Kiếp Vô Thường


Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
Beta: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
__________________________
Chương tám mươi mốt:
Con đường đi đến Bạch Lộ Các này Tông Tử Hoành đã đi qua vô số lần, nhưng chưa có lần nào mà mỗi một bước chân của y cần phải gắng sức bước như thế này, tựa như dẫm vào một vũng bùn rồi lại rút chân ra, lặp đi lặp lại.
Dưới sự khuyên nhủ của y, Tông Minh Hách cuối cùng không nhốt mẹ con hai người vào ngục, cũng chẳng phải là niệm tình nghĩa xưa, mà là một khi vào ngục, hiển nhiên sẽ bị càng nhiều người biết hơn, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Tông Minh Hách cho dù có hận cũng tuyệt đối không muốn làm to chuyện để mọi người đều biết.
Sở Doanh Nhược bị biếm vào lãnh cung, Tông Tử Kiêu thì bị nhốt ở Bạch Lộ Các chờ xử lý tiếp.

Hôm nay đáng lẽ là ngày bọn họ khởi hành đi núi Côn Lôn, đối với bên ngoài, chỉ có thể tuyên bố Tông Tử Kiêu đột nhiên bị bệnh.
Dù vậy, tin đồn vẫn lan truyền cực nhanh trong Cung Vô Cực, trong lời đồn, ngay cả cái chết của Tông Tử Mạt đều có liên quan đến mẹ con họ, không bao lâu sau, những tin đồn mang mục đích kia sẽ như lửa cháy lan đồng cỏ mà truyền khắp tu tiên giới.
Tông Tử Hoành giam lỏng Thẩm Thi Dao, y không thể nào quên được gương mặt vốn dĩ dịu dàng đoan trang kia của mẫu thân bị khoái cảm sau khi báo thù vặn vẹo.
Chọn ngay trước ngày khởi hành một ngày, vạch trần vụ gièm pha cực lớn hôm nay trước mặt tất cả hậu phi, nhi tử của Tông Minh Hách, là oán hận khắc cốt ghi tâm của bà, cũng bày ra dã tâm bà ấp ủ trong lòng.
Tông Tử Mạt đã chết, Tông Tử Kiêu bị phế, nhi tử của bà chính là lựa chọn duy nhất còn sót lại của Tông thiên tử.
Mưu kế, thủ đoạn, sự độc ác và lãnh khốc của bà làm cho Tông Tử Hoành sởn gai ốc.
Nhưng đó thật sự là mẫu thân của y.
Khi y chất vấn Thẩm Thi Dao làm thế nào biết được thân thế của Tiểu Cửu, bà cười không ngừng, bà đắc ý vạn phần, bà sảng khoái tràn trề, nhưng bà không nói gì cả.

Y hận đến mức tim phổi như muốn nứt ra, nhưng không có cách nào động vào bà dù chỉ là một sợi tóc.
Y hoài nghi Hứa Chi Nam và Kỳ Mộng Sênh, trong số vài người biết được sự thật chỉ có hai người bọn họ có động cơ.

Nếu thật sự là bọn họ, cả đời này y đều không thể tha thứ.
Thủ vệ trước cửa Bạch Lộ Các cản đường Tông Tử Hoành: “Đại điện hạ, Đế quân có lệnh, bất cứ kẻ nào cũng không thể gặp Cửu điện hạ.”
“Lui ra.” Tông Tử Hoành lạnh lùng nói.
“Đại điện hạ, thuộc hạ không thể tự quyết định được, xin ngài đừng làm thuộc hạ khó xử.”
“Các người không ngăn được ta, xảy ra chuyện gì, ta tự chịu.”
Thủ vệ đành phải nhường đường.
Tông Tử Hoành cố lấy dũng khí đi vào.
Trong Bạch Lộ Các một mảnh hỗn độn, nó như tôn nghiêm của chủ nhân vậy, bị đảo lộn hoàn toàn.

Tông Tử Kiêu nhắm mắt dựa vào ngồi ở góc tường, tóc hắn rối tung, vẻ mặt mệt mỏi, đứa con cưng ngàn vạn yêu chiều của thiên tử, chưa từng chật vật như thế bao giờ.


