Editor: Nhất Diệp Chi Chu
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến
_______________________________
Trong Bách Hoa Sảnh nghe được cả tiếng kim rơi.
Sự trầm mặc như màn trời dần dần phủ xuống, báo hiệu bóng tối sắp bao trùm.
Sở Doanh Nhược phát run, hoảng sợ không dám tin trợn mắt nhìn Thẩm Thi Dao: “Mười mấy năm qua, ta đối xử với ngươi như tỷ muội ruột thịt, nào ngờ ngươi lòng dạ như rắn như rết, chỉ vì ghen ghét Tử Kiêu được lòng vua, cứ thế ngậm máu phun người, mắng mỏ mẹ con ta như thế.”
Thẩm Thi Dao lệ rơi đầy mặt, rõ ràng bà làm chuyện đâm sau lưng, vậy mà nhìn qua vẫn điềm đạm dễ mến: “Doanh Nhược, ta cũng coi muội như người thân, ta nhìn Tiểu Cửu khôn lớn, muội cho rằng ta nhẫn tâm ư.
Nhưng mà, vì giang sơn cơ nghiệp của Tông thị, sao ta có thể tiếp tục giấu diếm đế quân, nếu thần kiếm luyện thành, thì tất cả đều sẽ không thể vãn hồi.”
“Im đi, đồ đàn bà độc ác!” Sở Doanh Nhược quỳ bên chân Tông Minh Hách, túm góc áo ông ta khóc lóc nói, “Đế quân ngàn lần vạn lần không thể tin lời xằng bậy, độc phụ này sỉ nhục mẹ con thiếp như thế, cũng là đang bôi nhọ đế quân!”
Tông Minh Hách hung ác nham hiểm nhìn Thẩm Thi Dao: “Ngươi nói đi, ngươi phát hiện cái gì.”
Tông Tử Hoành quỳ rạp trên đất, tứ chi mềm nhũn tới gần như không chống đỡ nổi cơ thể, y không nghĩ ra cách nào để ngăn cản tất cả những chuyện này, y thậm chí còn không dám nhìn mặt Tông Tử Kiêu.
Thẩm Thi Dao lau nước mắt, run run đáp: “Khi ấy để điều tra chuyện Nhị điện hạ bị hạ độc chết, đế quân sai người điều tra Bạch Lộ Các, sau đó, là nô tì giúp Doanh Nhược dọn dẹp đồ trong khuê phòng, kết quả, vô tình phát hiện muội ấy giấu chiếc khăn lụa thêu ba con cò trắng, mấy con cò ấy, hai lớn một nhỏ.”
“Cò trắng?” Tông Minh Hách nheo mắt lại.
“Ngươi nói bậy!” Mắt Sở Doanh Nhược đỏ như máu, bà gần như phát điên gào lên, “Ngươi nói hươu nói vượn, ta thêu khăn lụa cò trắng lúc nào, ngươi nói bậy!”
“Cò trắng thì có vấn đề gì?” Tông Minh Hách quát.
“Có chuyện đế quân không biết, cò trắng là loài chim thường gặp nhất ở vùng ẩm thấp như Duyễn Châu, năm ấy Duyễn Châu Lục thị, dùng nó làm gia huy.”
Nghe tới bốn chữ “Duyễn Châu Lục thị”, sắc mặt Tông Minh Hách tái lại, rồi chợt nghẹn đỏ bừng, từng mạch gân nổi rõ trước trán.
“Lục thị chỉ là môn phái nhỏ không danh tiếng, nô tì xuất thân từ Tề Lỗ, nên mới từng nghe qua.
Lúc thiếp nghe nói rằng Doanh Nhược cho đổi tên tẩm điện của mình thành Bạch Lộ Các, thiếp đã biết trong lòng muội ấy vẫn nhung nhớ vị hôn phu cũ không thôi, thậm chí còn từng thấy muội ấy gọi tên người nọ trong cơn say, thâm tình mà chân thành.
Thiếp vẫn luôn giữ bí mật giúp muội ấy, bởi không muốn đế quân có hiềm khích với nàng, nhưng muội ấy lại làm ô uế huyết mạch hoàng thất, thậm chí, thậm chí đế quân còn định lập Tử Kiêu làm thái tử, nô tì chết muôn lần cũng không thể trơ mắt nhìn cơ nghiệp trăm năm của Tông thị bị hủy hoại chỉ trong chốc lát được...!”
Dung nhan tuyệt mỹ động lòng người của Sở Doanh Nhược, giờ lại vặn vẹo thật doạ người, như hận không thể vồ lên ăn tươi nuốt sống Thẩm Thi Dao, bà gào lên chói tai: “Độc phụ! Ngươi vu hãm ta, mấy năm nay ngươi giả vờ tốt bụng tiếp cận ta, ngươi đã bày mưu tính kế bao lâu rồi!”
Tông Tử Kiêu kinh ngạc nhìn đám người lớn kia diễn một màn hài kịch hoang đường, từng câu từng chữ như mưa đao xả xuống, hắn theo bản năng, nhìn về phía đại ca của hắn cầu xin giúp đỡ, nhưng đại ca cũng không nhìn hắn.
Tại sao đại ca lại không nhìn hắn?
Răng rắc một tiếng, tay vịn ghế trong tay Tông Minh Hách bị bẻ gãy, ông trợn mắt muốn nứt ra, lạnh lùng nói: “Đi lục soát, đi lục soát!”
Hai huynh đệ Hoàng Hoằng, Hoàng Vũ nhận lệnh mà đi.
“Đế quân!” Sở Doanh Nhược khóc lóc cầu xin, “Rõ ràng độc phụ này đang hãm hại thiếp, thiếp chưa từng thêu khăn lụa hình cò trắng, nếu thực sự tìm ra gì đó, cũng là ả thiếp nhân lúc thiếp không để ý lén đặt vào, người tin thiếp đi mà...”
Tông Minh Hách cúi đầu, ánh mắt âm hàn: “Vậy ‘Bạch Lộ Các’, cũng là nàng ấy hãm hại ngươi sao?”
Sở Doanh Nhược á khẩu không đáp nổi.
Tông Minh Hách tháo bội kiếm của mình xuống, ném tới trước mặt Tông Tử Kiêu.
Cốp một tiếng vang vọng trong đại điện, dư âm mãi không tiêu tan, như tiếng trống trước trận, mỗi lần vang lên một tiếng đều đang tới gần trận đại chiến.
Tông Tử Hoành quỳ bò qua, chắn trước thanh kiếm ấy và Tông Tử Kiêu, y khẩn cầu nói: “Phụ quân, ở đây không nên...”
Sở Doanh Nhược cũng khóc lóc cầu xin.
“Cầm lên!” Tông Minh Hách quát lên với Tông Tử Kiêu.
Cả người Tông Tử Kiêu lạnh như băng, cảm giác nhìn thấy bầu trời sắp sụp xuống trước mắt mình này, tuyệt đối không có lần hai trong đời.
Đồ ăn trên bàn còn chưa nguội, chỉ một quãng ngắn ngủi như vậy, cuộc đời hắn sắp bị hủy hoại.
Hắn nghe thấy mình mở miệng hỏi: “Huynh biết lâu rồi?”
Thanh âm kia rất nhẹ, rất nhỏ, gần như chỉ có Tông Tử Hoành cách đó gần nhất là có thể nghe thấy.
Tông Tử Hoành nhìn đệ đệ tự tay mình nuôi lớn này, gần như rơi lệ.
Tông Tử Kiêu đột nhiên rút kiếm ra.
“Kiêu nhi------” Sở Doanh Nhược gào lên.
Linh lực truyền vào mũi kiếm, vạt áo Tông Tử Kiêu không gió mà bay, phiêu dật như tiên.
Một thiếu niên còn chưa trưởng thành, lại có thể phóng xuất ra linh áp cường đại như vậy, có thể nói là làm người ta giật mình, nhưng ánh mắt mọi người lúc này, chỉ đặt lên thanh kiếm kia.
Thanh kiếm tổ tiên Tông thị truyền lại này, chỉ có huyết mạch Tông thị có thể sử dụng được, trong tay Tông Tử Kiêu, không chút phản ứng.
Nếu như sợ hãi mà có âm thanh, trong Bách Hoa Sảnh có lẽ đã ồn ào đến mức đinh tai nhức óc, sẽ chẳng như hiện tại, thậm chí đến thở cũng không ai dám.
Đôi mắt Tông Minh Hách nhìn Tông Tử Kiêu đỏ ngầu như máu, ông ta thét lớn một tiếng, linh áp khổng lồ như sóng biển xô tới, dùng khí thế diệt sạch ngàn quân đẩy ngã tất cả mọi người xuống đất.
Nội tâm Tông Tử Hoành chỉ còn một suy nghĩ duy nhất trong đầu------ làm sao để giữ được tính mạng Tông Tử Kiêu.
Tông Minh Hách siết cổ Sở Doanh Nhược, nhấc nàng khỏi mặt đất, hung ác đáng sợ nói: “Tiện nhân, đồ tiện nhân nhà ngươi!”
Mặt Sở Doanh Nhược nghẹn đỏ bừng, hai chân bất lực mà đạp loạn trong không trung.
“Nương!” Tông Tử Kiêu gào lên muốn nhào tới.
Tông Tử Hoành ôm chặt eo hắn, đè mạnh hắn xuống đất.
“Thả đệ ra!” Tông Tử Kiêu như con thú nhỏ bị dồn tới đường cùng, nhe nanh vuốt về phía Tông Tử Hoành, “Huynh đã biết lâu rồi!”
Lòng Tông Tử Hoành xót xa, lần đầu tiên y thấy rõ sự hận thù trong mắt Tông Tử Kiêu.
Y hạ quyết tâm, móc hoàng phù ra dán lên miệng Tông Tử Kiêu, lại phong huyệt vị bên trên ấy, giờ khắc này, mạng Tông Tử Kiêu như ngàn cân treo sợi tóc, tuyệt đối không thể nói sai dù chỉ là một chữ hay làm sai bất cứ chuyện gì.
Y quay đầu qua cầu xin Tông Minh Hách: “Phụ quân, chuyện chưa điều tra rõ, xin ngài hãy tha cho Sở phi nương nương trước.
Chư vị nương nương và các đệ muội đều đang ở đây mà...”
Những lời này rốt cuộc kéo lý trí Tông Minh Hách về được, ông ta không thể giết chết thiếp của mình trước mặt nhi nữ, ông ta ném Sở Doanh Nhược xuống đất, nhìn Thẩm Thi Dao như thú dữ rình mồi, lại nhìn Tông Tử Hoành, dữ tợn hỏi: “Các ngươi biết lâu rồi?!”
Thẩm Thi Dao vội vàng giải thích: “Đế quân, Tử Hoành không biết, nếu nó biết, đã không dám giấu giếm.
Là nô tì, nô tì hoài nghi trong lòng, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ, không dám nói bừa.
Nhưng ngày đế quân bãi giá tới Côn Luân càng lúc càng gần, nô tì thật sự không thể trơ mắt ngồi nhìn nữa.
Nếu nô tì hiểu lầm Sở phi và Tiểu Cửu, nguyện lấy cái chết tạ tội.
Chỉ cần có thể bảo vệ được giang sơn Tông thị ta, nô tì có chết vạn lần cũng không chối từ...”
“Ngươi...!Các ngươi...” Sắc mặt Tông Minh Hách trắng bệch, mắt tràn sát khí tứ phía.
Lúc này, Lý Tương Đồng nghe chuyện chạy tới, cùng Hoàng Hoằng, Hoàng Vũ chân trước chân sau bước vào Bách Hoa Sảnh.
Lý Tương Đồng liếc qua khắp nơi, trong ánh mắt mơ hồ mang một tia vui sướng, khi ả đi lướt qua cạnh Tông Tử Hoành và Tông Tử Kiêu, cái liếc nhìn từ cao xuống kia, rõ ràng mang hận ý ngút trời.
Hoàng Hoằng giao đồ cầm trong tay cho nội thị, nội thị lại dâng lên cho Tông Minh Hách.
Tông Minh Hách rũ chiếc khăn lụa tản ánh ngọc dịu nhẹ kia ra, phía trên rõ ràng thêu ba con cò trắng, hai lớn một nhỏ, đường kim mũi chỉ tinh tế tỉ mỉ thuần thục, trông rất sống động.
Sở Doanh Nhược cuộn mình nằm trên đất, hơi thở yếu ớt.
Tông Tử Hoành nhắm mắt lại.
“Kéo tiện nhân này...” Ánh mắt Tông Minh Hách rơi xuống người Tông Tử Kiêu, yêu chiều khi xưa nay chỉ còn giận dữ và oán độc, “Còn cả thứ tiện chủng này, đều nhốt vào địa lao!”
Tông Tử Kiêu ngồi bệt trên đất, ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng.
“Tra rõ cho ta, tra xem thứ tiện chủng này rốt cuộc là của ai!”
Hoàng Hoằng, Hoàng Vũ hô lên nhận mệnh.
“Chuyện hôm nay, nếu kẻ nào dám tiết lộ nửa chữ, nghiêm trị không tha!” Tông Minh Hách vứt lại những lời này, vội vàng rời đi.
Tông Tử Kiêu bị lôi đi, Tông Tử Hoành ngây ngốc nhìn tay mình, trên đó còn vương lại chút hơi ấm từ cơ thể đệ đệ.
Trong một đêm, trời đất điên đảo.
Chuyện y sợ nhất, muốn ngăn cản nhất, lại ở thời khắc y bất ngờ không kịp phòng bị nhất, bị người mà y thân thiết nhất, làm sáng tỏ trước mặt mọi người.
Người y muốn bảo vệ nhất, vô tội nhất, bị cuốn vào chính giữa cơn lốc, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé tan thành từng mảnh.
Y cả đời cũng không thể quên đôi mắt ngập tràn oán hận của Tông Tử Kiêu.