Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
Cố Nam Hề dùng thời gian nửa tháng để hoàn thiện vẽ ra bản thiết kế.
Lúc này thời tiết Ôn Thành đã chính thức bước vào cái lạnh của mùa đông.
Mùa thu ở đây rất ngắn, chưa kịp thấy cảnh lá phong đỏ đã chuyển ngoặt qua cái tiết trời lạnh thấu xương của mùa đông.
Cố Nam Hề bước xuống xe, nhịn không được rùng mình một cái.
Rõ ràng là dự báo thời tiết báo hôm nay có nắng nhẹ, cô mới chọn lúc này để đi giao bản thiết kế.
Tìm đến biệt thự của cô chị em cây khế kia, Cố Nam Hề ấn chuông cửa.
Nghênh đón cô là một người phụ nữ tóc tai bù xù, đầu đội mũ còn đeo kính râm.
Cố Nam Hề giật mình thon thót lùi hẳn mấy bước xác định lại số nhà.
Chính xác là bản thân không nhầm mới lên tiếng hỏi: “Xin Hỏi Phạm Uyển Uyển ở đây sao?”
“Vào đi.”
Nghe giọng nói này rất quen thuộc, Cố Nam Hề bước vào.
Đi được mấy bước cô khó tin mà thốt lên: “Uyển Uyển.”
“Không sai, là tôi.” Phạm Uyển Uyển dứt khoát bỏ mũ và kính xuống.
So với vẻ hàng quang chói lọi khi đến tìm cô hôm trước thì bây giờ có thể nói là cực kỳ chật vật.
Quanh quầng mắt và cả trên gương mặt đều sưng lên, rõ ràng là bị người ta đánh.
Lấy tình cảm hai người mà nói.
Dù cô có đi hỏi thăm thì Phạm Uyển Uyển chắc cũng cảm thấy cô chả có hảo tâm gì, nên cô dứt khoát cắt ngang sang chuyện khác: “Thiết kế cô muốn tôi đã mang đến, cô xem trước một chút đi.”
“Không xem nữa.”
Có ý gì chứ?
Tất nhiên cô không ngốc đến mức cho rằng Phạm Uyển Uyển không cần nhìn qua thiết kế của cô đã thấy cực kỳ hài lòng.
Quả nhiên—
“Tôi không cần nữa.” Phạm Uyển Uyển nhìn Cố Nam Hề.
Cố Nam Hề thu lại nụ cười giả trên mặt: “Phạm Uyển Uyển, cô lặp lại lần nữa xem.”
Phạm Uyển Uyển điên cuồng hét lên: “Bảo tôi nói lại mấy lần đều thế thôi! Không cần nữa chính là không cần nữa!”
Cái gì vậy! Cô còn chưa hét lên với cô ta thì thôi đi, cô ta định đánh đòn phủ đầu à.
Phạm Uyển Uyển nói khóc là khóc, vừa khóc vừa mắng chửi đàn ông: “Tôi cũng đã bị tên đàn ông chó kia đánh thành dạng này rồi, còn cần bản thiết kế kia của cô làm gì nữa? Trước thì đồng ý kết hôn với tôi, sau thì đưa người đàn bà khác đi rêu rao khắp nơi.
Tôi kém cô ta chỗ nào chứ?”
Cố Nam Hề không thể làm gì được, chỉ có thể nhè nhẹ vỗ về sau lưng cô nàng: “Loại rác rưởi này ném đến vựa ve chai là còn tốt cho hắn rồi.
Về sau sẽ tìm được người tốt hơn thôi.”
“Kim không đâm trên người cô, cô tất nhiên sẽ không cảm thấy được cơn đau.
Những câu nói ngồi không châm chọc này ai chả biết nói?” Phạm Uyển Uyển giống như là tìm được chỗ phát tiết cơn giận, giống như là pháo nổ, nói không thể ngưng “Cô là Cố gia đại tiểu thư.
Từ nhỏ đã là trung tâm của mọi thứ, lại có vị hôn phu đã được quyết định từ sớm là Phó Dĩ Diệu làm chỗ dựa.
Sao cô có thể hiểu được nỗi khổ của tôi chứ? Bên ngoài thì có vẻ phong quang ngời ngời, thế nhưng thật ra cha không thương mẹ không yêu.
Đem tôi ra làm điều kiện giao dịch làm ăn, đã thế còn là một vụ làm ăn thất bại.
Bây giờ, tôi đi ra ngoài sẽ bị người ta chỉ vào mặt mà cười nhạo.
Nếu không phải tôi còn luyến tiếc thế giới này thì thứ bây giờ cô thấy chính là cái xác lạnh băng của tôi.”
Cố Nam Hề: “Nghe ra thì rất thảm.”
“Tất nhiên là thảm rồi.” Phạm Uyển Uyển lau nước mắt tiếp tục lên án, “Tên đàn ông chó má kia ở bên ngoài đổi hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác nhưng xưa nay chưa từng động vào tôi.
Do tôi là người quái dị hay là bệnh truyền nhiễm?”
“Chẳng lẽ cô không nên cảm thấy may mắn à? Không chừng hắn ta còn bị mắc bệnh truyền nhiễm nữa đấy.”
“Sao cô biết?”
“Lạm dụng tình dục nhiều, cô nói xem?”
Phạm Uyển Uyển giật mình, biểu cảm một lời khó nói hết.
Cố Nam Hề: “Được rồi! Xem xét tình cảnh của cô thảm như thế.
Hôm nay bộ dạng này của cô, tôi sẽ không nói ra ngoài đâu.”
Ai bảo cô làm mỹ nhân lương thiện cơ chứ? Chuyện bản thiết kế cũng thôi cứ cho qua đi.
Cố Nam Hề thu dọn đồ đạc muốn rời đi nhưng Phạm Uyển Uyển không mấy tự nhiên gọi cô lại: “Hay là cô cứ đưa thiết kế cho tôi xem một chút đi.”
“Không phải không cần à?”
“Thấy cô hôm nay thật sự có lòng tốt nên tôi cũng nói thật với cô.
Tôi tìm cô thiết kế không phải có ý khoe khoang gì đâu, chỉ là thật sự thích phong cách thiết kế của cô thôi.”
“Thật ư?”
“Thật sự không phải chỉ mình tôi mà mấy cô gái trong vòng chúng ta đều rất thích.
Nhưng mà không thể hạ mặt mũi nhờ vả cô được hoặc là sợ cô từ chối nên không ai dám mở miệng nói ra.”
Năng lực bản thân được khẳng định, khóe miệng Cố Nam Hề lập tức cong lên.
Cô lần nữa ngồi xuống, sau đó lấy thiết kế của mình ra cho Phạm Uyển Uyển xem.
Vì thiết kế dựa vào tính cách của Phạm Uyển Uyển cho nên Cố Nam Hề thiết kế hơi hướng có chút khoa trương chô cô nàng.
“Chiếc nhẫn này của tôi áp dụng phương thức xếp khảm vào.
Kim cương nhìn vào thì còn có vẻ lớn hơn so với kích thước thực, khuếch đại hiệu quả thị giác.
Đá đính kèm sẽ là long tuyền chi nhãn, màu sắc và độ tinh khiết ở mức thượng thừa, rất thích hợp làm nhẫn kim cương.
“Mặt dây chuyền viết tắt tên của cô – FWW, đường cong sẽ được uốn lại một cách mềm mại và tinh tế thể hiện ra khí chất của Phạm Uyển Uyển cô.”
Sau khi Cố Nam Hề giới thiệu về hai bản thiết kế, Phạm Uyển Uyên lập tức nói: “Tôi muốn.”
Cái người phụ nữ này chỉ giỏi thay đổi thôi.
Phạm Uyển Uyển cơ hồ là dùng phương thức cướp đoạt, biến bản thiết kế thành của mình “Cô gửi số tài khoản cho tôi, tôi gửi tiền cho cô.”
Cố Nam Hề ra khỏi biệt thự của Phạm Uyển Uyển liền nhận được tin nhắn chuyển khoản.
Sung sướng đến muốn bay lên!
Cô quyết định mời Phó Dĩ Diệu đi ăn.
**
Chưa qua được mấy ngày, trong cái vòng này của bọn họ rộ lên tin đồn: Vị hôn phu của Phạm Uyển Uyển có bệnh khó nói.
Đề tài nói về cô ấy lại nhiều thêm, mọi người đều ngoài sáng trong tối mà chế giễu cô nàng.
Mà lúc này Phạm Uyển Uyển đang ở nhà họ Cố hăng say ăn uống.
Dư Mạn Mạn mặt mũi tràn đầy sự khó chịu: “Cô vì sao lại ở đây?”
“Chủ nhà cũng đâu có nói gì.
Cô im đi.”
“Bên ngoài bây giờ đều đang đồn ầm cả lên rằng vị hôn phu của cô có bệnh.
Cô không đi tìm hắn ta làm sáng tỏ à?”
Phạm Uyển Uyển nhìn Dư Mạn Mạn giống như là nhìn một đứa ngốc: “Con mẹ nó thay hắn ta làm sáng tỏ á? Tin này chính là tôi cố ý truyền ra đó!”
“Cái gì? Cái gì? Cô không phải là ba quỳ chín lạy muốn kết hôn với người ta à? A! Tôi biết rồi.
Cô muốn dùng cách này đẩy lui mấy người phụ nữ muốn ngấp nghé anh ta chứ gì? Tiểu tâm cơ.”
“Sao mà đồ ngốc như cô lại có thể làm bạn với Cố đại tiểu thư nhỉ?”
“Cô nói gì?”
“Tôi biểu đạt rõ như thế rồi mà cô còn nghe không hiểu á? Còn không chịu thừa nhận trí thông minh kém cỏi của mình đi.”
Dư Mạn Mạn khóc lóc lên án: “Hề Hề! Cậu đuổi cô ta đi đi.
Cô ta đáng ghét quá.”
Cố Nam Hề đưa mắt nhìn Phạm Uyển Uyển, Phạm Uyển Uyển ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Bên ngoài bây giờ ai ai cũng đang cười nhạo cô nàng, cũng chỉ có nơi này là yên tĩnh.
Chỉ là yên tĩnh chưa được mấy phút, Dư Mạn Mạn lại không nhịn được mà hỏi: “Tại sao cô lại lan truyền tin đồn như thế?”
“Phạm Uyển Uyển bị chọc cười nói: “Cung phản xạ của người này cũng dài quá đi.”
“Không nói thì cút đi.”
Phạm Uyển Uyển hờ hững nói: “Trả thù tra nam cặn bã thôi.
Để xem anh ta còn làm được với người khác không.”
“Cô không sợ anh ta trả thù lại à?”
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được là nhà họ Phạm dâng con gái mình lên.
Phạm Uyển Uyển ôm lấy cánh tay của Cố Nam Hề, cười nịnh nói: “Cho nên mới đến đây ôm đùi nè.”
Cố Nam Hề kéo kéo cánh tay của cô nàng ra, “Tôi và cô đâu có quen nhau đâu.”
“Đừng vậy mà.” Phạm Uyển Uyển lại quấn tới “Nếu như cô không để ý đến tôi thì tôi sẽ bị chém thành tám khúc mất.”
Cố Nam Hề: “Tôi thấy cục cảnh sát hợp với cô hơn đấy.”
Phạm Uyển Uyển bày ra bộ mặt vô cùng đáng thương khóc lóc: “Không muốn đâu! Bây giờ chỉ cần cô bảo vệ thôi.”
Cố Nam Hề nhìn cô nàng một chút: “Buông tay.”
Phạm Uyển Uyển đành rụt rè rút tay về.
Hôm nay là sinh nhật của một cô chị em hoa nhựa ở trong vòng, cả ba người các cô đều nhận được thiệp mời.
Mời Cố Nam Hề và Dư Mạn Mạn thì cũng bình thường.
Nhưng trong thời điểm nhạy cảm như này mà mời Phạm Uyển Uyển thì có ý gì ai cũng biết.
Cho nên cô nàng đến đây họp hội đi chung.
Có chuyện gì có thể yên tâm hơn khi đứng cùng một chỗ với Cố Nam Hề cơ chứ?
Cố Nam Hề và Dư Mạn Mạn đi chung một xe phía sau, Phạm Uyển Uyển đi riêng một xe ở phía trước.
Đều xuất phát từ một chỗ, lúc đến cũng cùng nhau nên lúc đi vào thì giống như ba người đi cùng nhau.
Ba người đó đi cùng nhau.
Những lời châm chọc khiêu khích được chuẩn bị như bị phong ấn lại trong miệng mấy cô gái khi trông thấy cảnh này.
Hôm nay chủ nhân bữa tiệc còn cố ý thăm dò Cố Nam Hề: “Nam Hề, quan hệ của cô và Phạm Uyển Uyển tốt lên từ khi nào thế?”
Cố Nam Hề nhìn khuôn mặt thỉnh cầu của Phạm Uyển Uyển, nói: “Cô ấy là bên A.”
“Bên A?”
Phạm Uyển Uyển kéo tay Cố Nam Hề, thân mật nói: “Nam Hề thiết kế cho tôi một bộ trang sức rất tinh xảo, lần sau tôi sẽ đeo đến cho mấy người thưởng thức một chút.”
Chủ nhân bữa tiệc trên mặt không giấu nổi kinh ngạc nói: “Nam Hề, cô thiết kế cho cô ấy à?”
Không chỉ cô ta, mà cả hội chỉ em kia cũng dỏng tai lên nghe ngóng.
Giấc mơ của bao nhiêu người ở đây chưa kịp thực hiện, thế mà bị Phạm Uyển Uyển đoạt trước rồi?
“Ừ.” Cố Nam Hề đáp.
Trên mặt Phạm Uyển Uyển tràn ngập sự đắc chí, mấy người cứ ước ao ghen tị với tôi đi.
Đúng lúc này, vị hôn phu bị bệnh kín trong lời đồn của Phạm Uyển Uyển trừng mắt xông đến.
Mục tiêu là Phạm Uyển Uyển.
Người đàn ông kia vừa đến đã muốn động tay động chân dọa mấy người chị em kia lùi lại.
Phạm Uyển Uyển bình tĩnh cầm một cái chai thủy tinh đập lên trên thành ghế, chĩa cạnh thủy tinh sắc nhọn về phía anh ta: “Con mẹ nó anh cho rằng anh là ai? Dám động đến tôi xem, tôi không đâm cho anh mấy nhát thì tên của tôi sẽ viết lộn ngược lại.”
Dư Mạn Mạn nhỏ giọng nói thầm: “Đâm lại còn không phải như cũ à?”
Người đàn ông kia bị bộ dáng này của Phạm Uyển Uyển làm cho sững sờ nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
Sức lực giữa nam và nữ vốn chênh lệch, hắn ta căn bản không để Phạm Uyển Uyển vào mắt.
Bỗng nhiên “tách” một tiếng giống như có ai đó chụp ảnh lại.
Người đàn ông không thể kiềm lại được sự tức giận mà tìm kiếm khắp xung quanh thì thấy Cố Nam Hề đang cầm điện thoại giơ lên trước mặt hắn.
Vì đối tượng là Cố Nam Hề, người đàn ông liền lấy lại chút tỉnh táo nhưng giọng nói vẫn cứng rắn như cũ: “Cố đại tiểu thư, đây là chuyện riêng của tôi và Phạm Uyển Uyển.
Cô muốn quản chuyện không đâu à?”
“Vốn định không quản.
Thế nhưng con người tôi ấy à! Rất ghét việc đàn ông đánh phụ nữ, mà còn là lặp lại rất nhiều lần.
Vậy nên muốn lưu lại cảnh này để mọi người nhìn thấy được hành động xấu hổ này của anh.”
“Tôi chỉ là biết anh bị bệnh khó nói nên không muốn kết hôn với anh mà thôi, anh liền nổi cơn nóng giận muốn đánh tôi.
Giờ còn muốn đánh tôi trước mặt mọi người, anh thật sự là tên cặn bã nhất vũ trụ này!” Phạm Uyển Uyển cảm xúc dạt dào kêu oan cho mình, còn đem cả thau nước bẩn dội thẳng lên người hắn.
“Cô nói hươu nói vượn gì đó?” Người đàn ông vừa vội vừa bực.
Phạm Uyển Uyển còn nói với đám chị em kia: “Nếu các cô có tiếp xúc qua với loại đàn ông cặn bã như thế này hoặc là từng quen biết với anh ta thì có thể đứng ra làm rõ một chút.”
Cô cũng nói đến đó là dừng, còn ai thì tự hiểu.
Người đàn ông kia còn gấp hơn: “Phạm Uyển Uyển! Cô câm miệng cho tôi.
Đừng tưởng tôi không dám đánh cô.”
Phạm Uyển Uyển cười lạnh: “Anh đánh đi! Dù sao cũng đâu phải lần đầu.
Nam Hề cô nhớ quay cái gương mặt này của anh ta cho rõ.”
Cố Nam Hề: “Yên tâm.”
Tình hình căng như dây đàn, mãi đến khi một giọng nói trêu ghẹo vang lên: “Ở đây hình như rất náo nhiệt.”
Có hai người đàn ông từ xa đi đến, người đi trước dáng vẻ cà lơ phất phơ nhưng ánh mắt lại rất sắc bén.
Dư Mạn Mạn chậm rãi gọi một tiếng: “Anh cả.”
Mà người đi phía sau kia là Phó Dĩ Diệu.
Phó Dĩ Diệu đi đến bên cạnh Cố Nam Hề, ôm eo cô, nói nhỏ: “Có bị chịu thiệt gì không?”
“Không có, chỉ là tay nâng điện thoại quay có hơi mỏi.”
Phó Dĩ Diệu rất tự giác cầm lấy điện thoại từ tay Cố Nam Hề, hỏi cô: “Muốn quay cái gì?”
Người đàn ông bị vây bởi hai người giờ rất lúng túng lại có chút tức giận.
Lúc đầu, nghĩ nạt Phạm Uyển Uyển rất dễ dàng nhưng không ngờ Phạm Uyển Uyển lại bợ đỡ được Cố Nam Hề.
Bây giờ còn có Phó Dĩ Diệu và Dư Thần nữa.
Dư Thần lấy chai thuy tinh vỡ từ trong tay Phạm Uyển Uyển ra, giọng nói có chút đau lòng: “Tay của người đẹp sao lại cầm thứ đáng sợ thế này chứ? Nhìn xem, chảy máu rồi này.”
Vừa dứt lời, cầm lấy ngón tay của cô nàng đưa lên miệng mút sạch.
Phạm Uyển Uyển lập tức mặt đỏ tới mang tai.
Có ai có thể giải thích cho cô nàng rằng chuyện gì đang xảy ra không?
Dư Mạn Mạn cũng ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm. Đây là anh cả của cô ư?
Còn có Cố Nam Hề mông lung không hiểu gì mà nhìn Phó Dĩ Diệu: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Phó Dĩ Diệu: “Anh cũng không biết nữa.
Chẳng qua hẳn là có người muốn ra mặt cho cô ấy thôi, không liên quan đến em.”
Phó Dĩ Diệu thu lại điện thoại của Cố Nam Hề, đỏ mắt nhìn cô một cái: “Mặc xinh đẹp như thế… Ở đây tật lãng phí.
Hay là đi hẹn hò với anh đi.”
Lúc bị Phó Dĩ Diệu lôi xuống xe, Cố Nam Hề vẫn đang mơ màng.
Cô còn tưởng hôm nay cô sẽ là đấng cứu thế, ai ngờ lại bị người ta cướp công rồi?
Cố Nam Hề vẫn không hiểu hỏi: “Anh trai của Dư Mạn Mạn thích Phạm Uyển Uyển ư?”
“Chắc là xem trọng cô ấy rồi.”
“Òa! Mũi tên của thần tình yêu cũng bắn nhanh quá rồi đó.”
Phó Dĩ Diệu: “Xem trọng cô ấy vì có thể ứng phó chuyện kết hôn trong nhà.”
Cố Nam Hề:?
“Đây là chuyện của người khác.
Nếu như em thật sự rảnh, không bằng quan tâm đến anh này.”
“Quan tâm anh cái gì?” Cố Nam Hề vừa nói xong thì thấy gương mặt thanh tú của anh sát lại gần.
Sao đó mang theo giọng nói trầm thấp nói: “Muốn vợ quan tâm không phải là tâm nguyện của mỗi người đàn ông đã kết hôn à?”
Cố Nam Hề đỏ mặt: “Đừng có kéo tất cả những người đàn ông có vợ xuống nước chứ?”
“Cũng đúng, cũng không phải tất cả đàn ông có vợ đều bị vợ ngó lơ như anh.”
“Phó Dĩ Diệu! Anh càng lúc càng biết nói chuyện rồi đấy.”
Phó Dĩ Diệu khẽ cười: “Hết cách rồi, dỗ vợ là bản năng mà.”
Bị anh nhìn chằm chằm, trên mặt Cố Nam Hề lại đỏ thêm mấy phần “Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
“Khách sạn.”
Cố Nam Hề trố mắt: “Đi khách sạn làm gì?”
Phó Dĩ Diệu nhìn cô, giọng điệu hơi ngả ngớn: “Đi khách sạn trừ thuê phòng thì còn có thể ăn cơm mà.
Em nghĩ đi đâu thế?”
Bị nhìn thấu tim đen, Cố Nam Hề đỏ mặt, cáu giận nói: “Phó Dĩ Diệu, anh có dám nói là anh không phải cố ý không hả?”
Cố ý hướng đầu óc cô nghĩ đến chuyện không đứng đắn.
Phó Dĩ Diệu cười cười, từ chối cho ý kiến.
**
Từ cửa sổ sát đất nhìn ra chính là cảnh sông cực kỳ mỹ lệ.
Nghĩ đến tình cảnh lúc hai người đang giả hẹn hò kia, Cố Nam hề nhịn không được cảm khái.
Thời gian mới có mấy tháng mà thân phận của họ đã có sự biến hoá lớn đến thế rồi.
Cố Nam Hề đi toilet về thì thấy Phó Dĩ Diệu đang cầm trên tay một chiếc thẻ giống như thẻ phòng.
Cô tức giận nói: “Không phải anh bảo đến ăn cơm à?”
Phó Dĩ Diệu đặt thẻ phòng xuống, không nhanh không chậm trả lời: “Vừa rồi có người đút cho anh.”
Cố Nam Hề ngẩn người, cơn giận vọt thẳng lên não: “Đưa cho anh anh liền nhận à? Xem ra anh rất muốn đến khách sạn thuê phòng nhỉ?”
“Đúng là muốn thật.” Phó Dĩ Diệu lấy tay chống má, khóe miệng nở nụ cười như có như không: “Nhưng mà là muốn cùng với em.”
Lửa giận bừng bừng của cô lập tức bị dập tắt, chỉ còn một vòng khói lượn lờ.
Cố Nam Hề xoa xoa bàn tay, đầu ngón tay nóng nóng, không biết để nơi nào mới phải.
Phó Dĩ Diệu cứ như thế mà nhìn thẳng Cố Nam Hề đang đỏ mặt, tận lực thầm giọng nói: “Hay là bây giờ chúng ta đi luôn?”
Cố Nam Hề bỗng dưng ngước mắt.
Thấy ánh mắt trêu chọc của Phó Dĩ Diệu, biết bản thân lại bị anh trêu rồi, dữ dằn trừng anh: “Em thấy anh muốn ăn đánh đấy.”
Phó mắt Phó Dĩ Diệu tràn ra ý cười nhàn nhạt.
Đúng lúc này ngoài cửa số pháo hoa ngập trời, ánh sáng sặc sỡ chiếu vào cửa kính cực kỳ đẹp.
Cố Nam Hề nhịn không được nhìn ra ngoài mà nói: “Bây giờ cũng có pháo hoa à?”
“Chắc là gần cuối năm rồi nên cũng không quản nghiêm nữa.”
Rất nhanh Cố Nam Hề đã phát hiện ra rằng màn pháo hoa này rất đặc biệt.
Chính là kiểu pháo hoa chữ.
Sao đó trong nhà hàng lại phát ra tiếng hò reo nho nhỏ.
Một người đàn ông quỳ một gối xuống trước mặt một người phụ nữ, trong bó hoa hồng đỏ thắm lấy ra một chiếc nhẫn cầu hôn.
Không thể nghi ngờ, màn pháo hoa hôm nay chính là chuẩn bị để cầu hôn.
Giống như phối hợp với màn cầu hôn này mà hiện trường cũng trở nên yên lặng.
Mấy chữ quan trọng lọt vào tai Cố Nam Hề.
“Anh yêu em.”
“Gả cho anh nhé.”
Nụ cười trên mặt Cố Nam Hề nhạt dần.
Bỗng nhiên cô nghĩ đây mới là quy trình chính xác.
Thổ lộ.
Cầu hôn.
Cuối cùng mới là kết hôn.
Mà cô và Phó Dĩ Diệu đem cả quá trình này giản lược đi, trực tiếp nhảy đến bước đăng ký kết hôn luôn.
Nghi thức cầu hôn thì cũng thôi đi nhưng đến một câu thổ lộ Phó Dĩ Diệu cũng chưa từng nói.
Cố Nam Hề có chút mất mát.
Cô có thể cảm nhận được anh đối với cô rất tốt nhưng cái tốt này là xuất phát từ việc thích cô hay là từ thói quen từ nhỏ?
Về đến nhà, Cố Nam Hề có chút chán nản ngã xuống giường.
Con người một khi đã để tâm vào một chuyện gì đó thì sẽ bắt đầu suy nghĩ rất nhiều.
Nghĩ đến nhiều năm như thế.
Phó Dĩ Diệu cũng chả thấy có tình cảm khác thường nào đối với cô.
Vì sao lại đột nhiên kéo cô đi kết hôn?
Có phải anh cũng giống như Dư Thần, chẳng qua là để ứng phó việc kết hôn trong nhà không?
Cố Nam Hề cứ suy nghĩ lung tung như thế cả một đêm, mất ngủ..