Dưới chân hắn là một pháp trận trói chân, tất cả mọi vật trước mắt đều đang lưu động hỗn loạn, chỉ có hắn là tĩnh lặng, càng thêm trầm mặc và hiu quạnh.
“Tử Kiêu.” Tông Tử Hoành đến bên pháp trận, y không thể tiến thêm một bước nào, không thể ôm đệ đệ của y vào trong lòng hay bảo vệ ở phía sau.
Tông Tử Kiêu từ từ nâng mí mắt lên, hắn dùng đôi mắt tràn đầy tơ máu đỏ ngầu nhìn Tông Tử Hoành, nhưng trong mắt lại trống rỗng không có gì cả.
Trái tim Tông Tử Hoành đau đớn, y há miệng thở dốc, ngàn từ vạn ngữ bị nghẹn ở cổ họng, cuối cùng lại chỉ hỏi một câu, “Đệ ăn cơm chưa.”
Tông Tử Kiêu vẫn trầm mặc như trước, chỉ nhìn chằm chằm Tông Tử Hoành, như thể đang nhận thức lại một lần nữa người trước mắt này, để hắn tỉ mỉ xem xét từ xa đến gần từ ngoài vào trong thật cẩn thận.

Càng nhìn, càng mơ hồ, như thể hai người không phải là huynh đệ hơn mười mấy năm, mà là người xa lạ mới gặp nhau lần đầu.
Nếu không có mọi chuyện phát sinh tối hôm qua, sao có thể giải thích được.

Đại ca của hắn ngay cả một bữa cơm của hắn cũng muốn quan tâm, thế mà lại sẽ vì ngôi vị hoàng đế mà đẩy hắn vào chỗ chết.
“Tiểu Cửu.”
Một tiếng “Tiểu Cửu” này làm Tông Tử Kiêu không rét mà run, lập tức đập nát ảo tưởng đáng thương của hắn, nói cho hắn, người này thật đúng là đại ca của hắn.
Tông Tử Kiêu trả lời, hoặc đúng hơn là lặp lại câu nói tối qua, “Huynh đã biết lâu rồi.”
“Huynh….” Nên trả lời thế nào đây, là đúng vậy hay không, cũng không khác gì cả.
“Huynh đã biết lâu rồi.” Tông Tử Kiêu lặp lại lần thứ ba, mỗi lần lặp lại, trong thân thể hắn tựa như có thứ gì đó dần dần xói mòn.
“Đại ca sẽ nghĩ cách cứu đệ ra.”
“Cứu ta?” Tông Tử Kiêu nhìn Tông Tử Hoành, vị đại ca mà hắn từng tín nhiệm nhất, yêu nhất, nghi hoặc nói, “Sao phải cứu ta? Đây không phải là thứ huynh muốn sao?”
“......”
“Nương nói với ta, phải đề phòng huynh, nàng nói huynh nhất định sẽ không thể chịu đựng được chuyện bị ta vượt mặt, nhất định không thể chịu được chuyện ta có thứ mà huynh không có, ta luôn cãi lại nàng, ta nói không có khả năng, đại ca hiểu ta nhất.” Tông Tử Kiêu cười tự giễu, “Huynh không muốn ta có được thần kiếm, không muốn ta làm Thái tử, ta đều có thể hiểu cho huynh, bởi vì phụ quân quả thật đã bạc đãi huynh, huynh lén đặt chú ấn ở Bạch Lộ Các, ta tưởng là vì chuyện xảy ra ở hội Giao Long, huynh lo lắng cho sự an toàn của bọn ta, huynh giấu diếm nhiều chuyện như vậy, ta vẫn luôn tín nhiệm huynh.”
“Tiểu Cửu, chuyện không phải như đệ nghĩ đâu.”
“Để huynh buông bỏ sự bất bình trong lòng, cái gì ta cũng đều có thể cho huynh.” Tông Tử Kiêu nghiến răng, ánh mắt hung ác lại yếu ớt, “Huynh muốn ngôi vị hoàng đế, ta tuyệt đối không tranh giành với huynh, vì sao không thể buông tha cho mẹ con ta!”
“Tiểu Cửu, không phải, huynh không phải…” Lời giải thích của Tông Tử Hoành cực kỳ bất lực.

Y đoán trận pháp này có công năng giám thị, có vài lời không dám nói, mà cho dù không có thì làm nhi tử, y có thể nói “Mọi thứ đều là nương của huynh làm, huynh vô tội.” sao? Mẫu tử bọn họ cùng chung lợi ích, hãm hại Tiểu Cửu y là người thu lợi lớn nhất, ai dám tin y “vô tội”?
Y không hề vô tội, tội nghiệt cha mẹ phạm phải, y nhất định phải đền.
“Huynh trù tính đã bao lâu?” Tông Tử Kiêu oán hận nói, “Từ khi nào thì bắt đầu? Có phải huynh đã sớm thông đồng cùng Hứa Chi Nam hay không, có phải Nhị ca cũng bị huynh hại chết không?”
“Không phải huynh!”
Tông Tử Hoành cắn răng nói, “Đệ tin tưởng đại ca, từ đó đến giờ đại ca chưa bao giờ muốn hại đệ.”
Tông Tử Kiêu rống to: “Vậy tại sao huynh giấu diếm ta, tại sao đặt chú ấn ở Bạch Lộ Các, tại sao đã sớm biết chuyện này còn xúi giục Thẩm Thi Dao đẩy mẹ con ta vào chỗ chết!”

Tông Tử Hoành tuyệt vọng nhìn đệ đệ.
Y không thể nói ra sự thật, nếu Tông Minh Hách biết Diêm Xu thật ra là Lục Triệu Phong, mà y đã biết hết mọi chuyện từ lúc ở hội Giao Long, chỉ sợ ngay cả tính mạng của mình cũng khó giữ được.

Một kẻ có thể lấy cả kim đan của huynh đệ ruột, nhất định sẽ không chút do dự bịt miệng y.
Hết đường chối cãi, chẳng qua cũng chỉ như thế này.
Tông Tử Kiêu nhe răng cười nước mắt chảy ròng ròng: “Ngay cả một cái cớ huynh cũng không thể tìm được sao? Nếu huynh bịa ra một lời nói dối đáng tin một chút có khi ta sẽ tin huynh không chừng.

Huynh vì ngôi vị hoàng đế, ngay cả huynh đệ ruột thịt cũng có thể giết hại, huynh và Thẩm Thi Dao không hổ là mẹ con, ngoài mặt ôn nhu lương thiện, đối với người ngoài thật tốt đẹp, kỳ thật lại độc như rắn rết, nương của ta, ta, mọi người, đều bị các ngươi lừa!”
Tông Tử Hoành cố nén đau đớn nói: “Đại ca vẫn là câu nói kia, huynh chưa từng muốn làm hại đệ.

Chuyện của mẹ đệ, cho dù thế nào đệ cũng đều vô tội, đại ca nhất định sẽ nghĩ cách cứu đệ.

Phụ quân sẽ không bỏ qua cho mẹ đệ, nhưng xét tình phụ tử mười bốn năm, người hẳn là….

Sẽ không làm khó dễ đệ, đệ nhớ kỹ, không được ngỗ nghịch với phụ quân, giữ mạng quan trọng hơn.”
Tông Tử Kiêu trừng mắt nhìn Tông Tử Hoành một cách hung tợn: “Ngươi tốt nhất nên hy vọng ta chết sớm một chút, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ không bỏ qua cho những kẻ phản bội ta.”
Tông Tử Hoành nói giọng khàn khàn “Được, đệ muốn báo thù, hãy sống sót trước đi đã.” Y lui về sau từng bước, “Tử Kiêu, một ngày nào đó, đại ca sẽ giải thích với đệ.”
Ánh mắt Tông Tử Kiêu nhìn y chỉ còn có oán hận lạnh như băng.
----
Tông Tử Hoành vừa mới ra khỏi Bạch Lộ Các đã thấy Hoàng Hoằng đang chờ mình, không cần một câu dư thừa nào, y đờ đẫn nói: “Đi thôi.”
Chỉ qua một đêm mà Tông Minh Hách thoạt nhìn già đi rất nhiều, ông ta nhắm mắt đỡ trán, mặc Tông Tử Hoành quỳ trên đất hồi lâu.

Cuối cùng, Tông Minh Hách mở miệng, giọng nói không hề gợn sóng: “Ngươi đi gặp nó.”
“Đúng vậy, phụ quân.” Gọi hai chữ “Phụ quân”, Tông Tử Hoành đột nhiên cảm thấy thật buồn nôn.

Tất cả tội nghiệt đều bắt nguồn từ người trước mắt này.

Nếu không phải ông ta thấy sắc đẹp nổi lòng tham, đoạt người yêu của kẻ khác, nếu không phải ông ta mất hết nhân tính, moi ăn nhân đan, hết thảy mọi chuyện đều sẽ không xảy ra.


Nhiều người vô tội như thế, nhiều mạng sống vô tội như thế, mà ông ta lại còn có thể ngồi ở ngôi vị hoàng đế cao cao không thể với tới này, chẳng thèm quan tâm dưới chân chồng chất xương trắng.
Ghê tởm.
“Ngươi biết lúc nào, làm sao biết được.”
Tông Tử Hoành cúi đầu, vô cùng phục tùng mà nói:
“Nhi thần cũng là đêm qua mới….”
Một luồng linh áp đột nhiên đánh úp lại, như búa tạ đánh thẳng vào ngực Tông Tử Hoành, thân thể y bay ngược ra ngoài, đập mạnh vào tường lại ngã xuống mặt đất.

