Kiêu Căng À Anh Đây Thích


Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
Đêm đen như mực, khách sạn đèn đuốc xa hoa đứng sừng sừng ngay bên bờ sông lấp lánh đến lóa mắt.
Từng hàng từng hàng xe sang, biết tên hay không biết tên đều nối đuôi nhau lái vào.
Phó gia và Cố gia mỗi năm đều cùng nhau tổ chức sinh nhật cho hai người nhưng quy mô năm nay đều khiến cho người ta kinh ngạc.
Thiệp mời màu vàng đoan trang trịnh trọng.

Khách được mời đến không phú thì cũng quý.

Thậm chí còn có người vì đến tham gia mà đẩy lùi những việc quan trọng khác xuống.
Tiệc sinh nhật mà làm đến trình độ này đúng là chưa từng có.
Âm nhạc du dương, uyển chuyển, không khí tiệc tùng linh đình.

Những người ngày thường không thể thấy mặt bây giờ lại cùng nhau ngồi lại hàn huyên.
Người cầm quyền của Phó gia cùng vợ đã lâu không xuất hiện bây giờ cũng sóng vai với vợ chồng nhà họ Cố lập nghiệp đi lên từ hai bàn tay trắng là Cố Chi Sâm và Thẩm Ấu Kỳ.
Có thể thấy được hôm nay là ngày quan trọng biết nhường nào.
Cửa chính sảnh tiệc lại lần nữa được mở ra, nhân vật chính ngày hôm nay xuất hiện.
Cố Nam Hề mặc một bộ lễ phục liền thân màu tím nhạt.

Bộ lễ phục phác họa vòng eo tinh tế mảnh khảnh cùng với đường cong lả lướt.

Thiết kế trễ vai lộ ra xương quai xanh xinh đẹp cùng chiếc cổ thiên nga trắng ngần.

Cô giống như nàng công chúa không dính chút bụi trần nào.
Phó Dĩ Diệu ở bên cạnh, khuỷu tay được cô ôm lấy.

Anh bình tĩnh đứng đó, âu phục màu xanh đậm được cắt may thủ công tinh tế có hoa văn chìm, trông khiêm tốn mà xa hoa.
Dưới ánh đèn sáng, ngũ quan anh tuấn lại càng hiện rõ, hình dáng rất hài hòa.
Tổ hợp nhan sắc như thế này xuất hiện khiến người qua đường cảm thấy chói mắt biết bao.
Đón nhận ánh mắt hâm mộ của mọi người, hai người từ từ bước vào sảnh hội.
Hôm nay tuy là tiệc rượu sinh nhật nhưng ai ai cũng có thể nhìn buổi tiệc này đúng tầm với một buổi đính hôn thực thụ.
Hôm nay, anh không giống với vẻ xa cách thường ngày.

Trên mặt luôn nở nụ cười ôn hòa, đối với sự chúc phúc của người khác anh cũng vui vẻ đáp lại ít nhiều.
Ở đây đều là người tri thức nên có thể nhìn ra được hôm nay anh rất vui vẻ.
Lúc trước anh đem tên của con đường sầm uất nhất của Ôn Thành đổi tên thành Cố Nam Hề, lại mua cả con đường đó cho cô.

Chuyện này đã truyền đi khắp Ôn Thành.
Dù Cố gia thanh danh hiển hách, giá trị thương mại cũng không thể lường.

Cả con đường này với họ mà nói chẳng qua chỉ như một sợi lông trâu mà thôi.

Thủ pháp như vậy người bình thường cũng không thể làm được chứ đừng nói đến ý nghĩa bên trong.
Dưới hành động hào phóng đó, phái nữ ai mà không hâm mộ ghen tị chứ?
Nhưng chỉ tiếc là không có xuất thân như Cố Nam Hề, cũng không xinh đẹp như Cố Nam Hề nên cũng chỉ có thể cắn răng mà chúc phúc cho cô thôi.

Cố Nam Hề cũng khinh thường việc tìm cảm giác thành tự trên mấy buổi tiệc rượu thế này.

Cô cảm thấy không cần thiết, chỉ khách sáo đón nhận sự chúc phúc của họ rồi để các cô ấy thoải mái chơi.
Các cô cảm thấy bản thân không thể so sánh được với loại thân phận như Cố Nam Hề nhưng so với Phạm Uyển Uyển thì thấy bản thân cao cấp không ít.
Dự vào gì mà Phạm Uyển Uyển có thể gả cho Dư Thần?
Cho nên ở trong nhà vệ sinh, có mấy người đụng mặt Phạm Uyển Uyển lại vừa lúc có thể giảm bớt sự khó chịu trong lòng.
“Các cô nói xem mặt dày có phải là cũng tính là có bản lĩnh không?”
“Đúng đó! Chúng ta nào có bản lĩnh này.

Nếu không thì cũng chả cần làm gì, cả ngày ngửa tay xin tiền đàn ông rồi.”
“Cũng trách chúng ta quá để tâm đến sĩ diện rồi.

Loại hàng hóa theo đàn ông bao nhiêu năm cuối cùng vẫn bị trả về thì có việc gì mà không dám làm chứ.”
Phạm Uyển Uyển quay mặt qua nhìn bọn họ: “Toilet của khách sạn xa hoa cũng chả khác gì những nơi bình thường, mùi thối gập trời.”
“Cô nói gì?” Trong đó có người đưa chân chặn cô lại.
Phạm Uyển Uyển cong khóe miệng cười cười: “Nghe không hiểu à? Chính là nói miệng các cô còn thối hơn cả bồn cầu đấy.

Có cần phải lấy thuốc tẩy rửa rửa cho sạch không?”
“Cô đắc ý cái gì? Xem bản thân là bà Dư rồi à?”
Phạm Uyển Uyển vốn dĩ dáng người cao, giờ phút này lại từ trên cao nhìn xuống đám người đang tức hổn hển: “Có cần tôi gọi điện cho Dư Thần để hỏi một chút xem tôi có phải bà Dư hay không không?”
Vốn là lười cùng bọn họ nói bậy.

Bọn họ ở trước mặt cô nói điên nói dại thì thôi đi, đã vậy còn chắn cả bồn rửa không cho cô rửa nữa chứ.
Nữ sĩ ưu nhã sau khi đi vệ sinh xong nhất định phải rửa tay.
Một người trong số đó cười lạnh: “Liên hôn thương nghiệp thì gặp không ít nhưng loại người đuổi theo đàn ông đòi cưới như cô lại không nhiều.

Ai mà không biết lúc trước Dư Thần tiện tay giúp cô giải vây một chút, cô lại bám lấy không buông.

Lúc trước, cô đuổi theo sau đít vị nhà họ Lý kia lâu như vậy.

Bây giờ, cô lại bám được Dư Thần liền lập tức đổi mục tiêu.

Loại đàn bà thay đổi thất thường như cô thật đúng là làm mất hết mặt mũi phái nữ chúng tôi.”
Phạm Uyển Uyển không đau không ngứa: “Nghe ý của các cô thì có phải muốn cầu xin tôi chỉ cho ít chiêu không? Nói đến bản lĩnh thì tôi dạy cho các cô vẫn dư xài đấy.”
“Phạm Uyển Uyển! Tôi thấy cô đúng là loại không phải không cần liêm sĩ, mà chính là loại không có da mặt!”
“So với loại bản lĩnh thấy người sang lại muốn bắt quàng làm họ nhưng lại không có bản lĩnh còn ở nơi này làm loạn, tôi thấy bản thân còn tốt chán.” Mặt cô lạnh đi mấy phần, hăm dọa nhìn bọn họ: “Tránh ra cho tôi rửa tay.”
Hai người đang đứng trước bồn rửa mặt định ra tay động thủ.
Phạm Uyển Uyển lành lạnh nói: “Với cái mánh khóe vụng về của mấy cô thì tốt nhất là nên về nhà ngẫm lại xem nên dùng ở trường hợp nào.”
Mấy người kia bỗng nhiên ngừng lại.
Không sai.

Bọn họ chỉ muốn xả tức mà quên mất hôm nay là ngày gì.

Gây ra chuyện người chịu không nổi hậu quả vẫn là bọn họ mà thôi.
“Hôm nay xem như cô vận khí tốt.


Lần sau không còn được may mắn như vậy nữa đâu.”
Để lại một câu cảnh cáo, đám người kia lục tục rời đi.
Khóe miệng Phạm Uyển Uyển nở nụ cười tự giễu.

Thật sự là mấy đứa tôm tép cũng đòi leo lên đầu cô ngồi.
Cái danh Dư Thái Thái này cô làm đúng là uất ức lắm.
Nhưng ai mà chẳng phải nhìn mặt người mà sống chứ.

Thái độ của Dư Thần chính là đại biểu cho hoàn cảnh của cô.
Nghĩ đến đây, bụng dưới của cô lại dâng lên một cơ đau thắt.
Đến trùng hợp như vậy à? Không đến vào lúc nào mà cứ phải chọn lúc này để đến.
Cô vốn có bệnh đau bụng kinh.

Vừa rồi giằng co với đám người kia một trận nên bây giờ còn đau hơn mấy phần.
Từ toilet đi ra, cô gọi một người phục vụ lại hỏi xem khách sạn có thuốc giảm đau không.
“Cầm thuốc giảm đau làm gì?” Sau lưng truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Dư Thần.
Phạm Uyển Uyển lẩm bẩm một câu không ổn, sau đó đuổi người phục vụ đi.
Dư Thần nắm cổ tay cô, hỏi lại lần nữa: “Cô cần thuốc giảm đau làm gì?”
Phạm Uyển Uyển tất nhiên không nghĩ là Dư Thần đang quan tâm mình, không mặn không nhạt trả lời: “Anh không có kiến thức à? Thuốc giảm đau thì dùng để giảm đau.”
“Cô đau chỗ nào?”
Nói xong, anh đánh mắt nhìn cô nhưng cũng không thấy bất cứ vết thương nào.
Trong phút chốc anh cũng hiểu ra, khàn khàn nói: “Để tôi bảo người mua cho cô.”
Xem như anh còn là đàn ông.
Sau khi Dư Thần đi gọi điện thoại quay lại, sắc mặt Phạm Uyển Uyển cũng trở nên tệ hơn, mở miệng nói: “Nếu không thoải mái.

Vậy tôi bảo người đưa cô về.”
“Không về.”
Anh lạnh nhạt liếc cô: “Cứ như thế mà xuất hiện trước mặt công chúng à?”
Phạm Uyển Uyển bỗng ngước mắt.

Cô không quan tâm đến việc Dư thần nhìn nhận cô thế nào hay nghĩ về cô thế nào, mục đích chính xác chính là cô muốn vị trí Dư phu nhân mà bao người ước ao kia.
Nhưng trái tim làm bằng thịt chứ đâu phải là đất đá?
Đối mặt mới khuôn mặt không cảm xúc của Dư Thần, cô vẫn cảm thấy buồn bực không thôi.
Làm người chính là không nên quá tham lam, đạt được thứ mình muốn rồi còn vọng tưởng về thứ không thuộc về mình.

Như thế người chịu khổ cũng chính là bản thân mình mà thôi.
Cô cố gạt bỏ cảm xúc mất mát ở trong lòng, nâng khóe miệng cười yếu ớt: “Anh không phải đã biết con người tôi xấu xa đến mức nào à? Trước lúc kết hôn đã nói rồi, chúng ta đến với nhau chỉ là do nhu cầu mà thôi.”
Dư Thần nhìn chằm chằm cô một hồi, nhạt nhẽo nói: “Tùy cô.”
Nói xong thì nghênh ngang rời đi.
Phạm Uyển Uyển đau đớn từng cơn.


Cũng may nơi này ít ai qua lại, cô không cần giả bộ kiên cường.
Hai tay đè bụng dưới, khom lưng dựa vào tường.
Cơn đau dần giảm đi một chút, cô mới đứng thẳng người quay lại bữa tiệc vừa lúc đụng phải trợ lý của Dư Thần.

Thấy trong tay anh ta còn cầm thuốc giảm đau, không khách khí nói: “Cảm ơn, đưa thuốc giảm đau cho tôi đi.”
Người trước mặt có chút sững sờ, đem thuốc giảm đau đưa cho cô.
Sự thông minh này đúng là không uổng công một tay Dư Thần đề bạt cất nhắc đi lên.
Cô định uống thuốc thì thấy một người phục vị bê một ly nước ấm đến, cô mỉm cười tiếp nhận.
Sau khi uống thuốc giảm đau, cô liền bắt đầu tìm kiếm hình bóng của Dư Thần.

