Sau khi về đến nhà thì La Thành mới nhìn La Di Ninh dặn dò: “Chìa khóa ba đưa cho con nhớ phải giữ cho kỹ, không được để người ngoài lấy nghe chưa?”
“Vâng! Nhưng mà chìa khóa này là gì vậy ba?” La Di Ninh lấy sợi dây chuyền trong cổ ra cầm hỏi.
La Thành khẽ thở dài, “Nếu như bắt buộc phải đưa chìa khóa này cho người khác, thì con chỉ được đưa cho Triệu Luân thôi.”
La Thành không trả lời câu hỏi của La Di Ninh mà ngược lại còn căn dặn kỹ càng.
La Di Ninh có chút khó hiểu nhìn ba mình: “Triệu Luân là ai?”
“Là người bạn cũ của ba, ông ấy có địa vị mà những người khác khó có thể gây khó dễ.
Nếu cần thiết, con cứ đến quân đội khu E.” La Thành xoa đầu con gái mình nói.
Những lời ông nói ngày hôm nay La Di Ninh nghe không hiểu câu nào cả.
Nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý với ba mình, sau đó lại nói: “Tuy nghe không hiểu lắm nhưng mà ba yên tâm, lời ba nói con luôn ghi nhớ.
Mà thôi trễ rồi, ba nghỉ ngơi sớm đi.”
La Thành gật đầu, trước khi về phòng của mình còn nhìn La Di Ninh cười: “Nhớ những gì ba dặn dò đấy!”
La Di Ninh vâng vâng dạ dạ, thấy ba mình đóng cửa rồi cô mới lấy sợi dây chuyền ra xem.
Chiếc chìa khóa này, hình như cô cũng từng thấy một chìa ở đâu đó.
Nhưng suy nghĩ mãi cũng không ra, cuối cùng cô nằm xuống giường chìm vào giấc ngủ.
Sau chuyện lần trước cứu La Di Ninh ở khách sạn thì Trình Lâm đã gây động tĩnh.
Sau đó lại vì La Di Ninh mà khiến bản thân phát sốt nhiều ngày.
Những chuyện này tuy quản gia không báo cáo với chú ruột của Trình Lâm nhưng những gì cậu làm thì chú cậu đều biết rõ.
Vừa đúng lúc cuối tuần Trình Lâm rảnh rỗi nên về nhà chú của mình để gặp mặt.
Chú của Trình Lâm là Trình Sử, bộ trưởng bộ ngoại giao của nước S.
Khi Trình Lâm vừa vào đến phòng khách đã thấy chú của mình đang ngồi đọc báo ở đó.
Thấy Trình Lâm thì Trình Sử đặt tờ báo xuống nhìn: “Còn biết về đây sao?”
“Thì bây giờ mới rảnh mà!” Trình Lâm đi lại ghế sofa ngồi gần chú mình nói.
Trình Sử thở dài, ông lấy tệp hồ sơ trên bàn đưa cho Trình Lâm rồi nói: “Cháu xem chuyện tốt mà cháu đã làm đi.”
Trình Lâm cầm tệp hồ sơ mở ra xem, bên trong toàn là ảnh của cậu cùng La Di Ninh.
Có cả ảnh La Di Ninh đánh nhau gây rối với đám nhà giàu thành phố A.
Nhưng cái quan trọng nhất chính là tấm ảnh Trình Lâm bế La Di Ninh đi từ trong khách sạn ra.
Trình Lâm xem xong thì nhìn chú mình cười: “Chụp rõ nét thật đấy! Cháu không ngờ chú lại thích điều tra cháu như vậy.”
Trình Lâm bỏ những tấm ảnh lại vào tệp hồ sơ sau đó đặt lên bàn.
Trình Sử không phản bác lời cháu trai mình nói, ngược lại còn trách móc: “Cháu nên nhớ cháu là Trình Lâm, những việc cháu làm nếu phạm sai đều sẽ ảnh hưởng đến tương lai cháu đấy.”
“Cháu không thấy mình sai gì cả! Hơn nữa vì La Di Ninh cháu mới muốn cố gắng một chút.
Bằng không, chú nghĩ cháu sẽ chịu kế thừa Trình Gia sao?”
Trình Lâm phản bác lại lời nói của chú mình, La Di Ninh vốn dĩ không nên bị trách nhầm như thế này.
Đáng lý ra chú của cậu phải biết ơn La Di Ninh vì đã làm cậu thay đổi mới đúng.
Nét mặt Trình Lâm khó chịu nhìn chú mình, Trình Sử vốn không muốn cãi nhau với cháu trai cho nên cũng không làm quá.
Nhưng mà ông không muốn cháu mình qua lại với một con nhóc hay gây sự như thế.
Trình Sử ho nhẹ vài cái sau đó nhìn Trình Lâm: “Chú có tìm hiểu về lai lịch của La Di Ninh, con nhóc đó không hợp với cháu đâu.
Cháu tốt nhất nên giữ khoảng cách với con nhóc đó đi.”
Trình Sử muốn điều tra ai, thì toàn bộ quá khứ đến hiện tại ông đều có thể tra ra được.
Việc La Di Ninh gây sự đánh nhau, giúp người hay dạy dỗ những cậu ấm cô chiêu ông điều biết rõ.
Chỉ là ở thương trường đã lâu, Trình Sử biết tính cách này của La Di Ninh sớm muộn sẽ gây họa cho người xung quanh.
Có một khoảng thời gian Trình Lâm từng rất không ưa La Di Ninh, cũng rất muốn cho cô một bài học.
Nhưng sau nhiều chuyện cậu mới nhận ra, La Di Ninh không giống những cô gái khác.
Khó khăn lắm mới có thể làm bạn với La Di Ninh, Trình Lâm không muốn mối quan hệ này chấm dứt như vậy.
Cho dù có bất hòa với chú của mình, cậu cũng kiên quyết không giữ khoảng cách với La Di Ninh.
“Hợp hay không cũng là do cháu quyết định, cháu tự biết mình nên làm gì.” Trình Lâm nhìn chú mình, sự nghiêm túc của cậu khiến cho Trình Sử bật cười: “Hahaha! Trình Lâm ăn chơi nổi tiếng mà chú biết hình như thay đổi rồi.”
“Chú rất vui, nhưng chú mong cháu đừng qua lại nhiều với con nhóc đó.” Trình Sử vui vì thấy cháu trai mình thay đổi tích cực hơn, nhưng ông không muốn đứa cháu duy nhất này vướng vào mối nguy hiểm mang tên La Di Ninh.
Trình Lâm đứng lên nhìn chú mình, nét mặt vẫn không thay đổi nói: “Nếu chú gọi cháu về vì việc này thì không cần đâu, chuyện cháu đã quyết thì sẽ không thay đổi.”
Trình Sử thở dài, nếu Trình Lâm vẫn cố chấp như vậy thì có ngày sẽ gặp họa thôi.
Trình Lâm nhìn thấy chú mình thở dài trầm tư thì lại gần chú mình ngồi xuống, “Chú mà cũng có lúc thở dài sao?”
“Chú là lo cho cháu đấy!” Trình Sử cốc đầu Trình Lâm một cái sau đó lại hỏi: “Trình Lâm! Cháu vẫn giữ kỹ sợi dây chuyền đó chứ?”
“Ý chú là sợi dây chuyền hình chìa khóa?” Trình Lâm nghiêng đầu hỏi lại thì nhận được cái gật đầu từ chú mình..