Tứ chi của y mềm nhũn, trong miệng hộc máu, nửa ngày cũng không đứng lên được.

Y có thể đỡ, nhưng y không dám đỡ.
Tông Minh Hách lạnh giọng nói: “Đừng giả vờ giả vịt trước mặt ta, giống Thẩm Thi Dao vậy.”
Tông Tử Hoành lau máu trên khóe miệng, lại lần nữa quỳ xuống, run giọng nói: “Nhi thần, thật sự, không biết.”
“Ngươi cho là không có Tử Mạt, không có Tử Kiêu, bổn tọa chỉ có thể chọn ngươi?” Tông Minh Hách ác thanh nói, “Ta thật sự không thể ngờ, ngươi thoạt nhìn thành thật nhất, kỳ thực lòng dạ sâu nhất, tâm tư độc ác nhất!”
“Phụ quân hiểu lầm nhi thần.” Tông Tử Hoành nhổ ra chút máu, thoạt nhìn vẫn thấp bé như trước, “Nhi thần không dám lừa gạt phụ quân, nhưng mà, mẫu thân không thể trơ mắt nhìn giang sơn Tông thị rơi vào tay kẻ xấu.”
Tông Minh Hách giận đến xanh mặt, bí mật này là sự sỉ nhục lớn nhất đời ông ta, lại bị vạch trần trước mặt toàn bộ thê thiếp nhi tử của ông ta, hiện tại ông ta đầy bụng tức giận lại không có chỗ nào để phát tiết.

Ông ta lại đạp một cước đá Tông Tử Hoành lăn trên đất: “Trong lòng ngươi đang cực kỳ sảng khoái đúng không?”
“Nhi thần không dám.

Nhưng nhi thần nghĩ, hiện tại xảy ra, cũng còn chưa tính là muộn.”
Tông Minh Hách siết chặt nắm đấm, nhìn con cả quỳ trên mặt đất, trong lòng ngũ vị tạp trần, ông ta phất tay áo: “Đứng lên!”
“Tạ ơn phụ quân.” Tông Tử Hoành loạng choạng đứng lên.

Y ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lại sáng ngời: “Phụ quân, nhi thần xin được tự mình tróc nã tên tặc tử Lục thị kia.”
“....Hắn hẳn là đã chết lâu rồi.”
Tông Thử Hoành giả vờ kinh ngạc.
“Tính thời gian, tiện nhân kia từ lúc vào cung có thể đã mang thai rồi.”
“Vậy….

Phụ quân định xử trí bọn họ thế nào?”
Tông Minh Hách trầm mặc.
Tông Tử Hoành không nói tiếng nào chờ đợi, y biết mạng của Tiểu Cửu đang phụ thuộc vào y, chỉ có y mới có thể cứu được Tiểu Cửu.
Tông Minh Hạch chậm rãi ngẩng đầu, giọng nói hòa hoãn vài phần: “Hoành Nhi, ngươi trách bổn tọa sao?”
“Nhi thần không dám.”
“Không dám, hay là không trách.”

“Phụ quân dốc lòng bồi dưỡng nhi thần, nhi thần nào dám quên.”
“Tử Mạt là ngươi giết à?” Tông Minh Hách hỏi cực kỳ bình thản.
Tông Tử Hoành lại quỳ xuống: “Nhi thần tuyệt đối không hề sát hại Nhị đệ, xin phụ quân minh giám.”
“Hai đứa bọn nó gặp chuyện không may, trong số con nối dõi của ta chỉ còn ngươi có thể gánh vác nghiệp lớn, không phải mẹ con ngươi thì còn có thể là ai?”
Tông Tử Hoành quỳ xuống đất, lớn tiếng nói: “Nhi thần không làm ra chuyện tay chân tương tàn, xin phụ quân minh giám.”
Tông Minh Hách cười lạnh một tiếng: “Cái chết của Tử Mạt, rốt cuộc là mẹ con các ngươi làm hay là tiện nhân kia làm, bổn tọa sẽ điều tra rõ ràng, nếu thật là ngươi gây nên, cho dù ta nhớ tình phụ tử giữ cho ngươi một mạng, phái Vô Lượng cũng sẽ đem ngươi nghiền xương thành tro.”
Tông Tử Hoành cảm thấy sau lưng đều bị mồ hôi thấm ướt.
“Nhưng mà.” Tông Minh Hách nói tiếp, “Nếu không phải ngươi làm, bổn tọa sẽ không để phái Vô Lượng vu hãm ngươi.”
Tông Tử Hoành từ từ ngẩng đầu, y nhìn thấy sự thỏa hiệp dưới vẻ mặt không thể làm gì khác được ấy của Tông Minh Hách, đúng như lời của Thẩm Thi Dao, Tông Tử Mạt đã chết, Tông Tử Kiêu bị phế, Tông thiên tử chẳng còn lựa chọn nào khác mà phải liếc mắt nhìn đứa con cả này.

Y nói: “Đa tạ phụ quân.”
“Việc cấp bách hiện giờ là giữ gìn thể diện cho hoàng gia.” Tông Minh Hách liếc Tông Tử Hoành, “Chuyện này, ngươi cho rằng nên xử lý thế nào đây.”
Tông Tử Hoành hít sâu một hơi, từ từ nói: “Hiện giờ bên ngoài đã có chút tin đồn, nhưng không có bằng chứng, nhi thần nghĩ hẳn là nên âm thầm xử lý.

Có thể đem Sở phi….

Sở Doanh Nhược cầm tù trong lãnh cung, để bà ta ăn năn cả đời, còn về phần Tử Kiêu, có thể tuyên bố với bên ngoài nó không may bệnh chết, trục xuất nó ra khỏi cung, đổi tên đổi họ, cả đời không thể dùng lại tên thật.”
Tông Minh Hách lạnh lùng cười: “Thế thì bọn họ lời quá rồi.”
“Dù sao Sở Doanh Nhược cũng hầu hạ phụ quân mười mấy năm, mà Tử Kiêu nó không hay biết gì, hơn nữa tuổi còn nhỏ, phụ quân tôn quý là Nhân Hoàng, nếu có thể hơi khoan dung độ lượng với bọn họ, cũng có thể an ủi vài vị nương nương và đệ muội bị kinh sợ.”
“Một thân tu vi của đứa con hoang kia là nhờ Tông thị ta ban cho, bổn tọa hao phí rất nhiều tâm lực lẫn thiên tài địa bảo trên người nó, bổn tọa có thể niệm tình cũ, tha cho nó một mạng, nhưng tuyệt đối không thể để nó mang theo bất cứ thứ gì Tông thị ban cho nó bước ra khỏi Đại Danh.”
Tông Tử Hoành chấn động, trong đầu nảy ra một suy nghĩ đáng sợ: “Phụ quân, ngài buông tha Tử Kiêu đi, nó còn chưa lớn, cũng không tạo thành uy hiếp gì cho Tông thị ta.”
“Vô nghĩa.” Tông Minh Hách liếc xéo Tông Tử Hoành một cái, “Chẳng lẽ nó sẽ không lớn lên à? Mười ba tuổi nó đã đoạt giải nhất ở hội Giao Long, loại thiên tư này mấy trăm năm cũng khó gặp, nếu thả nó đi với tu vi nguyên vẹn, tương lai chắc chắn sẽ thành họa lớn!”
Bàn tay giấu dưới tay áo của Tông Tử Hoành đã không nhịn được mà run rẩy.
“Chuyện này ngươi không cần xen vào nữa, bổn tọa lệnh ngươi đi Duyện Châu một chuyến, điều tra Lục thị, Lục, Triệu, Phong.” Tông Minh Hách đột nhiên đọc ra cái tên này, “Thứ rác rưởi Lục thị kia, hình như gọi là tên này.

Năm đó nghe nói hắn đã chết, nhưng hiện tại bổn tọa hoài nghi hắn chưa chết, thời gian sinh ra của đứa con hoang kia thật sự vi diệu, ngươi tự mình đi
Duyện Châu điều tra cho rõ.”
“Phụ quân….”
“Mau đi đi.”
“Phụ quân.” Tông Tử Hoành dùng đầu gối lết đến bên chân Tông Minh Hách, cầu xin nói, “Cầu xin phụ quân tha cho Tiểu Cửu, con tuyệt đối sẽ làm nó biến mất khỏi Tu Tiên Giới, nó sẽ nghe lời con, nó sẽ…”
Tông Minh Hách lạnh lùng nói: “Lòng dạ đàn bà! Giữ nó lại chính là để lại mầm tai họa cho giang sơn Tông thị.

Nó không phải huynh đệ của ngươi, nó là đứa con hoang do một tiện nhân tư thông với kẻ khác mà sinh ra, nếu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận