Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
Cố Nam Hề không ngờ Phó Dĩ Diệu lại trả lời trực tiếp như thế nên có hơi sửng sốt.
Anh nhéo gương mặt của cô, cười khẽ: “Phản ứng lớn thế à?”
Cố Nam Hề ngước mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn anh, lại hỏi: “Em ôm người khác.
Vì sao anh lại ghen?”
“Em nói thử xem?”
Cố Nam Hề nhịn không được cau mày, dữ dằn trừng anh: “Tự anh nói.”
Phó Dĩ Diệu ôm cô đặt lên đùi mình, hơi cúi đầu: “Cố Nam Hề, anh thích em.”
Giọng nói của anh trầm thấp êm tai.
“Nha.” Khóe miệng Cố Nam Hề cong lên, độ cong này dùng mắt thường cũng có thể thấy.
“Thế nên không được ôm người khác đâu, đến Bác Duyên cũng không được.”
Cố Nam Hề kiêu ngạo nói: “Anh còn chuyên chế như vậy à? Nó là em trai ruột của em.
Hai đứa em ở trong bụng mẹ tận chín tháng mười ngày cùng nhau đấy.”
“Cũng không được, em chỉ có thể ôm anh thôi.”
Vừa dứt lời, anh liền ôm chầm cô vào trong ngực.
Nhưng Cố Nam Hề rất vui vẻ, khóe mắt đều tràn ngập ý cười.
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh thổ lộ đấy.
Cô lại nhịn không được hỏi: “Cho nên anh vì thích em cho nên mới kết hôn đúng không?”
“Không thì sao?”
“Anh không nói với em, sao em biết được?” Giọng điệu Cố Nam Hề tràn ngập ý tính sổ.
Phó Dĩ Diệu: “Nếu không thích một cô gái thì sẽ cùng cô ấy kết hôn à?”
“Ai nói không?” Cố Nam Hề nói.
Không khí bỗng trở nên yên tĩnh, Phó Dĩ Diệu và Cố Nam Hề hơi tách nhau ra.
Anh híp mắt nhìn cô, ánh mắt giống như có ma lực khiến người ta không chốn dung thân.
Cố Nam Hề: “Không phải em nói em đâu.”
Nói quá nhanh, ngược lại có chút càng che càng lộ.
Phó Dĩ Diệu nâng cằm cô lên, đè thấp giọng nói: “Trước đây không tính, vậy giờ thì sao?”
Hai người sát gần trong gang tấc, nhìn vào mắt nhau có thể thấy được sự tồn tại của đối phương, căn bản không thể trốn tránh.
Khuôn mặt Cố Nam Hề nổi lên một tầng đỏ ứng, dưới cái nhìn chăm chú của Phó Dĩ Diệu, cô nhỏ giọng nói: “Thích anh.”
Đúng thế! Không thích thì sao có thể kết hôn với anh được?
Xem như anh có tiền hơn nữa thì thế nào? Cố gia vốn giàu có, đủ nửa đời sau của cô không lo cơm áo gạo tiền.
Cho dù dáng dấp có đẹp thì sao? Trên thế giới này chẳng nhẽ không có người đẹp hơn Phó Dĩ Diệu nữa à? Cô sẽ đồng ý cùng người đó kết hôn ư?
Không, cô không muốn.
Bởi vì anh là Phó Dĩ Diệu cho nên cô mới dễ dàng bị anh lôi đi đăng ký kết hôn, không chút từ chối.
Phó Dĩ Diệu bình tĩnh nói: “Lặp lại lần nữa đi.”
“Anh cũng chỉ nói có một lần.” Cố Nam Hề bất mãn lên tiếng.
Phó Dĩ Diệu cười nhẹ: “So đo thế cơ à?”
Cô ặt đỏ đến tận mang tai: “Đúng vậy.”
“Được.” Phó Dĩ Diệu nhỏ giọng nói: “Tiểu Hề! Anh thích em.
Cho nên mới dùng tốc độ nhanh nhất để buộc tên em và anh cùng với nhau để người khác hết cơ hội mơ tưởng đến em.
Cùng em kết hôm sớm như thế là ngoại dự liệu thật! Nhưng mà nó cũng là điều năm trong quy hoạch cuộc đời anh rồi.”
“A! Thì ra anh đã ủ mưu từ sớm.
Thừa dịp em đang mơ hồ liền kéo em đi lĩnh chứng.”
“Em mơ hồ á? Hả? Nói lại lần nữa xem?”
Cố Nam Hề cảm giác nguy cơ tứ phía.
Nếu như cô dám nói cô đi lính chứng với anh trong tình trạng không tỉnh táo thì người đàn ông nhỏ mọn này sẽ giải quyết cô ngay tại trong phòng cô mất.
Cố co được duỗi được Nam Hề mắt cũng không thèm chớp mà lấy lòng anh: “Cùng anh đăng ký kết hôn là điều đúng đắn nhất trong cuộc đời em.”
Phó Dĩ Diệu đặt nụ hôn của mình đặt lên trán cô, cười nói: “Trao thưởng cho em chiếc huân chương độc nhất vô nhị.”
“Loại đồ vật không thực tế này thì thôi đi.
Em thích những thứ có thể nhìn thấy được cơ.”
Phó Dĩ Diệu giận đến tái mặt: “Em nhất định phải phá hoại bầu không khí như vậy à?”
Cố Nam Hề nhịn không được cười ha ha: “Thì ra là anh trai Phó thích chơi kiểu con nhít đồ hàng này à?”
“Anh…”
Lại một nụ hôn điên cuồng rơi xuống phong ấn đôi môi cô lại.
**
Hôm sau.
Cố Nam Hề xoa xoa đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ngồi vào bàn ăn.
Cố Bác Duyên nhìn cô, mở miệng nói: “Chị thế mà không giữ anh Dĩ Diệu ở lại qua đêm à?”
Cố Nam Hề vốn đang mơ màng bỗng nhiên tỉnh táo hẳn ánh mắt dữ dằn nhìn cậu: “Em nói bậy nói bạ gì thế?”
“Hai người không phải vợ chồng hợp pháp à?”
“Làm sao em…biết?”
Cố Bác Duyên dửng dưng nói: “Không phải chính chị nói à? Đến cục dân chính làm lại một bản.
Không phải uy hiếp anh Dĩ Diệu đòi ly hôn thì là gì?”
“Em có biết lễ phép hay không thế? Làm gì có ai lại đi nghe lén chuyện người khác bao giờ?” Cố Nam Hề tức giận quát.
Cố Bác Duyên cười lạnh nói: “Chị cho rằng em muốn nghe trộm à? Là chính chị tức đến hồ đồ rồi hét ầm lên đó chứ.”
“Vậy em nghe thấy rồi mà còn nói ra thì là em sai!”
Cố bác Duyên: “Cũng không biết anh Dĩ Diệu coi trọng chị chỗ nào nữa? Thật sự là một bông cải trắng xinh đẹp bị heo ăn mất mà.”
A a a a! Đây là em ruột à? Mặc dù Phó Dĩ Diệu hoàn mỹ đến nỗi cô cũng cảm thấy kiêu ngạo thay anh nhưng mà cô cũng đâu có kém?
Vậy mà lại bảo cô là heo?
Cố Nam Hề tức giận đến mức muốn đưa tay ra vò nát mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ của cậu nhưng Cố Bác Duyên dựa vào ưu thế chiều cao, nhẹ nhàng tránh đi đòn tập kích của cô vẫn không quên đâm cho cô hai câu: “Rõ ràng là bắt đầu như nhau, mà sao chị lớn lên rồi lại lùn hơn em nửa cái đầu thế?”
Cố Nam Hề tức đến phồng má, nhìn cô như một con cá nóc.
Đôi mắt đen nhánh bốc lên ngọn lửa giận, lại còn dám chê cô thấp?
“Cố Bác Duyên! Chị thấy mày ở nước ngoài nhiều năm nên có phải đã mất đi quy củ của người Trung Quốc không hả?”
Cố Bác Duyên không nhanh không chậm đáp: “Chị không được rồi…Dù sao cũng lùn quá.”
Hai chữ cuối bị cậu cường điệu luyến dài ra.
Tức quá!
Cố Nam Hề vung tay lên muốn đánh cho cậu một trận, lúc này Cố Bác Duyên đã hét lên: “Chào buổi sáng anh Dĩ Diệu.”
Cố Nam Hề lập tức đứng hình, quay đầu lại đã thấy Phó Dĩ Diệu đẹp trai ngời ngời đứng đó.
Phó Dĩ Diệu nở nụ cười thản nhiên, dịu dàng hỏi cô: “Sao thế?”
Cố Nam Hề chỉ vào Cố Bác Duyên thở phì phò nói: “Cố Bác Duyên mắng em là heo, còn chê em thấp.
Anh giúp em giáo huấn nó với.”
Phó Dĩ Diệu xoa xoa đầu Cố Nam Hề tỏ ý trấn an, sau đó nhìn Cố Bác Duyên nói: “Bác Duyên, đến đây.”
Cố Bác Duyên sờ sờ mũi nhận thua.
Dù sao từ nhỏ đến lớn đều như thế, Phó Dĩ Diệu kiểu gì cũng sẽ thiên vị Cố Nam Hề.
Cố Nam Hề dương dương đắc ý nhìn đại ma vương thu thập thằng em tồi của cô.
Cố Bác Duyên từ nhỏ đã lấy hình tượng Phó Dĩ Diệu làm mục tiêu cố gắng.
So với Cố Chi Sâm, cậu càng nghe lời Phó Dĩ Diệu hơn.
Phó Dĩ Diệu: “Được rồi, động thủ đi.”
Cố Nam Hề phách lối đứng trên ghế, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt bất đắc dĩ của Cố Bác Duyên.
Cô duỗi ma trảo của mình ra vuốt vuốt gương mặt đẹp trai trai kia, vò loạn kiểu tóc xinh đẹp kia của cậu mới xem như xả được cơn giận.”
Sau khi được như ý thì tiểu tiên heo vô cùng ân cần mà phục vụ bữa sáng cho Phó Dĩ Diệu.
Cố Bác Duyên sửa lại kiểu tóc của mình, bật cười nói: “Thật sự là một chút cũng không hạ thủ lưu tình.
Em đã chuẩn bị rất lâu.”
“Nhao nhao từ nhỏ đến lớn.” Phó Dĩ Diệu cười nhạt nói.
“Có phải em nên đổi cách xưng hô thành em rể không?”
Phó Dĩ Diệu thần sắc không đổi: “Tùy chú.”
“Mặc dù so với Cố Nam Hề, em càng hy vọng có một người anh trai như anh hơn.
Nhưng bây giờ anh làm anh rể em cũng tốt, đều là người một nhà.”
Cố Nam Hề bưng điểu tâm ra thì nghe mấy lời này của Cố Bác Duyên, tức giận nói: “Cố Bác Duyên! Có người chị như chị thì có gì không tốt hả? Em không biết người khác ước ao có một người chị xinh đẹp như thế này bao nhiêu à?”
“Người khác không phải ước ao muốn có chị xinh đẹp mà họ muốn theo đuổi chị thôi.”
Cố Nam Hề khẽ mở miệng, một chữ còn chưa nói ra được thì nghe được giọng nói bình tĩnh của Phó Dĩ Diệu: “Có ai muốn theo đuổi cô ấy?”
Cố Bác Duyên cẩn thận từng li từng tí nhìn Cố Nam Hề: “Đều là chuyện trước đây rồi.”
“Anh biết! Bây giờ mà còn loại suy nghĩ kia thì tên đó đúng là muốn chết rồi.”
Cái bộ dạng hững hờ dọa người này đúng là đẹp trai chết mất!
Cố Nam Hề: “Có theo đuổi em cũng vô dụng.
Em chướng mắt bọn họ.”
Vỗ mông ngựa rất trực tiếp!
Phó Dĩ Diệu cười cười, khẽ nhéo mặt cô, lại nhìn Cố bác Duyên: “Đem những người mà em biết viết ra một danh sách đi.”
Cố Bác Duyên ngạc nhiên.
Không phải! Đại ca à! Hũ dấm này anh ăn cũng quá hăng say rồi đó.
Cố Nam Hề vuốt vuốt tóc cô.
Không biết có phải tập đoàn Phó thị chuẩn bị mở xưởng dấm hay không? Tiểu Phó tổng treo luôn cái biển quản đốc của xướng dấm lên đầu cũng không tồi nha.
**
Nhân viên tập đoàn Phó thị lại nhìn thấy cảnh Phó Dĩ Diệu và Cố Nam Hề cùng nhau đi làm.
Nhưng sự xuất hiện của hai người như dấy lên một cơn sóng mãnh liệt trong công ty.
Bời vì hai người mười ngón tay đan chặt bước vào công ty.
[Tiểu Phó tổng cùng Cố tiểu thư công khai rồi!!]
[Hình ảnh, hình ảnh! Mười ngón tay đan vào nhau luôn cơ mà! Mười ngón nắm chặt! Mau đến mà xem!]
[Hôm nay thang máy chuyên dụng của tiểu Phó tổng đang bảo trì à? Bọn họ lại đi thang máy phổ thông! Ai muốn nhìn cặp đôi thần tiên này thì nhanh đến thang máy số 5!]
[Tôi ở ngay trong thang máy số năm này! Má ôi! Yêu chết mất! Tiểu Phó tổng cụp mắt nhìn Cố tiểu thư rồi hai người cùng cười.
Cảnh tượng này quá mộng ảo! Trên thế giới này sao lại có cái nhan sắc này được chứ?]
[Tôi biết CP tôi đi là thật mà.]
[Hôm qua ai nói Cố tiểu thư đội nón xanh cho Phó tổng? Nhanh ra đây nhận cái chết đi! Hại tôi thương tâm đến nổi uống hết hai ly trà sữa!]
Phó Dĩ Diệu và Cố Nam Hề đến tầng làm việc của tổng giám đốc, mọi người đột nhiên đứng cả dậy, trăm miệng một lời: “Buổi sáng tốt lành!”
Phó Dĩ Diệu bình tĩnh trả lời: “Làm việc đi!”
Giống như không để ý đến mọi người xung quanh, anh nắm tay dắt Cố Nam Hề đi thẳng vào phòng làm việc của mình.
Bước vào văn phòng, Cố Nam Hề che lại gương mặt nóng bỏng của mình, hơi thẹn thùng nói: “Vì sao họ vui vẻ thế chứ?”
Vừa rồi mới có mấy phút ngắn ngủi, tuyệt đối có thể nói cảnh lúc nãy là bị “Vây xem.”
Phó Dĩ Diệu: “Khả năng là cảm thấy tiền thưởng cuối năm nay sẽ được tăng gấp đôi.”
“Thật á? Vậy em thì sao?”
“Cả anh đều là của em rồi, em còn muốn gì nữa?”
Lời ngon ngọt này của Phó Dĩ Diệu đến một cách bất ngờ khiến cô không kịp đề phòng.
Được lắm, cô nhận.
Ba giờ chiều, Cố thị lấy danh nghĩa của Cố Chi Sâm đưa ra một thông cáo bổ nhiệm.
Bổ nhiệm Cố Bác Duyên vào vị trí phó tổng.
Mặc dù là tạm thay đổi nhưng đột nhiên như vậy, mọi người cũng ngầm hiểu là sự chuyển giao giữa đời trước và đời sau.
Những năm gần đây, Cố Chi Sâm vẫn chuyên tâm vào việc ở bên bầu bạn với vợ, rất ít khi quản lý công ty.
Bây giờ, Cố Bác Duyên đã hoàn thành xong việc học trở về.
Xem ra không lâu sau, Cố Bác Sâm sẽ rút hoàn toàn khỏi công ty đây.
Cố thị vì chuyện này còn đặc biệt mở họp báo.
Cố Bác Duyên ngồi ngay vị trí trung tâm, tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông.
[Cho nên người mà Cố tiểu thư ôm ở sân bay là em trai ruột sao?]
[Ai không chịu tìm hiểu kỹ mà tung tin đồn nhảm thế?]
[Nên gọi cậu ấy là gì nhỉ? Tiểu Cố tổng? Gen Cố gia cũng mạnh quá rồi nhỉ? Tiểu Cố tổng đẹp trai đến mức trời đất bất dung!]
[Vẫn thấy tiểu Phó tổng nhà ta đẹp trai hơn.]
[Tôi về phe tiểu Cố tổng.]
Cố Nam Hề ngã vào trong ngực Phó Dĩ Diệu cho anh xem cuộc thảo luận sôi nổi trên nhóm nhân viên.
Phó Dĩ Diệu cuốn lấy một lọn tóc của cô, mùi hương nhàn nhạt quẩn quanh nơi chóp mũi, anh hỏi: “Em dùng dầu gội đầu gì vậy? Sao thơm thế?”
“Em nói nãy giờ là đàn gảy tai trâu à? Em nói cho anh cái này, anh lại hỏi em chuyện dầu gội đầu?”
“Bọn họ thảo luận chuyện gì nào có liên quan đến anh, anh chỉ để ý mình em.”
Cố Nam Hề cong cong khóe môi cười, cất điện thoại đi: “Vậy không xem họ nói nữa.”
“Em cũng mua cho anh dầu gội giống của em đi.”
“Anh còn loanh quanh ở đề tài dầu gội đầu này không thoát ra được à?”
“Có mua không?”
Cố Nam Hề: “Mua.”
Phó Dĩ Diệu chôn mặt ở hõm cổ Cố Nam Hề, trầm giọng nói: “Thơm quá đi.”
Hơi thở ấm ướt phả vào trên da cô mang theo chút ngứa ngáy.
Cô rụt rụt người, gắt lên nói: “Phó Dĩ Diệu! Anh nhìn cái biểu hiện điên cuồng của anh mà xem.”
“Mới thế này mà đã điên cuồng rồi á? Nếu như làm thêm chút chuyện gì đó nữa sẽ thành dạng gì đây?” Ánh mắt của anh biểu hiện thẳng thừng ý đồ của mình.
Mặt cô càng đỏ hơn: “Đây là văn phòng.
Anh đừng có những ý nghĩ vô liêm sỉ như thế có được không hả?”
“Văn phòng play nghe cũng rất được nha.”
Cố Nam Hề trừng to đôi mắt đen láy khó tin nhìn anh: “Anh nói thật á?”
Phó Dĩ Diệu từ chối cho ý kiến.
“Tha thứ không thể tiếp tục hầu ngài rồi.”
Cái người đàn ông biến thái này còn nghĩ như thế nữa! Mơ đẹp đấy! Cô mới không thèm cùng anh làm trò điên ấy đâu!
Cố Nam Hề đẩy đẩy lồng ngực của Phó Dĩ Diệu, anh cười nhẹ nắm lấy cổ tay cô.
Hai người cứ như vậy giằng co một lúc.
Sau đó, cơ thể Cố Nam Hề bỗng nhiên cứng đờ.
Cô mặt đỏ đến tận mang tai nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở miệng.
Cuối cùng che mắt mình lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phó Dĩ Diệu, anh thật vô liêm sỉ!”
Giọng nói khàn khàn của anh truyền tới bên tai cô: “Em cứ cọ đi cọ lại trên người anh như vậy, anh không có phản ứng mới đáng lo đấy!”
“Lo cái gì?”
“Lúc trước không phải em nghi ngờ.” Phó Dĩ Diệu sát lại gần cô nói, “Lãnh cảm.”
Cố Nam Hề tức giận nói: “Em mới không thèm lo lắng đấy.”
Phó Dĩ Diệu: “A! Thì ra là em có lòng tin đối với anh như thế à?”
“Em không có!”
“Vậy thì anh phải cho em chút lòng tin nhỉ?”
Nghe thấy ý cười ranh mãnh bên tai, cả người Cố Nam Hề như đang ngồi trên lồng hấp, nóng bỏng không nói nên lời..