Trong trường hợp như vậy, vợ chồng phải đi cùng nhau.
Dư Thần bị cô ôm lấy khuỷu tay, mắt cũng không thèm liếc cô một cái tiếp tục nói chuyện.
Ở nơi khác, thọ tinh của buổi tiệc hôm nay đang nở nụ cười hàn huyên với vị khác khiến cho một vị thọ tinh khác cảm thấy không vui.
Tìm được sơ hở, Phó Dĩ Diệu dụ cố Nam Hề đến nơi ít người, giọng nói trầm trầm có chút tủi thân: “Vẫn còn cười với người khác?”
Cố Nam Hề nhìn Phó Dĩ Diệu vừa quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ trước mặt, khóe miệng cong lên: “Cái nãy chẳng phải điều kiện cần khi xã giao à?”
“Em cần phải xã giao à?”
“Cần chứ! Hôm nay nói thế nào cũng là tiệc sinh nhật của chúng ta, không thể xa lánh khách được đúng không?
Hai chữ “chúng ta” này lại rất được lòng Phó Dĩ Diệu, giống như thứ cô nói không phải là tiệc sinh nhật mà là tiệc đính hôn vậy.
Anh cụp mắt, khàn giọng nói: “Thế nhưng làm sao bây giờ? Em cười với người khác làm anh ghen.”
Cô bật cười nhìn anh: “Cái danh quản đốc xưởng giấm này của anh đúng là danh xứng với thực đấy.”
Anh bây giờ đã miễn dịch với cách xưng hô này, thậm chí còn hơi hài lòng.
Cô nhìn quang cảnh náo nhiệt ở cách đó không xa, gương mặt hơi đỏ giống như là hạ quyết tâm làm việc gì đó quan trọng lắm.

Nhón chân lên, đôi môi mềm mại của cô dán vào đôi môi anh, thấp giọng nói: “Chỉ hôn mình anh thôi, được chưa?”
Đối với Phó Dĩ Diệu nụ hôn chuồn chuồn đạp nước này cũng chả tính là hôn.
Mấy giây trôi qua, anh đưa tay xoa xoa cánh môi cô, khàn giọng nói: “Đây không tính.”
“Bên ngoài toàn là người, sơ qua là được mà.” Cô cùng anh thương lượng.

Da mặt của cô cũng không dày đến nổi ở chỗ đông người mà thực hiện nụ hôn thường ngày của bọn họ.
Phó Dĩ Diệu vẫn là câu kia: “Không tính.”
Cô chau mày, giọng nói mang theo mấy phần cảnh cáo: “Phó Dĩ Diệu.”
“Em chủ động hay là anh chủ động?”
Cố Nam Hề thấy thái độ của anh quá cương quyết nên cô cũng mềm đi, hạ giọng nói: “Anh trai Phó! Xin anh đấy có được không hả?”
“Nếu như em đã từ bỏ quyền lựa chọn vậy thì để anh giúp em.”
Cô mím chặt môi, trừng mắt nhìn anh.
Chỉ có  điều con người Phó Dĩ Diệu ấy à.

Lúc bình thường rất có nguyên tắc nhưng bướng bỉnh lên thì không thèm nhân ngượng.
Giống như bây giờ đây.
Cố Nam Hề từ trước đến nay đều rất biết cách nhìn mặt nói chuyện.

Để anh chủ động? Ai biết kết cục của cô sẽ như thế nào?
Chỉ có điều trước khi hành động cô phải ra điều kiện: “Nhiều nhất là hai phút thôi.

Không cho phép anh một tấc lại muốn thêm một thước.

Nếu không em sẽ tức giận.”
Phó Dĩ Diệu: “Anh ngược lại không thể tính được thời gian rõ ràng như em.

Được thôi! Vậy em tính thời gian nhá!”
Cố Nam Hề: “…” Tính cái em gái anh.
Phó Dĩ Diệu nói được làm được.


Lấy điện thoại ra ấn mở tính năng tính giờ, anh gằn từng chữ: “Không được đến lúc thời gian kết thúc sẽ tăng gấp đôi.”
Cố Nam Hề: “Anh không sợ ngạt thở à?” Cố Nam Hề co được duỗi được đáp.
“Vừa lúc có thể hô hấp nhân tạo cho em.”
Cố Nam Hề: “Em phải cảm ơn anh đó.”
“Bắt đầu chứ? Nếu không đợi đến lúc người khác không thấy chúng ta đâu mà đi tìm, bắt gặp được cảnh này thì anh sợ mặt em chống chịu không nổi.”
“Nếu thật như vậy thì ai là kẻ đầu sỏ chứ?”
“Là anh.”
“Sao anh cứ bày ra bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi vậy hả?”
Phó Dĩ Diệu khẽ cười: “Em không phải không biết trên phương diện ôm em, hôn em, ngủ với em thì trước nay anh đều không cần mặt mũi à?”
“Vâng! Là em đánh giá sai ranh giới đạo đức cuối cùng của anh.”
“Không sao.

Nói không chừng thứ bây giờ em biết cũng không đúng đâu.”
Cố Nam Hề: “…” Cho nên còn có lúc đột phá giới hạn cuối cùng nữa ư?
Anh nắm cằm cô hơi nâng lên, đôi mắt thâm thú có mấy phần dục vọng.
Cô đỏ mặt, hơi nghiêng người về trước ngậm lấy môi anh.
Bờ môi anh hơi lạnh.

Thế nhưng dưới sự ma sát của hai cánh môi mà dần trở nên nóng bỏng.
Sau mấy hồi triền miên, Cố Nam Hề đã thở không ra hơi nữa.
Ánh mắt liếc nhìn màn hình điện thoại, thời gian đã dừng lại.

Cô mang theo hơi thở dốc nói: “Đến giờ rồi.”
Anh cụp mắt cười yếu ớt: “Đã đến từ lâu rồi.

Là do em gái lưu luyến không rời nên anh cũng không lên tiếng ngăn cản.”
Mặt cô đỏ ửng lên giống như một đóa hoa đang nở rộ nhưng đôi mắt mờ mịt hơi nước đang dần nhen lên ngọn lửa giận: “Ai lưu luyến không rời chứ?”
“Ai gấp thì chính là người đó.”
Cô hờn dỗi trừng anh: “Anh có phải cứ muốn chọc em tức giận hay không?”
Phó Dĩ Diệu vuốt ve đầu cô, trong mắt tràn ngập sự cưng chiều: “Không nỡ.”
Hai chữ này đã dập tắt cơn giận vừa mới nhen nhóm trong mắt cô.

Cô cũng chả phải thực sự tức giận, đây chỉ là chút cảm xúc hờn dỗi giữa những đôi tình nhân với nhau.

Nhịn không được mà nỗi giận với anh, nhịn không được mà nũng nịu với anh.
Cố Nam Hề cụp mắt xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chúng ta ra ngoài đi.”
Anh nắm chặt tay cô rồi nhìn môi cô, trầm giọng nói: “Đợi chút.”
“Vừa mới xong hai phút, không phải anh lại định đổi ý chứ?”
“Đừng hoảng, món quà này của em, anh sẽ giữ lại đêm nay thưởng thức.”
“Anh mới là quà ấy.”
Không phải là muốn cởi hết đồ của cô ra, sau đó ăn sạch sành sanh à?
Tên cẩu nam nhân này ngược lại rất biết chơi chữ đấy nhỉ.
“Anh cũng không để ý em đến hủy hoại món quà là anh đây.

Dù sao kết quả cũng giống nhau thôi.”
Cố Nam hề: “…” Thật sự là mặt dày vô sỉ đến cạn lời.
Anh dùng bàn tay xoa xoa khóe miệng bị lem son của cô, giọng nói có chút trêu chọc: “Em tốt nhân là nên trang điểm lại chút đi, nếu không tất cả mọi người sẽ biết được lúc nãy em mới làm việc gì đấy.”
Cô lập tức dùng tay che miệng, thấp giọng nói: “Đều tại anh.”
Khóe môi anh lại nở nụ cười càng sâu: “Anh đợi em, cũng đến lúc công bố tin tức rồi.”
Cố Nam Hề giật mình, sau đó đáp: “Biết rồi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận