Kiều công chúa và mãng phò mã

Chử Thanh Huy có thể nói là gần như chạy trốn, sau khi để ý biết bản thân đã nói gì, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn vẻ mặt của Diêm Mặc, nàng luống cuống đứng dậy đi ngay.
Về đến cung Vĩnh Lạc nàng lập tức nhào lên giường mềm, kéo chăn bọc chính mình lại nằm ở trong đó nức nở vài tiếng, trong lòng hoảng loạn sợ hãi rất lâu.
Nhưng khi sợ hãi xấu hổ lúc đầu qua đi trong đáy lòng lại dần dần xuất hiện một loại vui vẻ không thể khống chế được. Hơn nữa loại vui vẻ này rất chậm chạp lại không có sức để chống cự, chiếm giữ cả trái tim nàng.
Rất nhanh, cả thể xác và tinh thần nàng đều tràn ngập loại vui vẻ này. Có một giọng nói ở bên tai nàng bảo, nàng muốn hắn làm phò mã của nàng, nàng chính là muốn hắn làm phò mã của nàng.
Nghĩ như vậy Chử Thanh Huy lật người bò dậy muốn chạy đến Tê Phượng cung, may là bị Tử Tô ngăn lại trang điểm thay y phục lần nữa.

Tử Tô nhìn người trong gương đồng, khóe mắt chân mày không giấu được vui vẻ, ngay cả dung mạo vốn đã xinh đẹp càng thêm rung động lòng người.
Nàng vốn không biết tình cảm của công chúa đối với Đại tướng quân, trước kia bị hoàng hậu gọi đến hỏi một lần mới lờ mờ hiểu rõ, trước mắt thấy công chúa vui vẻ như vậy trong lòng suy đoán khẳng định là có liên quan đến Đại tướng quân.
Chử Thanh Huy một khắc cũng ngồi không yên, trang điểm xong thì giống như một con chim nhỏ vui vẻ bay vào Tê Phượng cung, “Mẫu hậu mẫu hậu----“
Hoàng hậu đang nói chuyện với nữ quan, thấy nàng vui vẻ ra mặt chạy đến, còn chưa mở miệng mà mặt cũng đã bị sự vui vẻ của nàng truyền sang mà mỉm cười theo, "Không phải là nhặt được bảo bối gì đấy chứ, trông con vui vẻ như vậy.”
Chử Thanh Huy đến ngồi bên cạnh hoàng hậu, khoác cánh tay bà nhẹ lắc, giọng nói mềm mại giống như một con mèo nhỏ: “Mẫu hậu, con tìm được phò mã rồi.”
Hoàng hậu còn chưa nói, bên cạnh đã có người che miệng cười ra tiếng. Trong lời Liễu Phiêu Nhứ giấu không được ý cười, “Vậy thì phải chúc mừng công chúa rồi.”
Từ nhỏ bà lớn lên cùng hoàng hậu, sau đó hoàng hậu nhập cung bà cũng theo vào hầu hạ trước sau, tình cảm hai mươi mấy năm sớm đã thân thuộc như chị em rồi, dù là Thái tử gặp bà cũng phải tôn kính gọi một tiếng Liễu cô cô. Lời vừa rồi nếu là người khác nói thì nhất định là vượt khuôn pháp, còn là bà nói thì lại thể hiện rõ sự thân thiết.
Chử Thanh Huy chỉ lo bản thân lòng đầy vui vẻ lại quên mất trong điện còn có người, nghe thấy lời của Liễu Phiêu Nhứ thì xấu hổ chốc lát nhưng từ nhỏ nàng ở trước mặt các vị trưởng bối làm nũng quen rồi, lập tức không chịu: “Cô cô......”
“Được được được, là nô tì nói sai rồi.” Liễu Phiêu Nhứ tươi cười đầy mặt,” Công chúa nhất định có nhiều chuyện riêng tư muốn nói với nương nương, nô tì không ở đây làm phiền nữa.” Nói xong thì hành lễ lui xuống, còn mang những người hầu hạ còn lại ở trong điện ra ngoài điện.
Trong điện chỉ còn lại mẹ con hai người, hoàng hậu sờ đôi má mịn màng của Chử Thanh Huy, “Người đó có phải là thần võ Đại tướng quân không?”
“Ơ?” Chử Thanh Huy kinh ngạc nói: “Sao mẫu hậu biết?”
Trong lòng hoàng hậu thầm nói một câu đứa trẻ ngốc, nhưng ngoài miệng lại nói: “Đoán thôi, xem ra ta đoán trúng rồi?”
Chử Thanh Huy ngại ngùng cười khẽ, vùi khuôn mặt non nớt xinh đẹp của nàng vào lòng mẫu hậu, lại nhịn không được mở một mắt lén nhìn hoàng hậu, mang theo chút cẩn thận nói: “Mẫu hậu, con vừa gặp hắn trong lòng rất vui vẻ, muốn hắn làm phò mã của con, người nói được hay không?”
“Được, sao lại không được? Chỉ cần Noãn Noãn vui vẻ là được.” Hoàng hậu sờ đầu nàng, trong lòng ngược lại có chút khó hiểu rõ ràng hôm qua nữ nhi còn chưa rõ tâm ý của bản thân, sao vừa chớp mắt đã hiểu ra rồi?
Chử Thanh Huy vui vẻ ôm lấy mẫu hậu nàng, sau khi vui vẻ qua đi, lại thấp thỏm hỏi: “Phụ hoàng sẽ đồng ý chứ?”

Hoàng hậu nói: “Sẽ thôi, phụ hoàng thương con nhất, sẽ đồng ý thôi.”
Trong lòng Chử Thanh Huy trào lên một luồng nhiệt nóng, hốc mắt không tự giác có chút ẩm ướt, nàng chớp chớp mắt, ngả vào lòng hoàng hậu, nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng và mẫu hậu thật tốt.”
Hoàng hậu khẽ cười, “Chỉ sợ tương lai có phò mã rồi, ở trong lòng con, người tốt nhất chính là phò mã đó.”
Chử Thanh Huy lắc đầu khẳng định, “Nhất định là phụ hoàng và mẫu hậu.”
Hoàng hậu lại sờ đôi má và trái tai nàng, tuy nói chuyện tương lai không nên nói trước nhưng trước mắt nghe được lời này của nữ nhi, trong lòng vẫn rất vui mừng.
Chử Thanh Huy chơi mảnh ngọc bội trên eo hoàng hậu, khóe môi mỉm treo nụ cười im lặng được một lúc không biết nghĩ ra điều gì, nụ cười từ từ biến mất, bỗng mở miệng hơi do dự nói: “Mẫu hậu, người nói xem hắn sẽ thích con chứ? Hắn có thể sẽ không bằng lòng làm phò mã không?”
Hoàng hậu nghe thấy đau lòng không thôi, nữ nhi chưa từng suy tính thiệt hơn như vậy, sợ hãi bất an? Hoàng hậu bỗng hiểu nỗi phẫn nộ của hoàng đế tối qua, nếu tương lai có người khiến Noãn Noãn đau lòng e rằng bản thân sẽ giống như hoàng đế, không bỏ qua cho người đó.
Trong lòng hoàng hậu thầm thở dài, ngoài miệng lại nói: “Noãn Noãn của mẫu hậu tốt như vậy, khắp thiên hạ này có ai không thích? Có ai không bằng lòng làm phò mã? Con chỉ cần nhớ, con là nữ nhi duy nhất của hoàng đế Đại diễn, thân phận của con là công chúa tôn quý không ai sánh bằng, đủ để sánh đôi với bất kỳ ai trên thiên hạ này. Cho nên Noãn Noãn, con cứ là chính bản thân con là đủ rồi.”
“Là chính bản thân con......” Chử Thanh Huy nghiền ngẫm những từ này.
“Đúng vậy, làm điều mình thích, làm chính bản thân con. Ai cũng không thể khiến con chịu uất ức, cũng không cần chịu uất ức vì người khác. Bằng không mẫu hậu sẽ rất đau lòng.”
Chử Thanh Huy vội nói: “Mẫu hậu yên tâm, con nhất định sẽ không khiến bản thân uất ức, khiến mẫu hậu đau lòng.”
Hoàng hậu vừa lòng gật đầu, lại nói: “Nếu vậy con không cần nghĩ thần võ Đại tướng quân thích con hay không, bởi vì mẫu hậu biết hắn nhất định rất thích con.”
Chử Thanh Huy vui vẻ nói: “Thật không?”
“Thật.” Hoàng hậu nói một cách chắc chắn.
Mặt Chử Thanh Huy hé ra một nụ cười sán lạn, cùng hoàng hậu nói thêm vài câu thì nàng đã bắt đầu ngồi không yên rồi.
“Sao vậy, còn việc khác sao?”
“Con bảo tiên sinh mang vào cung cho con vài chiếc diều giấy, vẫn chưa nói với hắn muốn hình dạng gì, bây giờ nghĩ ra rồi.”
Hoàng hậu điểm nhẹ lên trán nàng, không vui nói: “Mới nói muốn người ta làm phò mã của con, bây giờ trong lòng trong mắt đều là hắn.”
Chử Thanh Huy sờ sờ trán, ngại ngùng vùi mặt ở trong lòng hoàng hậu.
Hoàng hậu không biết làm sao chỉ cười, “Đi đi.”
“Cám ơn mẫu hậu.” Chử Thanh Huy đứng dậy hành lễ, cười vui vẻ chạy đi.
Lúc này đã không còn sớm, môn võ ở Hàm Chương điện đã kết thúc, Diêm Mặc đang muốn rời cung từ xa nhìn thấy người vừa mới chạy đi lại chạy đến phía mình.
“Tiên sinh!” Chử Thanh Huy bước nhanh đến trước mặt hắn, cười tít mắt nói: “May là vẫn còn kịp.”
“Sao vậy?” Diêm Mặc dừng chân hỏi nàng.
“Trước đó không phải ta nhờ tiên sinh mang cho ta diều giấy sao, bây giờ nghĩ ra muốn hình dáng gì rồi, ta muốn một con chim ưng, muốn lớn như vậy.” Nàng vừa nói vừa ra sức dang rộng hai tay, ước lượng ra một hình dáng rất rất lớn.
Vừa rồi trên đường đuổi đến, có lẽ là chạy quá nhanh nên lúc này mặt nàng hơi đỏ, đôi mắt lại sáng trong chứa đầy tha thiết mong đợi không thể xem nhẹ, thêm động tác trên tay giống hệt đứa trẻ càng lộ vẻ hồn nhiên xinh đẹp.
Dáng vẻ lúc này của nàng không giống với vẻ liên tục thất thần vào buổi sáng hôm nay, cũng không giống vẻ cẩn trọng hôm trước dường như trở nên tự nhiên hơn, cũng trở nên...... thân thiết hơn?
Diêm Mặc nói không ra cảm giác đó là gì, thời gian hắn tiếp xúc với người khác kém xa so với thời gian tiếp xúc với binh khí, còn đối với cục bột đang nói chuyện ở trước mặt, hắn ở trong kinh thành nhiều năm gộp tất cả câu nói trong ngần ấy năm cũng không nhiều bằng đoạn thời gian này. Hắn đoán không ra tình huống huống bây giờ là tốt hay xấu nhưng chí ít không khiến hắn ghét bỏ, thậm chí hoặc có lẽ còn có chút hứng thú khiến hắn như có như không xem nhẹ nó.
Hắn liếc nhìn Chử Thanh Huy, tựa như đang ghi nhớ ước lượng kích cỡ trong tay nàng sau đó gật đầu: “Được.”
Chử Thanh Huy hài lòng thu tay lại, nghĩ ngợi lại nói: “Nếu tìm không được kích cỡ lớn như vậy thì nhỏ một chút cũng được, chỉ cần là chim ưng đều được, cám ơn tiên sinh nhé.”
“Không có gì.” Diêm Mặc nói.
Hắn cho rằng hai người nên chia ra mỗi người một ngã rồi, nhưng đi được một đoạn thì bóng người nhỏ đó ở bên cạnh lại nhắm mắt theo đuôi. Bước chân hắn đi rất lớn, người đi theo không thể không chạy mới có thể theo sát bên người. Phát hiện ra điểm này, Diêm Mặc để ý biết được bèn thả chậm bước chân.
Đi đến trước tường cung, bên ngoài là cửa cung Chử Thanh Huy dừng lại, Diêm Mặc cũng vô thức dừng lại.
Chử Thanh Huy ngẩng đầu nhìn hắn, lông mi dài nhấp nháy, “Tiên sinh đi về, hay là bay về?”
Tuy nói dùng khinh công càng thêm tiết kiệm thời gian nhưng tính Diêm Mặc không phải loại thích hênh hoang vô ý để người trên đường nhìn thấy, trước giờ đều là từng bước đi về phủ tướng quân. Nhưng mà lúc này, nhìn đôi mắt to chứa đầy mong đợi trước mặt, hắn bỗng nhiên do dự.
Hai mắt Chử Thanh Huy liền sáng lên, giọng điệu mềm mại: “Tiên sinh hôm nay bay về nhé, ta ở đây xem, được không?”
Diêm Mặc do dự chốc lát rồi mới gật đầu, nhấc chân liền nhảy lên, lúc nhìn kĩ lại đã thấy bóng hình hắn ở trên tường cung rồi, dường như còn quay đầu lại nhìn một cái rồi tiếp tục lên xuống vài lần thì không nhìn thấy bóng dáng hắn nữa.
Chử Thanh Huy vui vẻ nói: “Tiên sinh thật lợi hại.”
Nàng lưu luyến không nỡ kiễng chân ngóng nhìn, xác thực không nhìn thấy gì nữa mới xoay người trở về.
Cho đến bữa tối, mọi người hoàng đế thái tử đều tụ hợp ở Tê Phượng cung, lúc nàng vào trong, vẻ mặt vui mừng nhảy nhót khiến người khác vừa nhìn liền biết.
Hoàng đế và thái tử đã nghe tin từ chỗ hoàng hậu, khi nhìn nàng trong lòng không khỏi có chút khó chịu, người kia ghen tỵ người này cũng ghen tỵ, chỉ có thể ghi trên người Diêm Mặc món nợ này.
Nhị hoàng tử Chử Tuân không biết sóng ngầm giữa các người lớn, thấy dáng vẻ Chử Thanh Huy cười tủm tỉm, liền hỏi: “A tỷ có chuyện gì vui thế?”
Chử Thanh Huy sờ sờ đầu hắn, “Tiên sinh dạy võ đồng ý mang cho tỷ một con diều giấy rất rất lớn, đến lúc đó Tiểu Tuân chơi cùng tỷ nhé.”
“Được thôi!” Chử Tuân hoan hô.
Hoàng đế bĩu bĩu môi, chỉ một con diều giấy mà thôi mà đã muốn cướp đi nữ nhi của hắn?
“Noãn Noãn muốn bao nhiêu, phụ hoàng cho người làm cho con.”
Chử Thanh Huy cười ha ha nói: “Không cần đâu phụ hoàng, một cái đã đủ rồi.”
Hoàng đế bị cự tuyệt, càng cảm thấy không vui.
Thái tử nói: “Vài ngày nữa ca ca xuất cung, cũng mang về cho muội.”
“Đừng, trước kia những cái ca ca mang về đều rất xấu.” Chử Thanh Huy không cho chút mặt mũi nào.
Thái tử cũng khó chịu rồi.
Hoàng hậu thoáng liếc nhìn đôi phụ tử ấu trĩ này, lắc lắc đầu, cho người truyền thiện.
Đêm khuya Thái tử đưa Chử Thanh Huy về Vĩnh Lạc cung, đi đến ngoài cửa cung, mắt thấy muội muội vẫy vẫy tay muốn đi vào trong, hắn nhịn không được gọi người lại, “Noãn Noãn, muội thích sư phó dạy võ thật ư?”
Chử Thanh Huy bĩu bĩu môi, “Ca ca cũng biết rồi? Sao các người đều thạo tin như vậy.”
Bây giờ không phải là lúc quan tâm thạo tin hay không thạo tin, Thái tử do dự nói: “Thiên hạ này trừ Cố Hành Vân còn rất nhiều chàng trai tốt, muội đừng có.......”
Hắn lo lắng muội muội chịu đả kích từ Cố Hành Vân, nhất thời nghĩ không thông, nếu không sao có thể thích sư phó dạy võ?
Ý hắn không phải nói Diêm Mặc không bằng Cố Hành Vân, chỉ là nghĩ đến môn võ trước đó, tính cách sư phó lạnh lùng nghiêm nghị, thủ đoạn mạnh mẽ vang dội, đến hôm nay vẫn còn chút sợ hãi. Mà vừa nghĩ đến hắn gọi tiên sinh lâu như vậy, xem người đó là thầy, nay người thấy đó có thể sẽ trở thành muội phu của hắn, Thái tử liền cảm thấy không thích hợp.
“Việc này có liên quan gì đến Cố Hành Vân?” Chử Thanh Huy nghi hoặc.
Thái tử im lặng lắc đầu, không thể nói thật.
“Đúng rồi, đã lâu không thấy Cố Hành Vân, ca ca có tin tức của hắn không? Bệnh của hắn khỏi chưa?”
Thái tử quan sát vẻ mặt Chử Thanh Huy, thấy nàng hoàn toàn không để ý người này nữa, mới nói: “Nghe nói hắn đã bị đưa đến thôn trang ngoài thành điều dưỡng, tình hình gần đây như thế nào huynh cũng không biết.”
“Nói như vậy vẫn còn khá nghiêm trọng nhỉ, không ngờ thân thể hắn yếu ớt như vậy, phải nghỉ ngơi điều dưỡng mới được.”
Thái tử không nói gì. Thân thể Cố Hành Vân yếu ớt? E rằng không phải vậy. Nhưng phụ hoàng đã hạ chỉ lệnh cho hắn nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt, dù hắn không có bệnh cũng phải ở trong phủ an an phận phận đợi thôi. Còn như vì sao bị đưa đến thôn trang, nghĩ lại bề ngoài nhìn Cố phủ hòa thuận như vậy, nước bên trong cũng không cạn.
Trong kinh thành nhiều nhân tài, có rất nhiều loại người tài năng thiên phú, một người nhỏ nhoi như Cố Hành Vân đã tính là gì? Đợi khi hắn khỏi bệnh, chỉ sợ sớm đã không mấy ai nhớ đến hắn. Hắn đã muốn thanh cao, không muốn hư danh, đây không phải là điều hắn muốn sao? Cầu nhân được nhân, như thế chắc đã thỏa mãn rồi chứ.
Chử Thanh Huy lại nói: “Ca ca đừng lo nói muội mãi, khi nào huynh tìm đại tẩu cho muội đây?”
Thái tử nghiêng mắt nhìn nàng, “Quản đến trên đầu ca ca rồi à?”
“Chỉ cho châu quan tắt lửa, không cho bách tính đốt đèn, mặc kệ huynh đó.” Chử Thanh Huy le lưỡi, chạy vào Vĩnh Lạc cung.
Ngày hôm sau, Lâm Chỉ Lan người đang trốn trong phủ rất lâu không vào cung nay đến gặp Chử Thanh Huy.
Trương phủ Lâm phủ đã định thân, chỉ đợi Lâm Chỉ Lan làm xong lễ cập kê liền thành thân, bây giờ nàng miệt mài đợi ngày xuất giá, nghĩ gặp mặt càng không dễ dàng nữa.
Chử Thanh Huy vui vẻ kéo nàng ấy qua, “Ta đang cảm thấy vô vị, muội lại đến tìm ta, gần đây ở trong phủ làm gì?”
“Mẫu thân dạy muội xem sổ sách.”
“Học xem sổ sách, sau này chính là bà quản gia rồi.” Chử Thanh Huy trêu chọc.
Vẻ mặt Lâm Chỉ Lan ngại ngùng, lấy trong tay áo ra một tấm khăn gấm, trên đoạn tơ lụa hồng nhạt thêu một gốc hoa ngọc lan tím, “Mấy hôm trước hoa ngọc lan trong viện nở, nhất thời nổi hứng nên thêu tặng biểu tỷ cái này.”
Chử Thanh Huy đón lấy khăn gấm, sờ đoán hoa xinh xắn bên trên, cười nói: “Vậy cám ơn biểu muội nhé, chỗ ta cũng có điểm tâm mới làm, vừa lúc có muội đến chúng ta cùng dùng thử.”
Điểm tâm trà nước đưa lên, hai người nói một chút chuyện riêng tư, Chử Thanh Huy thấy nàng ấy dường như có tâm sự, nói bóng nói gió một hồi, cuối cùng Lâm Chỉ Lan xấu hổ nói ra mục đích vào cung.
Thì ra lần này nàng ấy vào cùng, ngoài việc tặng khăn cho biểu tỷ, còn có một việc, nàng làm xong một hà bao cho Nhị công tử Trương gia muốn nhờ Chử Thanh Huy thay mình chuyển qua.
Chử Thanh Huy lập tức cười vui vẻ nói: “Ta cho là có việc gì chứ, đi, chúng ta đến ngoại đình, ta truyền Nhị công tử Trương gia đó ra ngoài, để muội trực tiếp đưa cho hắn.”
“Đừng......” Lâm Chỉ Lan đỏ mặt. Theo tính cách của nàng, việc trước hôn lễ tặng vị hôn phu hà bao là việc không nên làm. Nhưng mà trước đó không lâu, nàng đến ngoại thành dâng hương, giữa đường xe ngựa bị người ta chặn lại chính là Nhị công tử Trương gia, một người trông khá khí khái nghiêm chỉnh lại cùng nàng cười đàa không nghiêm túc hỏi đến tính vật định tình, còn nói nếu không đưa hắn sẽ đến nhà thăm hỏi nhạc phụ nhạc mẫu tương lai, nhờ bọn họ làm chủ cho hắn.
Lâm Chỉ Lan sống qua mười mấy năm ngắn ngủi, chưa từng gặp qua người nào da mặt dày như vậy? Xấu hổ đến mức muốn tìm một kẽ hở chui vào, lại không dám cho phụ mẫu biết, bằng không sẽ xấu hổ đến mức không còn mặt mũi gặp người khác nữa. Chỉ có thể đồng ý với người đó, thêu cho hắn một cái hà bao nhưng ngại đối mặt đưa cho hắn, nghĩ đến trước đó biểu tỷ từng cười đùa nhắc qua có thể vì nàng ấy làm hồng nhạn đưa thư cho nên mới vào cung.
Chử Thanh Huy cố ý hừ một tiếng, âm cuối kéo dài, “Ta nói hôm nay sao lại nghĩ đến thăm ta chứ, thì ra thăm ta chỉ là thuận tiện, nhờ người tặng hà bao mới là chuyện chính đúng không?”
Lâm Chỉ Lan bị nàng cười đến mức tay chân luốn cuống, dùng khăn tay che mặt nhỏ giọng xin tha thứ, “Biểu tỷ tha cho muội đi.”
“Được rồi được rồi, ta không nói nữa là được, không phải chỉ tặng hà bao thôi sao, hai người đều đã định thân rồi còn sợ cái gì.” Chử Thanh Huy biết biểu muội gia mặt mỏng, trêu chọc vài câu rồi bỏ qua.
Sau khi Lâm Chỉ Lan xuất cung, nàng mang theo vài cung nữ đến ngoại đình, thuận tay gọi một thị vệ, lệnh hắn gọi Trương Chí Châu ra.
Chử Thanh Huy biết ngoại đình có đội thị vệ trẻ tuổi, vốn cho rằng với tuổi tác của Nhị công tử Trương gia chắc cũng ở trong đó, nhưng không nghĩ đến không hề có. Nàng lại không biết, trước đó định vì để nàng chọn phò mã từ trong những thiếu niên này nên những điều kiện như tuổi tác lớn, diện mạo không đẹp, định thân rồi, đương nhiên đều bị loại ra ngoài.
Nhị Công tử Trương gia mười bảy mười tám tuổi, trông tướng mạo quả thật anh tuấn, gặp công chúa cung kính hành lễ, tìm không ra điểm thất lễ nào.
Chử Thanh Huy đánh giá trên dưới xong, lấy hà bao đưa cho hắn, lại nhắn nhủ vài câu liền vẫy vẫy tay thả người đi.
Thấy người đã đi xa, nàng mới cười nhìn Tử Tô nói: “Vị Nhị công tử này ngôn hành cử chỉ, tiến lùi có chừng mực, nếu không phải sớm nghe Lâm Chỉ Lan nhắc đến còn thật sự không biết bản tính đó của hắn.”
Cảm thán xong xoay người lại nhìn thấy bên ngoài không xa một bóng dáng màu đen từng bước đi đến, thân hình rắn chắc mạnh mẽ, khí thế lạnh lùng như tuyết, không phải Diêm Mặc thì là ai?
Nhìn bộ dạng của hắn, giống như vừa từ ngoài cung vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui