Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
__________________________
Hai người tìm kiếm dưới địa cung rất lâu, trong lúc hết đường xoay sở, rốt cuộc nghe thấy phía trước truyền tới tiếng vang, hình như có người đang kêu cứu.
Bọn họ nương theo tiếng động chạy tới, tìm thấy một người bị thương trong thạch thất, là một đệ tử Thuần Dương Giáo, vệt máu loang lổ khắp y phục tu sĩ vàng nhạt.
Hoa Du Tâm cúi người dìu hắn: "Vị đại ca này, huynh bị thương ở đâu thế?"
Tông Tử Hoành thấy trên người người này toàn máu, sợ là lành ít dữ nhiều, y lấy một viên đan cầm máu trong túi càn khôn ra, nghiêng người định dùng linh lực dò xét thương thế của đối phương.
Nhưng vừa lại gần, khứu giác nhạy bén của y đã ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt bị máu tanh che khuất.
Y cả kinh, bỗng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt dữ tợn, như con thú hoang đói khát nhìn chằm chằm vào con mồi trong gang tấc.
Y đẩy Hoa Du Tâm ra, người cũng lui về sau.
Eo chợt đau, Tông Tử Hoành cúi đầu nhìn, một chủy thủ sáng bàng bạc, đã cắm vào người hơn nửa, máu tươi nhất thời nhuộm đỏ bạch y của y.
"Đại điện hạ!" Hoa Du Tâm đỡ lấy thân thể lảo đảo của Tông Tử Hoành, sợ hãi nhìn vết thương của y.
Tông Tử Hoành nhét luôn đan cầm máu vừa lấy ra vào miệng mình, y cầm lấy chủy thủ, cắn chặt môi dưới, rút thật mạnh ra.
Phụt một tiếng, máu bắn tung tóe.
Hoa Du Tâm lệ nóng doanh tròng, nàng rút kiếm, bi phẫn đan xen, xoay người gào lên với kẻ đánh lén: "Ngươi muốn chết!"
Nhưng Tông Tử Hoành kéo nàng lại, nhịn đau một lát, khàn khàn nói: "Đừng."
Kẻ đánh lén kia vọt lên khỏi mặt đất, xem ra căn bản không bị thương.
Hoa Du Tâm lạnh lùng bảo: "Ngươi dám đánh lén đại điện hạ, ngươi để Hứa chân nhân vào đâu hả, là ai sai khiến ngươi!"
Kẻ đánh lén cười lạnh: "Các ngươi có thể tự mình đi hỏi đại sư huynh, nếu có thể sống sót để gặp hắn mà nói."
"Không cần." Tông Tử Hoành lườm kẻ đánh lén, mắt sắc như dao, "Chuyện này không liên quan tới Hứa chân nhân, đúng không, Diêm Xu."
Lời vừa nói ra, không chỉ Hoa Du Tâm hoảng hốt, ngay cả kẻ đánh lén cũng sững sờ.
Kẻ đánh lén kia trẻ tuổi anh tuấn, thân hình cao lớn, vô cùng giống dáng vẻ của đệ tử Thuần Dương Giáo, dù thế nào đi nữa, cũng không ai có thể nhầm hắn thành Diêm Xu hơn năm mươi tuổi được.
"Đại, đại điện hạ, người nói gì thế?" Hoa Du Tâm khó hiểu nhìn Tông Tử Hoành.
Kẻ đánh lén lộ nụ cười khát máu: "Ta cho là ngươi chỉ là thứ ngu xuẩn trẻ người non dạ, xem ra đánh giá thấp ngươi rồi, sao ngươi phát hiện ra?"
"Ngươi đoán xem mình lộ dấu vết ở đâu." Tông Tử Hoành cần câu giờ, dùng đan cầm máu và linh lực để nhanh chóng cầm máu cho vết thương của mình.
Nhưng một chiêu này bị vạch trần, trong tay kẻ đánh lén có thêm một thanh kiếm: "Muốn câu giờ à? Không sao hết, chỉ cần các ngươi chết, đây vẫn sẽ là bí mật như cũ."
Hoa Du Tâm nhìn thanh kiếm kia: "Ngươi, ngươi đúng là Diêm Xu."
Lợi kiếm rời vỏ, Diêm Xu dùng mũi kiếm chĩa vào Tông Tử Hoành, "Cho ngươi thêm một cơ hội mở miệng, sao lại phát hiện."
Tông Tử Hoành trầm giọng nói: "Đêm qua, ta ở Bạch Lộ Các."
"Ha ha ha." Diêm Xu cười lớn, "Đúng là cẩn thận mấy cũng sơ sẩy."
"Ngươi và Sở phi nương nương..." Tông Tử Hoành lộ vẻ căm ghét, "Cực kỳ vô liêm sỉ."
Hoa Du Tâm trợn tròn đôi mắt hạnh.
Câu này nháy mắt chọc giận Diêm Xu, mắt hắn lóe ánh hung tàn: "Bọn ta vô liêm sỉ? Vậy tên cẩu tặc cướp người yêu của kẻ khác, cướp đoạt nữ tử kia chẳng phải càng vô liêm sỉ hơn à?!"
Đầu Tông Tử Hoành nghĩ lướt qua, tựa như hiểu gì đó: "Lẽ nào ngươi là..."
"Không sai, ta là hôn phu của Sở Doanh Nhược, bọn ta là thanh mai trúc mã, hai bên tình nguyện, nhưng tên cẩu tặc Tông Minh Hách kia lại liếc mắt một cái đã để ý tới nàng ở hội Giao Long, gã không chỉ cướp thê tử chưa xuất giá của ta." Trong ánh mắt hắn lóe hận thù dữ dội, "Còn sai lão súc sinh Diêm Xu kia hại chết cả nhà ta."
Cả người Tông Tử Hoành chấn động.
Người này, nói phụ quân y...
Hoa Du Tâm lúng túng liếc Tông Tử Hoành, có đổi chủ đề: "Ngươi với Diêm Xu, các ngươi, ngươi dùng Ngô Sinh Bút ngụy trang thành Diêm Xu?"
Khó trách Diêm Xu lúc nào cũng nghiêm mặt trước mọi người, hiếm khi lộ cảm xúc, khuôn mặt dùng Ngô Sinh Bút vẽ ra, đương nhiên không thể tùy ý điều động xương cốt cơ bắp như thuật súc cốt của Thuần Dương Giáo.
"Thế hệ của các ngươi, cái gì cũng không biết."
"Diêm Xu" giả siết chặt kiếm, ngũ quan anh tuấn vì cừu hận mà vặn vẹo, "Mười mấy năm rồi, chúng che giấu chuyện năm đó, xoá bỏ sự tồn tại của ta, giờ mọi người lúc nhắc tới Sở Doanh Nhược, cũng chỉ nhớ mơ hồ, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trước khi bị Tông Minh Hách nạp vào hậu cung, hình như từng có hôn ước.
Nhưng đâu ai nhớ, Lục Triệu Phong ta là đệ, tử, thân, truyền của Diêm Xu."
Sắc mặt Tông Tử Hoành trắng bệch, đương nhiên không chỉ vì mất máu.
Lúc y còn bé đã nghe nhiều lời đồn trong cung, nói Sở Doanh Nhược từng có hôn ước, nhưng bị đế quân vung đao cướp mất, nhưng dù sao đó cũng là nhân hoàng quyền thế nhất Cửu Châu, muốn một nữ tử, ai mà để ý chứ.
"Diêm Xu vì vinh hoa phú quý, cam tâm làm tay sai cho Tông Minh Hách, muốn diệt trừ ta, may mà ta đại nạn không chết, còn ngoài ý muốn có được Ngô Sinh Bút.
Súc sinh kia sợ người nhà ta tra ra chân tướng, nên diệt khẩu toàn bộ ba mươi bảy mạng người Lục gia ta, còn vu cáo ngược lại nói rằng cha ta là thiết đan tặc!"
Tông Tử Hoành đột nhiên nhớ tới năm đó khi ở trấn Cổ Đà, Hoàng Hoằng Hoàng Vũ từng đề cập tới án diệt môn liên quan đến chuyện trộm đan: "Lẽ nào ngươi là...!Hậu nhân của Lục thị Duyệt Châu?"
Lục Triệu Phong trừng đôi mắt đỏ ngầu nói: "Diêm Xu và cha ta là bạn thân nhiều năm, cha ta còn từng giúp đỡ cho lão khi lão khốn khó nhất.
Lục thị ta chỉ là môn phái nhỏ, cha ta vì tiền đồ của ta, đưa ta tới Ngũ Uẩn Môn bái lão làm thầy, hy vọng lão làm đúng như mình nói, đối đãi với ta như con ruột, nào biết được lão lại là thứ súc sinh lấy oán báo ân!"
Hoa Du Tâm mắng: "Ngươi cũng là súc sinh, các ngươi đều là súc sinh, Diêm Xu hại ngươi, ngươi lại đi hại người khác, ngươi với lão ta có gì khác nhau!"
"Ha ha ha ha." Lục Triệu Phong cười điên cuồng không ngừng, gương mặt biến thái vặn vẹo, "Đúng, đúng, nhưng thế thì sao chứ, ta có được sức mạnh, ta báo thù, ta khiến Tông Minh Hách nuôi con trai ta, ha ha ha ha ha--"
"Ngươi nói bậy!" Tông Tử Hoành trợn mắt muốn nứt ra, như bị vạch trần bí mật không thể để ai biết ngay tại chỗ, hận không thể bịt miệng Lục Triệu Phong lại, "Ngươi điên rồi, ngươi nói bậy, ngươi dám nói xấu phụ quân ta, ngươi dám nói xấu đệ đệ ta!" Vết thương của y đau như một cây đao đang khoét vào thịt y, dù thế, cũng không bằng câu chữ xuyên tim mà Lục Triệu Phong nói.
"Ta nói bậy hay không, với các ngươi mà nói cũng không quan trọng." Lục Triệu Phong bước từng bước tới gần, "Vốn ta còn muốn giữ tiểu cô nương này lại, giá họa cái chết của ngươi cho Hứa Chi Nam, nhưng giờ các ngươi đều, phải, chết."
Tông Tử Hoành chắn Quân Lan trước ngực, che chở cho Hoa Du Tâm phía sau: "Ngươi muốn lấy đan của ta, có dám đường đường chính chính tới không, đánh lén một hậu bối, tiểu nhân!"
"Ta cũng chẳng rảnh dây dưa với ngươi, ta chỉ muốn đan của ngươi, cho dù ai cản ta, đều chỉ có một con đường chết." Lục Triệu Phong thống khoái nói, "Các ngươi muốn biết kết cục của Diêm Xu không? Ta ở ngay trước mắt lão, ăn đan của lão, cũng sống sờ sờ lóc từng miếng từng miếng thịt của lão, ta lột da mặt lão, vẽ đi vẽ lại, mãi cho tới khi giống y như thật, ta liền biến thành lão.
Ngươi biết ta giả vờ làm lão ta, vì phụ quân vĩ đại của ngươi, làm bao nhiêu chuyện táng tận thiên lương không?"
"Câm miệng!" Tông Tử Hoành gào lớn một tiếng, lợi kiếm đánh úp về phía Lục Triệu Phong, nhắm thẳng vào ngực.
Y sợ nghe thấy càng nhiều lời khoét vào tim gan hơn nữa từ miệng kẻ này, y không tin, y không tin phụ quân y là cùng một giuộc với thiết đan tặc, y không tin đệ đệ y yêu thương nhất, không cùng huyết thống với mình, còn là con trai tên súc sinh này!
Hoa Du Tâm cũng cầm kiếm tấn công, hai người trái phải cùng đánh, chiêu nào chiêu nấy đều là sát chiêu.
Nhưng tu vi Lục Triệu Phong cao thâm, kiếm pháp hơn người, Tông Tử Hoành lại bị thương, thế công của họ nhất thời bị áp chế hoàn toàn.
Lục Triệu Phong vì tốc chiến tốc thắng, không quan tâm vinh quang của kiếm khách, mấy lần cố tình giết Hoa Du Tâm, khiến Tông Tử Hoành đành ngừng tấn công, bảo vệ Hoa Du Tâm.
Trong trận chiến như thế, máu y càng không thể cầm được.
Hoa Du Tâm hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, ánh lam chợt loé trong tay nàng, xuất hiện một chuỗi vòng tay, vòng tay kia treo bảy chiếc chuông nhỏ, nàng rung cổ tay, chuông phát một tiếng giòn vang, được thêm vào linh lực đánh úp về phía Lục Triệu Phong.
Chỉ thấy sắc mặt Lục Triệu Phong chợt biến, lập tức chuyển hướng, nghiêng mình né tránh.
Tông Tử Hoành đâu bỏ qua cơ hội này, chặn đường lui của hắn, linh áp quanh thân lan rộng, chiêu kiếm tàn nhẫn xuất hiện, đuổi sát không tha cho Lục Triệu Phong.
Kiếm pháp Tông Huyền vốn là kiểu đuổi cùng giết tận, đường lối hùng hổ dọa người, cố gắng tốc chiến tốc thắng, so với đấu pháp cương mãnh thế này, Tông Tử Hoành thật ra thích kiểu kiếm thuật truyền thống, nho nhã như phái Vô Lượng hơn.
Nhưng đối phó với Lục Triệu Phong, Tông Tử Hoành hận không thể lập tức ngàn đao băm thây hắn.
Hoa Du Tâm thấy pháp bảo Toái Phong Linh của nàng có hiệu quả, liền rung chuông về phía Lục Triệu Phong, mà Tông Tử Hoành thế kiếm như rồng bay, tạm thời ngang sức với Lục Triệu Phong, tình hình trận chiến rốt cuộc chuyển biến.
Lục Triệu Phong bị Toái Phong Linh ép đến mức đầu choáng mắt hoa, dưới sự giáp công từ hai phía, rốt cuộc có chút yếu thế.
Nhưng Hoa Du Tâm cũng rất phí sức, Toái Phong Linh chế tác từ răng Tỳ Hưu, đối phó với tà túy là hiệu quả nhất, là quà cha nàng tặng nàng phòng thân, vì không làm bị thương người bên mình, nàng phải dùng lượng lớn linh lực khống chế phương hướng của tiếng chuông.
Máu Tông Tử Hoành chảy càng nhiều, tốc độ cũng dần chậm lại, Hoa Du Tâm cũng có vẻ mệt rồi.
Hai người qua hơn trăm chiêu, ai cũng bị thương, Tông Tử Hoành liều mạng một lần, nhìn như càng đánh càng mạnh, thực tế đã sắp không trụ nổi, sức mạnh này giống như là hồi quang phản chiếu vậy, càng thiêu đốt mãnh liệt, lại càng mau tắt hơn.
Lục Triệu Phong sau khi phát hiện ra, cố ý kéo dài thời gian, hắn giễu cợt: "Ta vốn muốn cho ngươi đi thống khoái, nể tình ngươi chăm sóc con trai ta cũng khá tốt."
"Ngậm cái miệng chó của ngươi lại!" Tông Tử Hoành trừng muốn nứt mắt, trán nổi gân xanh, hận không thể nuốt sống Lục Triệu Phong.
Lục Triệu Phong nhe răng cười bảo: "Ngươi có biết phụ quân mà ngươi sùng kính, ăn bao nhiêu nhân đan rồi không?"
Tông Tử Hoành cả kinh chấn động mạnh, vừa thất thần, đã bị mũi kiếm của Lục Triệu Phong làm bị thương.
"Đại điện hạ!" Hoa Du Tâm lo lắng nói, "Người đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, hắn đang khiêu khích người!"
"Ha ha." Lục Triệu Phong tàn nhẫn nhìn Hoa Du Tâm, "Ngươi không phải muốn biết, đan của tiểu sư thúc ngươi, vào bụng ai à."
Thân thể Hoa Du Tâm run lên, "Không sai, chính là Ninh Hoa đế quân cao cao tại thượng kia đấy."
"Súc sinh!" Tông Tử Hoành vọt lên lần nữa, Lục Triệu Phong dễ dàng đỡ được kiếm của y, tiếng binh khí chạm nhau vang khắp thạch thất, theo đó, là từng câu từng chữ mà Lục Triệu Phong phun ra như nọc độc, không ngừng nghỉ.
"Còn sư đệ của Hứa đại ca ngươi nữa, đúng là một viên đan tốt à nha." Lục Bạch Phong cười nói, "Ninh Hoa đế quân tự nhiên có thêm công pháp Nguyên Dương, tu vi nâng cao một bậc.
Gã một lòng muốn chấn hưng Đại Danh Tông thị, không có căn cốt tốt trời ban, chỉ có thể dựa vào sau này tu bổ."
Tông Tử Hoành tức giận tột độ, y liều mạng nhắc mình phải bình tĩnh, không nên tin lời vu tội này, không được mắc mưu của kẻ địch, nhưng y thân là con, lại há có thể thờ ơ không động lòng, nhỡ đâu, nhỡ đâu có nhỡ đâu, y nên làm gì đây?!
Hoa Du Tâm gần như muốn òa khóc: "Ta không tin, ta không tin!" Nàng thét chói tai, lại lắc Toái Phong Linh, đánh thẳng về phía Lục Triệu Phong.
Thạch thất không rộng, Lục Triệu Phong muốn né, cũng không có nhiều chỗ, gã bị tiếng chuông này làm đầu đau muốn nứt, dưới cơn giận, gã lại lôi Cản Sơn Tiên ra.
"Du Tâm, lui về sau!" Tông Tử Hoành mặc cho linh lực phóng thích điên cuồng, kiếm Quân Lan trong tay vung một đường kiếm bạc, khởi thức-- Tầng thứ bảy của kiếm pháp Tông Huyền.
Lục Triệu Phong cầm roi dài trong tay, hung tợn nói: "Không chỉ thế đâu, Tông Tử Hoành, ngươi nghe cho rõ, trên đời này muốn đan của ngươi nhất, chính là phụ thân thân sinh của ngươi!"
Tông Tử Hoành chỉ cảm thấy máu trong người như đang chảy ngược, cổ họng tanh nồng, phun ra một ngụm máu, nhờ có kiếm Quân Lan chống đỡ, y mới không ngã xuống trước mặt kẻ địch.
Không, y không tin, y không tin, y không tin!
"Nhưng sao ta có thể nhường thứ tốt thế cho gã được?" Lục Triệu Phong cười khẩy, "Ngươi căn bản không biết, đan của ngươi quý giá nhường nào, nó sắp trở thành một, bậc, thềm cho con trai ta tới đỉnh cao Tu Tiên giới!"
Cản Sơn Tiên hiện ánh vàng, đá bị cuốn lên bay tới tấp về phía họ, đủ để khiến họ thịt nát xương tan, Tông Tử Hoành hét một tiếng, phóng thích kiếm cung va chạm giữa không trung.
Ầm ầm--
Toàn bộ thạch thất rung chuyển, như một con mãnh thú vừa thức tỉnh, mà họ, đang ở ngay trong miệng con thú ấy, có thể bị nuốt vào bụng bất cứ lúc nào.
Tông Tử Hoành giữa cảnh đá bay loạn, thấy Hoa Du Tâm.
Kiếm pháp phái Hoa Anh cương nhu tinh tế, lúc Hoa Du Tâm múa kiếm, tao nhã nhẹ nhàng như cánh bướm, khi ấy dưới lôi đài, khiến bao thiếu niên say lòng, mê hoặc người xem, giờ cánh bướm này, bị cuốn vào cơn bão tàn khốc, nàng chật vật né tránh, vẫn không thể cản được mưa gió xé rách đôi cánh của nàng.
Tông Tử Hoành cố lao tới, cố đưa tay ra, lúc đá đập vào Hoa Du Tâm, thời gian tựa như ngừng lại, không, thời gian chảy xiết như sông đổ ra biển, sẽ không vì một con kiến mà ngừng lại, là có thứ gì đó trong thân thể y chết lặng.
Tông Tử Hoành quỳ trên đất, nhìn Hoa Du Tâm ngã vào vũng máu, y mở miệng, hét lên trong thinh lặng.
Lục Triệu Phong đi tới trước người Tông Tử Hoành, giơ kiếm lên: "Nếu ngươi không tin, tới âm tào địa phủ, tự miệng hỏi đại bá của ngươi xem."
Đột nhiên rùng mình, Lục Triệu Phong nhạy bén nhận ra, vụt một tiếng, một mũi băng đâm vào vách đá, lấy mũi ấy làm tâm, băng lạnh nhanh chóng lan ra bốn phía, gần như đóng băng nửa mặt tường.
Nếu như bắn vào người, hậu quả có thể tưởng tượng.
Kỳ Mộng Sênh và Hứa Chi Nam đồng thời xuất hiện trong thạch thất.
Lục Triệu Phong không cam lòng cắn răng, vung Cản Sơn Tiên lên, đá đánh về phía hai người, một bức tường đá dồn tới, muốn giở trò cũ, nhốt họ ngoài thạch thất.
Tay Kỳ Mộng Sênh cầm trường cung Băng Tinh, chân đạp vào đá vụt tới, mỗi lần nàng giương cung, đều có một mũi tên từ băng tụ thành bắn ra, những hòn đá kia bị băng làm đông cứng lại giữa không trung, phát ra tiếng vỡ vụn.
Hứa Chi Nam ngược lại, không nhanh không chậm, nhưng lại lấy tốc độ nhanh đến khó tin xuất hiện trước tường đá, một tay chặn lại tường đá nặng cả ngàn cân.
Lục Triệu Phong từng bước lui về sau.
Hứa Chi Nam lạnh lùng u ám nói: "Dùng thủ đoạn đê hèn thế này để tính toán với mấy đứa nhỏ, không biết xấu hổ."
Lục Triệu Phong xanh mặt, lui về sau.
Hai người nhận ra gã muốn chạy, liền đuổi theo.
Lục Triệu Phong không ngừng vung Cản Sơn Tiên, đánh cho vách