Kiệt Ninh Sự Dịu Dàng Dành Cho Em

Triệu Gia Kiệt sau khi giúp La Di Ninh thì cũng trở về khách sạn. Nhưng mà trong đầu anh vẫn luôn nhớ đến màn khóa môi lúc nãy mà bất giác nở nụ cười.

Sau khi về đến khách sạn thì Triệu Gia Kiệt lên phòng. Cao Ưng vừa thấy Triệu Gia Kiệt thì hỏi: “Sao rồi? Ổn chứ?”

“Đúng là đám côn đồ đó định gây sự với La Di Ninh, nhưng mà cháu đã giải quyết xong rồi.” Triệu Gia Kiệt nhìn Cao Ưng trả lời chi tiết.

Cao Ưng nghe vậy thì nhìn Triệu Gia Kiệt nhắc nhở: “Mai chúng ta phải về quân đội, đừng gây động tĩnh nhiều.”

Triệu Gia Kiệt gật đầu, “Vậy mai cháu sẽ cho người đến đón chúng ta sớm.”

Cao Ưng và Triệu Gia Kiệt sau đó bàn bạc một số chuyện và đi nghỉ ngơi sớm. Ngày mai bọn họ phải về sớm, bởi vì quân đội còn có rất nhiều việc phải làm.

Trong khi đó thì Trình Lâm đang bị sốt cao và được chăm sóc ở nhà. Vậy nên anh mới thất hứa với La Di Ninh, nhưng La Di Ninh không hề biết điều đó.

[…]


Vài ngày sau La Di Ninh đi trung tâm thương mại mua đồ thì gặp phải vệ sĩ thân cận của Trình Lâm. Cô lại gần hỏi: “Anh ở đây vậy Trình Lâm đâu?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi
2. Người Tên Trường An, Ta Tên Cố Lý
3. Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia
4. Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân
=====================================

“Thiếu gia…” Ken nhìn La Di Ninh lấp lửng, hình như có chút khó xử.

La Di Ninh thấy vậy thì nhíu mày: “Hôm khai giảng lại còn không đến, anh về mà nói với thiếu gia của anh rằng sau này khỏi có hứa nữa.”

La Di Ninh nói xong thì bước đi, Ken nghe vậy liền giữ tay cô lại nói: “Thiếu gia bị sốt, hiện tại vẫn còn nằm trên giường bệnh.”

La Di Ninh nghe xong thì có chút nhíu mày, sốt đến mấy ngày vẫn chưa khỏi là sao? Cô nhìn Ken hỏi: “Hiện tại thế nào rồi? Có thể đưa tôi đến đó không?”

Ken liền gật đầu, cuối cùng La Di Ninh cũng có chút quan tâm đến thiếu gia của họ rồi. Cả hai thanh toán tiền sau đó về Trình Gia.

Ken dẫn La Di Ninh lên phòng của Trình Lâm rồi rời đi, để lại không gian riêng cho hai người. La Di Ninh lại gần, hình như Trình Lâm đang ngủ.

Cô đưa tay sờ trán thì vẫn còn nóng, có lẽ là cô trách lầm Trình Lâm rồi. La Di Ninh rút tay về thì bị một bàn tay giữ lại, độ nóng của bàn tay khiến La Di Ninh cảm thấy như bị thiêu đốt.

La Di Ninh nhìn Trình Lâm thì thấy mắt anh vẫn nhắm, nhưng tay lại ngày càng siết chặt tay La Di Ninh khiến cô có chút đau. Cô nhìn Trình Lâm lên tiếng: “Trình Lâm! Là tôi, anh định siết gãy tay tôi sao?”


La Di Ninh vừa lên tiếng thì Trình Lâm liền buông tay, cổ tay của cô cũng đỏ lên thấy rõ. Trình Lâm mở mắt nhìn La Di Ninh nói giọng có chút khàn: “Xin lỗi! Đau lắm không?”

“Không sao! Nhìn anh thế này chẳng giống anh chút nào, chả có chút sức sống nào cả.” La Di Ninh nhìn Trình Lâm, lời nói có chút trêu đùa, nhưng cũng có chút quan tâm.

Trình Lâm đưa tay lên định chạm mặt La Di Ninh nhưng lại rút về. La Di Ninh thấy vậy thì cầm tay anh chạm mặt cô, đúng là rất nóng. Trình Lâm cười nhạt: “Em đang thương hại anh sao?”

“Nói khỉ gì vậy? Bệnh nên hư não luôn rồi sao?” La Di Ninh nhíu mày khi nghe Trình Lâm nói vậy.

Anh dùng tay kéo La Di Ninh ôm vào lòng. La Di Ninh vì bất ngờ nên ngã vào lòng Trình Lâm. Cô định ngồi dậy thì Trình Lâm thì thầm: “Một chút thôi! Mấy hôm nay anh nhớ em lắm.”

La Di Ninh im lặng không nói gì, cô nhìn qua cái bàn kế bên thì thuốc vẫn còn trên bàn, hầu như chưa từng uống. Bảo sao sốt mấy ngày vẫn không hết, đúng là cố chấp.

Một lúc sau thì Trình Lâm cũng thả tay ra, La Di Ninh ngồi dậy sau đó lấy túi thuốc nhìn Trình Lâm: “Ăn uống đầy đủ, tôi sẽ nhờ vệ sĩ của anh giám sát đấy. Anh mà không mau khỏi bệnh thì khỏi có rủ rê tôi đi đâu hết.”

“Di Ninh! Khi nào khỏi bệnh, anh muốn hẹn em đi chơi được không?” Trình Lâm nắm tay La Di Ninh lại hỏi.

La Di Ninh nhìn Trình Lâm sau đó nói: “Phải xem anh khỏe nhanh hay chậm, bởi vì tôi không thích chờ lâu đâu.”

La Di Ninh nói xong thì đứng lên, cô lấy trong túi ra vài viên kẹo socola sau đó nói: “Uống thuốc sẽ có chút đắng, ăn kẹo này sẽ đỡ hơn. Tôi về đây, anh lo mà dưỡng bệnh đi.”


“Em về luôn sao? Ngày mai có đến thăm anh không?” Trình Lâm nhìn La Di Ninh hỏi với ánh mắt mong chờ.

La Di Ninh đi đến cửa thì trả lời: “Tùy thôi!”

Trình Lâm có chút thất vọng, nhưng vẫn nghe theo lời La Di Ninh dặn dò. La Di Ninh đi xuống lầu và được vệ sĩ của Trình Lâm đưa về nhà.

Ngày hôm sau La Di Ninh lại đến thăm Trình Lâm khiến anh có chút vui. Cũng trong thời gian này Duật Quân thấy La Di Ninh có vẻ khá hời hợt với mối quan hệ hiện tại nên không yên tâm.

Cả Duật Quân và Trình Lâm cứ hẹn La Di Ninh đi ăn, đi chơi khiến cô rối cả não. Việc học thì chất đầy mà suốt ngày cô bị kéo đi chơi, phân bổ thời gian hợp lý cũng đã khó khăn rồi. Có điều, Duật Quân không biết rằng La Di Ninh và Trình Lâm vẫn nói chuyện bình thường với nhau.

Vì bận một số việc nên La Thành không thể dẫn con gái đi tham quan quân đội như đã hứa. Đến tận khi La Di Ninh học hơn một tháng ông mới sắp xếp được mọi chuyện và dẫn cô đi vào cuối tuần.

La Di Ninh rất háo hức với chuyến đi này nên đã dậy từ sớm, cô chuẩn bị mọi thứ thật đầy đủ và chờ ba mình đưa đi. Một lúc sau thì La Thành xuống lầu, thấy con gái đang ngồi xem tivi thì ông mới lên tiếng: “Ba đã chuẩn bị xong rồi, con muốn đi lúc nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận