hậu phi thì ngược lại, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.
Tông Tử Kiêu thiếu niên đắc chí, khí phách phi dương, thần thái trên mặt như đang tỏa sáng, hắn đầu tiên quỳ tạ phụ mẫu, sau đó không nhịn nổi mà nhìn về phía đại ca của hắn.
Trong lòng Tông Tử Hoành dời sông lấp biển, nhưng lại chỉ có thể miễn cưỡng mà cười vui.
Tông Tử Kiêu nhảy xuống khỏi võ đài, thuận thế nhào vào lòng Tông Tử Hoành, cười lớn nói: "Đại ca, đệ thắng, đệ thắng, đệ thắng rồi!"
"Tiểu Cửu giỏi quá, đại ca cũng kiêu ngạo vì đệ." Tông Tử Hoành nói thật lòng, nhưng không cách nào thật sự vui mừng, y bị suy nghĩ đáng sợ kia xâm lấn từng sợi thần kinh.
"Là đại ca dạy giỏi." Tông Tử Kiêu cực kỳ hưng phấn, hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của đại ca, hiện giờ hắn đi có hơi khập khiễng, vẫn tới gần đại ca, chắc chắn nói, "Vinh quang của đệ và khen thưởng của đệ, đều thuộc về đại ca." Ngay cả hắn cũng không nhận ra, giọng điệu như thế, giống nam tử thề thốt với cô nương mình yêu tới mức nào.
Tông Tử Hoành vỗ lưng hắn, lòng nửa mừng nửa lo, cực kỳ dày vò.
Mọi người đều tiến lên chúc mừng, Diêm Xu cũng tới, cười chúc mừng "Cửu điện hạ", không tiếc lời khen, Tông Tử Hoành vừa nhìn, da đầu đã tê rần.
Y cố tìm điểm trên gương mặt Diêm Xu giống Tông Tử Kiêu, nhưng nhìn không ra, Tông Tử Kiêu quá giống Sở Doanh Nhược, thật sự khó nhận ra.
Tông Minh Hách ra lệnh, Lễ Bộ đã chuẩn bị từ lâu, phi ngựa vào giữa yến hội, chúc mừng Tông Tử Kiêu giành hạng nhất.
Giữa lúc ấy, một bóng hình xinh đẹp mặc đồ xanh đen đột nhiên nhảy lên võ đài, mọi người tập trung nhìn qua, ra là Kỳ Mộng Sênh.
Hành động này của Kỳ Mộng Sênh quá đường đột, nhưng nàng có vẻ nghiêm túc, khí thế như núi, quanh sân cũng yên tĩnh lại.
"Kỳ Mộng Sênh của Thương Vũ Môn, tham kiến Đế Quân, Đế Hậu." Kỳ Mộng Sênh cúi người nói.
"Hành động này của Phi Linh Sứ là sao?" Tông Minh Hách không vui nói.
"Ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."
"Nói."
Kỳ Mộng Sênh nhìn quanh sân: "Hôm qua, chính trên lôi đài này, Hoa Du Tâm của phái Hoa Anh bị tà túy quấn thân, hẳn rằng chuyện này, đa số chư vị ở đây, đều tận mắt trông thấy.
Tà túy này là tu sĩ cấp cao của phái Hoa Anh bị Trần Tinh Vĩnh cướp đan mà chết, hắn thông qua Hoa tiểu thư, tự miệng nói đan của hắn ở ngay đây." Hứa Chi Nam nói tiếp: "Lúc bọn ta hỏi cung Trần Tinh Vĩnh, từ manh mối gã để lộ có thể đoán được, kẻ sau màn mua những nhân đan kia, đều từ danh môn đại phái, vô cùng có khả năng cũng được mời tới hội Giao Long lần này."
Có tu sĩ bảo: "Trần Tinh Vĩnh cũng không biết kẻ sau màn mua là người phương nào, Phi Linh Sứ có cách bắt hắn?"
"Đúng thế, Trần Tinh Vĩnh cũng chết rồi, cho dù kẻ kia ở đây, cũng không có chứng cứ."
"Trần Tinh Vĩnh chưa chết." Kỳ Mộng Sênh lúc nói, mắt quét qua Diêm Xu.
Trong nhóm người truyền tới tiếng ồn ào.
Hoa Du Tâm đi từ dưới lôi đài lên, đứng cạnh Tông Tử Hoành, cao giọng nói: "Tiểu sư thúc dùng một tia tàn niệm, nói cho ta biết đan người của ngay đây, ngay ở trên người kẻ kia, ta tin người!"
"Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì!" Tông Minh Hách quát lên, "Nếu Trần Tinh Vĩnh không biết kẻ sau màn là ai, vậy hắn sống, thì có ích gì cho chuyện hôm nay?"
"Tuy hắn không biết kẻ sau màn là ai, nhưng chỉ cần kẻ kia ở trước mặt hắn, hắn có thể nhận ra." Kỳ Mộng Sênh kiêu ngạo hất cằm, nhìn mọi người chung quanh, "Đừng quên, Công Thâu Cự là thứ có thể đo đếm vạn vật thế gian, dù là nhỏ xíu.
Hắn vì giữ đường lui cho mình, lén lút dùng Công Thâu Cự đo qua một ít đặc thù của kẻ kia, trên đời không có hai người có thể hoàn toàn giống nhau được, chỉ cần kẻ kia ở đây, sẽ không thể trốn nổi!"
Mọi người ồn ào bàn tán.
Diêm Xu trầm giọng nói: "Vậy cuối cùng là đo cái gì?"
"Đo cái gì, đương nhiên là bí mật, nếu như để người khác nghe rồi, không phải kiếm củi ba năm đốt một giờ ư." Kỳ Mộng Sênh cười lạnh, "Hôm qua ta ngự khí về Côn Luân, đưa Trần Tinh Vĩnh tới, chỉ để vạch trần khuôn mặt thật của tên cầm thú kia trước mặt mọi người, trừ hại vì Tu Tiên giới!"
"Trần Tinh Vĩnh tới rồi?!"
"Nói suông không bằng chứng, ai biết Trần Tinh Vĩnh này có phải lại là đệ tử Thuần Dương Giáo cải trang thành hay không?"
Hai nữ tu Thương Vũ Môn, xách một giỏ trúc lớn lên võ đài, đổ một đống máu thịt mơ hồ gì đó trong giỏ trúc ra.
Trên sân nhất thời lặng ngắt như tờ.
Thứ tạm gọi là "người" đó, đã không còn tứ chi, bị cạo sạch tóc, trên người chẳng còn chỗ da thịt nào còn nguyên vẹn nữa, tai mũi lưỡi đều bị cắt mất, chỉ còn mỗi một đôi mắt, trống rỗng tuyệt vọng, như để hắn tận mắt nhìn thấy kết cục của mình.
Tu Tiên giới đã sớm nghe về việc Thương Vũ Môn âm tà, hôm nay tận mắt thấy, đúng là làm người sởn tóc gáy.
Lần này không ai dám nghi ngờ Trần Tinh Vĩnh là giả nữa.
Kỳ Mộng Sênh khinh thường liếc thứ trên đất: "Loại phản đồ khi sư diệt tổ này, chính là có kết cục như thế ở Thương Vũ Môn ta, hôm nay vì bắt được kẻ mua sau màn, ta mới cho một con đường, sau khi chuyện thành, lập tức thưởng cho hắn chết."
"Vậy còn chờ gì nữa." Hoa Tuấn Thành nghiến răng bảo, "Hôm nay ta muốn biết, là tên súc sinh nào ra vẻ đạo mạo, ăn đan của tiểu sư thúc ta!"
"Đúng, mau đo đi, bọn ta cũng muốn biết, ai làm ra chuyện không bằng cầm thú kia."
Dưới sự xao động của quần chúng, Tông Minh Hách cũng không thể trách cứ Kỳ Mộng Sênh phá hỏng tiệc mừng của con út hắn, chỉ có thể nhìn Hứa Chi Nam lấy Công Thâu Cự ra, yêu cầu tất cả mọi người trên võ đài đo thử, tự chứng minh trong sạch.
Tông Tử Hoành vẫn âm thầm quan sát Diêm Xu, đây chẳng qua chỉ làm một trò lừa họ diễn, trừ Trần Tinh Vĩnh và Công Thâu Cự là thật, thứ khác đều là giả, mục đích chính là muốn dẫn Diêm Xu vào bẫy, giờ xem ra, Diêm Xu đã mắc câu.
Từ hôm qua Hoa Du Tâm bị "thượng thân", tới hôm nay phát hiện Trần Tinh Vĩnh không chết, trước mắt còn có chuyện đo đạc này, kế sách liên hoàn này đánh cho Diêm Xu không kịp trở tay, không tin là lòng hắn không hoảng hốt.
Nếu như chờ được cơ hội, Tông Tử Hoành muốn tự miệng hỏi Diêm Xu, Sở Doanh Nhược và Tông Tử Kiêu, tột cùng là có quan hệ gì với hắn, nhưng dù đáp án ra sao, y cũng hy vọng Diêm Xu ôm bí mật này xuống mồ.
Đệ đệ út tiền đồ vô lượng của y, không thể bị chuyện này phá hỏng, dù chỉ là lời đồn.
Y nhìn Diêm Xu, lòng sôi sục sát ý, y chưa từng có một khắc nào, muốn diệt trừ một người mãnh liệt tới thế.
Thử một lần, thử tới khi mặt trời xuống núi, nhưng không ai oán giận, cũng không ai dám rời sân, bằng không thì có trăm miệng cũng khó giải thích.
Lúc tới lượt Ngũ Uẩn Môn, sắc mặt Diêm Xu đã cực kỳ khó coi, khi thấy hắn lên võ đài, lòng mấy người trầm xuống, ai cũng siết chặt bội kiếm trong tay, đề phòng chuyện không may xảy ra.
Lúc này, Trần Tinh Vĩnh vì mong được chết, phối hợp làm ra phản ứng, hắn run rẩy, tốn bao công sức trợn to hai mắt, nhìn Diêm Xu.
"A...!A..." Trần Tinh Vĩnh không có lưỡi, chỉ có thể tạo thành âm thanh kì dị mà thôi.
Kỳ Mộng Sênh liếc Diêm Xu một cái sắc lẻm, hỏi: "Trần Tinh Vĩnh, là kẻ này sao?"
Trần Tinh Vĩnh cố sức gật đầu.
Bốn phía vang lên tiếng hít ngược.
Hứa Chi Nam nghiêm trọng nói: "Kẻ này, chính là chưởng môn tiên tôn vừa nhậm chức chưởng môn quản lý cả một phái Ngũ Uẩn Môn, ngươi chưa từng thấy mặt hắn, đừng có nói bừa."
Trần Tinh Vĩnh thống khổ lắc đầu.
Diêm Xu hừ lạnh một tiếng: "Toàn nói bậy, các ngươi còn cho phép thứ ti tiện này nói xấu bổn tọa à!"