Kiều Hạ Xuân Ba Lục

Editor: Ngốc Aki

Không rõ là bị tiếng nước chảy lành lạnh đánh thức hay là tiếng chim hót đánh thức, hay là bị tiếng ngường bên tai đánh thức. Dù sao khi y tỉnh lại, y đang nằm trong một gian nhà gỗ nhỏ.

Nháy mắt mấy cái, mắt bắt đầu đánh giá tiểu ốc rách rưới. Chủ phòng hình như không nghĩ ở lâu dài, chỉ dùng một ít gỗ đóng đinh một chỗ, cực kỳ thô ráp, đầu gỗ lại có nhiều khe hở, mơ hồ có thể nhìn thấy được màu xanh rậm rạp bên ngoài. Trong phòng cũng không nhiều thứ, chỉ có một giường, một kỷ trà, một ghế, mấy tảng đá xếp thành bàn. Quá mức đơn giản, một chút manh mối cũng không có.

Không có chết sao? Rên rỉ ôm đầu. Vân Chiếu Ảnh cố gắng nhớ lại chuyện gì xảy ra. Y nhớ rất rõ, Ma tiêu thổi nhạc, nhưng sao khi tỉnh lại lại ở trong một nhà gỗ nhỏ?

Tả hữu không có bóng người, y nhắm mắt lại, trong mắt lại chua xót.

Rất nhiều năm trước, từng có một lần, cũng là trọng thương mà từ trong mộng tỉnh lại. Lúc ấy một lam y thiếu niên ở dưới đèn nhìn mình, trên khuôn mặt tái nhợt chợt hiện nét cười.

Có lẽ tại thời khắc kia, mình đã đem tâm đánh mất.

Cảnh còn người mất, cố nhân nơi nao? Nhớ lại đau đớn như cắt từng khúc ruột, ôn nhu nay chỉ còn tàn hận.

Nhưng mà là hận ại? Hàn bạc tình? Hay Phạm giết Hàn? Hay là chính mình chém mà không dứt nổi?

“Vân.”

Bên tai tiếng gọi trầm thấp vang lên, làm toàn thân Vân đều cứng đờ. Y muốn mở mắt ra, lại sợ chỉ nhìn thấy hư không.

Bàn tay lạnh như băng xoa xoa gò má của y, lau đi nước mắt khóe mi. Bàn tay lạnh như băng dần dần rời đi gò má y.

Không được! Không chút nghĩ ngợi, Vân bắt lấy bàn tay đang muốn rời xa kia: “Hàn Kinh Hồng, ngươi thành quỷ cũng không chịu gặp ta sao?!”

“Ta…” Người tới giống như muốn nói gì đó, bị Vân kéo mạnh vào lòng ngực, vì thế cũng vòng tay sau lưng ôm sát y, không nói gì.

Vành tai mái tóc chạm nhau, dòng lệ vô thanh lẳng lặng rơi xuống. Qua một lát, Vân rốt cuộc cảm thấy không thích hợp. Thân thể ấm áp trong lồng ngực, như thế nào cũng không liên hệ gì đến quỷ.

Len lén đưa tay lau lệ đi, Vân chậm rãi quay đầu lại. Chỉ thấy một nét cười chờ đợi đã lâu, còn bắt chuyện. “Vân… ta chưa có chết.”

Nhất thời tỉnh ngộ mình vừa làm chuyện gì, không nói hai lời, một chưởng đánh tới người phía trước. “Giờ ta cho ngươi chết!”

“Cẩn thận!” Người tới quen với chiêu thức của Vân, một tay một gạt là dễ dàng đẩy đi chưởng thế, cũng không phí nhiều sức, nhưng vẫn phun ra một ngụm máu tươi. Vết máu đỏ tươi lưu trên áo trắng của Vân, bất chợt bừng tỉnh. Vân giờ mới nhìn thấy, sắc mặt Hàn tái nhợt lại xanh mét, hào quang trong mắt khó tụ, rõ ràng là nội thương nghiêm trọng.  Năm ngón tay phải của hắn băng bó, cứng còng không thể gấp khúc, trông như gãy xương, mới vừa rồi lại lui bước tránh né chiêu Ngũ Hồ Loạn Hoa của mình, căn cơ dưới chân cũng không ổn, thân mình suýt nữa ngã về phía sau.

Lãnh đạm nhìn người bệnh trọng thương này, Vân có chút mơ hồ. Nhớ tới Hư Dạ Phạm từng nói qua: “Ta chỉ thừa nhận gần đây giết người, không thừa nhận giết Hàn Kinh Hồng.” Y lúc ấy còn tưởng là mấy lời thoái thác của Ma Tiêu. Nhưng Hàn và mình không chết trong tay Ma tiêu, vậy thi thể khiến cho cả Thùy Hồng sơn trang và Oánh Vô Trần bi thống là ai? Bọn họ là phu thê khuynh tâm tương ái (yêu thương lẫn nhau) , Vô Trần sao có thể không nhận ra Hàn… Không, còn có một khả năng.

“Người muốn ngươi chết chính là Vô Trần?”

Hàn Kinh Hồng sắc mặt khẽ biến, một hồi lâu mới thở dài.

“Không tồi.”

Hai người nhìn lẫn nhau, ai cũng đều không có ý định mở miệng trước. Vân muốn hỏi hắn, vì sao Vô Trần muốn giết hắn. Vô Trần cao ngạo cương liệt, giống mình, đã yêu sẽ không quay đầu lại. Hàn rốt cuộc làm chuyện gì khiến cho Vô Trần hận như vậy.

Hàn Kinh Hồng lại không có ý trả lời, chỉ nhìn Vân Chiếu Ảnh một lúc, dùng cánh tay trái hoàn hảo đặt lên vai của Vân. “Nghỉ ngơi thêm đi! Ngươi gầy đi rất nhiều.”

“Hàn Kinh Hồng!” Vân khí huyết xộc lên đầu. “Đến nước này, ngươi còn không muốn nói gì sao?”

Ruồng bỏ ta lại ruồng bỏ Vô Trần, rốt cuộc ngươi muốn gì?

“Có gì để nói?” Hàn Kinh Hồng ảm đạm cười, vô hạn chua xót, ý cười cũng chỉ dừng lại ở khóe môi. Hắn nhìn tay phải bị thương. “Có người từng nói với ta, tính mạng của ta là trọng đại, cho nên mặc kệ dưới tình huống nào, ta cũng phải bảo vệ mạng mình thật tốt, không được ruồng bỏ, cho dù dùng trao đổi với tính mạng hàng ngàn người, cũng phải sống sót… Khi ta bị Vô Trần dẫn vào bàn cờ, bị cao thủ triều đình vây quanh, ta chủ động nhường để bị đánh rơi từ trên đỉnh núi. Ta rơi xuống, gãy xương để đổi lấy sự rơi chậm, lúc này mới sống sót. Ngươi nên biết ta là người ích kỷ, không gì không làm, bất kể tàn nhẫn. Ta hết thảy đều vì bản thân, kể cả khi quen ngươi…”

“Ta đương nhiên biết!” Vân sầu thảm mà cười, ngắt lời hắn. “Ngươi nghĩ rằng ta với ngươi chỉ nhìn cái vỏ tươi cười nhiệt tình của ngươi sao? Ta còn biết ngươi hành sự không từ thủ đoạn, vì dã tâm, vì mục tiêu, bất luận là ai ngươi cũng lợi dụng. Vô Trần không phải không biết, nhưng chúng ta đều không thể mặc kệ ngươi. Kỳ thật, ghét nhất ngươi như vậy, chính là ngươi.”

Hàn Kinh Hồng nhíu mày, không nghĩ tới Vân lại có phản ứng như vậy. Hắn cũng không muốn nói gì, đẩy cửa rời đi.

“Địa mạch Tử chi là kỳ trân của thiên địa, trăm năm khó gặp, tư liệu trong cung ghi lại, lần cuối cùng được phát hiện, lại bị một đứa nhỏ họ Hàn năm tuổi ăn mất.”

Hàn Kinh Hồng dừng bước.

“Sau khi ăn vào, toàn thân đứa nhỏ nóng lên, mọi người đều nghĩ nó chết chắc rồi, còn đang tranh cãi chưa biết xử lý thế nào, đứa bé kia lại mất tích, không xuất hiện nữa… Đứa bé kia chính là ngươi! Cưu Tâm cổ  thất tình lục dục thập tam sắc độc, trên đời chỉ có Địa mạch Tử chi mới giải được, lúc đó ngươi đã cắt mạch cho ta uống máu ngươi!”

Hàn Kinh Hồng không nói gì, Vân Chiếu Ảnh tiếp tục: “Khi ngươi nói chuyện cùng tên phật thủ ma tâm kia, ta vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức. Lúc ấy đổi là ngươi cũng vậy, sẽ không dễ dàng đem mạng phó thác cho địch thủ! Ngươi rõ ràng mất quá nhiều máu, lại còn khiến ta hiểu lầm rằng phụ vương ta đã cứu ta, một mình rời đi! Nếu ngươi thực sự là người ích kỷ, sao phải giấu giếm chân tướng nhiều năm như vậy?”

“Ngươi có lẽ lầm rồi.” Hàn Kinh Hồng thản nhiên nói: “Cũng có thể lúc đó ta biết ngươi đã tỉnh, mới cố ý nói cho ngươi nghe, cũng có thể khi ấy ta còn không biết ngươi có thân thế lai lịch tốt như vậy…”

“Cũng có thể ta nói đúng.” Vân Chiếu Ảnh mệt mỏi nằm xuống. “Ngươi đã không muốn nói, ta cũng muốn nghỉ ngơi.”

Hàn Kinh Hồng cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài.

Một cánh cửa, hai tiếng thở dài, hai loại tâm sự.

Nhìn lên bầu trời, xanh biếc như vừa gột rửa, đám mây trắng như tuyết, như giọt lệ trong suốt rơi trên mặt Vô Trần. Nàng đang hỏi: “Hàn, huynh là đang qua Vân nhìn muội, hay qua muội nhìn Vân? Huynh yêu muội, hay là yêu bóng hình của Vân trên muội?”

Ha ha ha ha… Hàn Kinh Hồng cười không ra tiếng, dựa vào tường gỗ mà ngồi xuống, vùi mặt vào tay.

Vô Trần nói không sai, quả thật là hắn thích Vân trước, cho nên hắn mới có thể vừa quen biết không lâu, liền không tiếc lấy máu cứu Vân… Chỉ là, vị trí Nhật Quân… Hắn cũng khó thừa nhận rằng mình thích một nam nhân, cho nên, hắn mới có thể minh bạch tâm tư mình, khiến cho tâm tư mình dời đi, làm cho mình thích người giống với Vân là Vô Trần.

Nếu như ngay bản thân mình còn không gạt được, thì sao có thể lừa gạt ai, cho nên, hắn lừa gạt chính bản thân mình. Hắn thực sự tin tưởng người mình yêu thương là Vô Trần, người mình thích chính là Vô Trần, hắn làm tất cả đều là vì Vô Trần.

Vô Trần à Vô Trần, nếu nàng đã tin, sao còn hoài nghi? Nếu như không làm rõ, chúng ta nhất định sẽ đôi thần tiên hiệp lữ nổi danh nhất giang hồ! Ta tin tưởng, ta nhất định sẽ thương nàng, xót nàng, tiếc nuối nàng, sao nàng lại không biết?

Đúng vậy, ta yêu Vân, Vân cũng yêu ta, nhưng ta là người ích kỷ, ta sẽ không vì Vân mà ném đi tất cả.

Người giống như ta! Nếu có thể làm gì, thì cũng chỉ nhận được phẫn nộ của lão thiên gia thôi.

Còn Vân, người giống như Vân… Ở trong một thế giới khác ta hoàn toàn… Sự lương thiện của y… sẽ bị ta liên lụy… Sẽ…

Khiến ta sụp đổ.

Tuy rằng không bị trọng thương, nhưng âm luật của Ma tiêu vẫn khiến khí huyết phản phệ, cũng không dễ dàng mà bình phục. Đến buổi tối, Vân Chiếu Ảnh mới xuống được giường.

Ngoài nhà gỗ bốn bên là núi, trong một quần sơn hỗn loạn, mây che sương phủ, cũng không dễ dàng xác định vị trí, đại khái đây là nguyên nhân ám lưu vẫn chưa phát hiện ra tuyệt cốc này. Bên nhà gỗ có một cái hồ, ước chừng còn có thể nhìn thấy một vài cây gỗ nổi lên mặt hồ, nghe nói khi Hàn rơi xuống còn có ý đánh lên, đoán bừa cũng thấy ít nhất sáu bảy gốc cây nhỏ.

Chiều muộn gió mát, mọi người vây quanh bếp lò nấu bữa tối. Ngoại trừ Kinh Hồng Chiếu Ảnh, còn có Ma tiêu, hạnh bào thư sinh tên Cô và Nê Ba. Nghe nói Nê Ba là trên đường tình cơ gặp Hư Dạ Phạm, bị bắt xuống đây làm người hầu trả nợ. Nhưng, như Cô nói, Nê Ba là một người hầu toàn năng — người hầu cái gì cũng không biết làm. Cho nên, bữa tối vẫn là do chủ nhân Hư Dạ Phạm phụ trách.

Nghe qua Nê Ba nói liên tục không ngừng, Vân mới biết được. Nửa năm trước, vì trốn tránh Liễu Y Y mà Hư Dạ Phạm ẩn cư tại nơi tuyệt cốc Kim Lăng này, một buổi sáng tình cờ phát hiện trong hồ có một con nhân ngư đặc biệt nổi danh. Không may lại nửa sống nửa chết, Hư Dạ Phạm mặc dù thường không lo chuyện bao đồng, nhưng mọi người trước mặt, muốn lười cũng phải nhúc nhích, trừ bỏ nước ô nhiễm, lại đổi chỗ ở khác.

Dùng dây câu người ta lên bờ, tùy tùy tiện tiện bắn hắn ăn một đống dược, sau đó mặc kệ. Nghe Cô nói với Vân, số thuốc Hư Dạ Phạm dùng mà không khiến Hàn Kinh Hồng chết luôn thì đúng là vẫn thấy lạ. Nhưng mặc kệ nói thế nào, Hàn Kinh Hồng vẫn được cứu sống một cách kì lạ. Chẳng qua là kinh mạnh toàn thân nghịch chuyển, bị đứt hơn phân nửa, trong vòng mấy tháng, không có khả năng vận dụng chân khí. Nếu không kinh mạch yếu ớt không chịu nổi chấn động, chắc chắn sẽ đứt thật, tuyệt không nói đùa.

Sau khi Hàn Kinh Hồng biết tình hình của mình, cực kỳ sốt ruội. Hắn là truyền nhân Nhật Quân của Vô Danh giáo, mà Nhật Quân cùng Nguyệt Hậu chấp chưởng hắc bạch lưỡng đạo của võ lâm, hiệp trợ Vô Đế duy trì hòa bình võ lâm. Khi hắn bị đuổi giết, thấy bên người Vô Trần có một người cực giống hắn, hiển nhiên sẽ mạo danh thế thân sau khi giết hắn. Nếu hắn không thể đi ra, không biết kẻ giả mạo kia sẽ dùng thân phận của hắn gây ra chuyện gì.

Nhưng hắn lúc này bị thương nặng, rời khỏi đây cũng chỉ bị đuổi giết, lại không thể nhờ Hư Dạ Phạm truyền tin — thứ nhất, Hư Dạ Phạm thanh danh không tốt lắm, nói ra chỉ sợ không ai tin. Thứ hai, bởi vì Vô Danh giáo giáo quy sâm nghiêm, nếu biết việc trong giáo, nhất định phải trở thành giáo chúng. Hư Dạ Phạm đã nói không muốn bị trói buộc hay gia nhập Vô Danh giáo, dĩ nhiên không thể cho y biết phương thức liên hệ. Như vậy, tức là không thể liên hệ với người trong giáo, thông báo tin tức.

Hàn Kinh Hồng kinh nhắc mấy này, chỉ có thể nhờ Hư Dạ Phạm giúp hắn giết tên giả mạo kia, lại buông ám hiệu của Hàn Kinh Hồng lên người tên đó. Nếu hắn đột nhiên chết, bạch đạo trong giáo sẽ có người đi điều tra, sẽ phát hiện ra ám hiệu cùng chân tướng. Như vậy vừa không trái giáo quy, vừa có thể liên lạc với thủ hạ.

Chiếu theo tính tình Hư Dạ Phạm vốn là không đáp ứng. Chẳng qua lại xảy ra duyên cớ khác, làm y không thể không đáp ứng.

Thì ra Hàn Kinh Hồng mỗi đêm đều nằm mộng, luôn ở trong mộng kêu lên. Chỗ tuyệt cốc này khá nhỏ nên mới không bị người phát hiện. Chính bởi vì nhỏ, mỗi đêm Hư Dạ Phạm đều bị Hàn Kinh Hồng làm cho không ngủ nổi. Mặc kệ trấn an bao nhiêu lần, chỉ cần hắn vừa ngủ một tí, mọi thứ đều quên luôn. Dù gì hắn cũng là người bệnh, lại được Hư Dạ Phạm vất vả (?) mới cứu sống, Hư Dạ Phạm nếu như đã muốn mình uổng phí công sức, hẳn đã mặc kệ.

Vì chạy nạn mới tới nơi này, không nghĩ lại bị người quấy. Hư Dạ Phạm bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ bản thân mình năm xưa rốt cuộc làm cái gì không thuận, sau khi suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc quyết định giúp Hàn Kinh Hồng giải quyết vấn đều, còn bản thân thì tìm một cái phòng nhỏ thanh tĩnh.

Chuyện về Vân Chiếu Ảnh phải tới trước khi Hư Dạ Phạm đi Hàn Kinh Hồng mới bằng lòng nói. Nhưng cũng không nói nhiều, chỉ nói sợ một bằng hữu tốt không biết thân phận của hắn, sẽ vì cái chết của mình mà tìm Hư Dạ Phạm báo thù. Hy vọng Hư Dạ Phạm có thể  tránh y. Nếu như không thể tránh, hãy đi Thùy Hồng sơn trang tìm một bức thư đưa cho bằng hữu. Trong thư nói hắn thực xin lỗi chuyện đã làm với bằng hữu. Bằng hữu xem xong nhất định sẽ phẫn nộ, sẽ không tìm Hư Dạ Phạm báo thù.

Vì chuyện phải dính vào hồng trần, Hư Dạ Phạm cực kỳ mất hứng, sau khi nghe được việc này, liền quyết định đi Thùy Hồng sơn trang tìm thư trước, tính toán trả thù Hàn Kinh Hồng một vố. Chỉ là chuyện Vân Chiếu Ảnh sau khi nhận đả kích lớn liền lựa chọn đi tìm cái chết rất ngoài ý muốn. Nằm ngoài dự toán của Hàn và Phạm, song cũng may không phải đoạn tuyệt, bằng không sẽ là, ta không giết  ngươi, ngươi lại vì ta mà chết, Hàn Kinh Hồng nhất định là quên mình bồi quân, thực sự đi xuống địa phủ làm bạn.

Lúc mọi người nói chuyện, Hàn một mực yên lặng không nói gì, chợt gặp ánh mắt cũng rất nhanh dời đi chỗ khác. Vân không ngờ Hàn Kinh Hồng đúng là truyền nhân của Vô Danh giáo. Y vẫn biết mối quan hệ giữa Vô Danh giáo, triều đình và Võ Thánh trang, Vô Trần muốn giết Hàn Kinh Hồng, có lẽ cũng liên quan tới Thần Tiên phủ. Y vốn không phải người hay nói nhiều, trong lòng mà nghĩ đến chuyện gì, lại càng giống người câm gấp đôi.

Qua mấy ngày, Vân Chiếu Ảnh rốt cuộc cũng chứng kiến năng lực toàn năng của Nê Ba. Giặt quần áo thì mình rơi vào hồ, may vá quần áo thì tay áo rách ra, lau chùi sàn nhà thì lũ lụt ba ngày không khô, mà kinh khủng nhất là mọi chỗ gã lau qua đều lung lay sắp đổ, chạm cũng không được… Thế ngoại tiên cảnh hoàn toàn bị Nê Ba hại thành phế tích, Hư Dạ Phạm rốt cuộc không nhịn được nữa, bắt gã rời khỏi tuyệt cố, không bao giờ để tên này phá tan động tiên mà mình thiên tân vạn khổ ( trăm cay nghìn đắng)  mới tìm được.

Song Vân Chiếu Ảnh đoán Hư Dạ Phạm là đang cho mình cùng Hàn Kinh Hồng không gian riêng. Đã nhiều ngày cả hai chả nói với nhau được mấy câu, không khí rất gượng gạo, Hư Dạ Phạm lại tùy ý làm một cái nhà gỗ đơn sơ, Kinh Hồng Chiếu Ảnh đều tự giác giành mỗi người một gian, kết quả biến thành Hàn và Phạm ở chung một gian, Cô và Nê Ba cùng Vân ở cùng gian kia, hai người càng thêm khó gặp.

────────────────

Sau khi ba người Ma tiêu rời đi, Vân Chiếu Ảnh phát hiện, lương khô lưu lại không nhiều lắm, cần nấu chín thức ăn. Hư Dạ Phạm lưu lại một túi gạo bên góc tường, mắt Vân đảo quanh.

Gạo trắng từng hạt óng ánh lại bẩy, Vân tuy rằng không biết loại gì, cũng biết là hạt tốt. Đưa tay kéo, hạt trắng như tuyết chui qua khe hở trong lòng bàn tay, tỏa ra mùi hương thơm ngát, cuối cùng, trên tay lưu lại tầng bột.

(Aki: …. Xong lũ gạo rồi, còn ăn cái gì.)

Vân Chiếu Ảnh thoạt nhìn cao quý tao nhã không dính khói lửa nhân gian quyết định tự tay nấu cơm.

Nghĩ đến sức ăn bình thường của mình và Hàn, Vân xúc hai bát gạo lớn, đổ trong chảo sắt đến bên hồ rửa sạch.

Hàn Kinh Hồng đang ngồi trên tảng đá cạnh hồ, chậm rãi thử  vận điều hòa chân khí. Nghe được động tĩnh, mở mắt ra, nhìn thấy số gạo trong chảo sắt trong tay Vân, mắt mở lớn. Khóe môi hắn giật giật, giống như muốn nói gì lại thôi, tuy rằng giữ nguyên tư thế ngồi, mắt lại luôn mở, xem Vân ngồi xổm bên hồ, đem gạo rửa sạch một lần lại lần nữa, cho đến khi gạo tắm nước đến trong suốt, không còn tí tạp chất mới đứng dậy quay về nhà gỗ nhỏ.

(Aki: Cái gạo này đi thật rồi!)

Có chút bất lực nhắm mắt lại, Hàn phân vân không biết có nên hay không đi nhắc nhở Vân, gạo quá nhiều, còn vo gạo thì hai lần là đủ rồi. Hắn tuy không hiểu trù nghệ, nhưng khi người không để ý, thường trốn vào phòng bếp ăn đồ ngon, khiếu thưởng thức cơ bản vẫn còn, dáng vẻ không giống như Vân, xuất thân quyền thế vương tộc, mười ngón tay tiêu chuẩn không dính dương xuân thủy.

*Dương xuân thủy: chỉ nước tháng ba. Tháng ba mùa xuân thời tiết vẫn còn rất lạnh, nước cũng rất lạnh. Mười ngón không dính dương xuân thủy là chỉ mùa xuân tháng ba không cần phải tự mình giặt quần áo, ý chỉ người có gia cảnh khá giả điều kiện tốt, không phải làm lụng.

Không đợi hắn phân vân xong, trong nhà gỗ nhỏ đột nhiên truyền đến một tiếng vang rung trời. Sau tiếng vang, một ngọn lửa thật lớn từ cửa xông ra, hừng hực. Từ trong nhà gỗ, một thân ảnh màu trắng như phù vân tiêu sái lao ra, toàn bộ phòng ở đều bắt đầu thiêu đốt, cũng lan sang phòng mới bên cạnh.

Trợn mắt há mồm mà nhìn cảnh trước mắt, cảm giác trôi dạt khắp nơi so ra còn kém khiếp đảm hơn thế này.

“Vân chiếu ảnh!” Phẫn nộ rống to, sắc mặt trắng bệch.

Bạch y thanh niên bình thản xoay người, khắp mặt đều là bụi đen, chỉ có đôi mắt là hắc bạch phân mình. Thân hình y cao ngạo như thanh tùng, vẻ mặt lãnh khốc ngạo mạn, chỉ có đôi mắt sáng không ngừng di động.

Hàn Kinh Hồng không biết mình nên khóc hay nên cười. Ngọn lửa vàng sáng ngời chói mắt, phản chiếu lên thân hình cao gầy, càng giống như tiên — điều kiện tiên quyết chính là bối cảnh hoàn toàn không hợp.

Trong không khí có mùi hỏa dược làm xông vào mũi.

“Giao toàn bộ Phích lịch đạn còn lại ra đây!”

Vân Chiếu Ảnh cắn môi dưới, suy nghĩ. Y tự biết đuối lý, do dự nửa ngày vẫn lấy ra ba bốn viên đạn phủ đầy bùn.

Hàn không nói hai lời, trực tiếp ném vào trong hồ.

Vân nhìn hắn một lát, đột nhiên nói: “Ngươi đang lo lắng cho ta sao?”

“Ta sợ ngươi liên lụy tới ta! Chỉ là đốt lửa thôi, lại đem cả Phích Lịch đạn ra dùng!” Hàn Kinh Hồng cảm thấy thật mệt, không biết có phải do cả kinh khiến thương thế nặng thêm không.

“Bởi vì đốt lửa cũng thế mà.” Vân ngơ ngác một lát, bổ sung nói. “Bình thường đều do Hàn đốt lửa…”

Thật thế sao? Hàn Kinh Hồng cố gắng hồi tưởng, hình như đúng thế… Vì sao lại như vậy? Hắn lại cố gắng nhớ lại, rốt cuộc mơ hồ nghĩ ra, dường như lần đầu thấy Vân đốt lửa tắt rất nhanh, đang bụng đói, liền đoạt lấy việc đốt lửa… Sau đó thành thói quen, Vân quả nhiên chưa từng đốt qua —- trừ phi đốt phòng người khác lúc nguyệt hắc phong cao.

“Ta là bảo mẫu của ngươi sao?” Hàn đảo mắt, lại tự hỏi. Nhìn cái phòng nhỏ, hắn tiếp tục thở dài — có lẽ bọn họ nên trốn đi trước khi Hư Dạ Phạm trở về! Ma tiêu chưa chắc quý trọng phòng này, nhưng chưa chắc đã cho phép Vân vì lí do không đốt nổi lửa mà đốt nó…

Nhà gỗ nhỏ thực ở trong nơi không lý tưởng, bên cạnh lá núi đá, sau khi đốt phòng xong, lửa thế cũng không thể kéo dài, dần dần tắt. Kinh Hồng Chiếu Ảnh hai người nội lực thâm hậu, một hai bữa không ăn cơm cũng không sao, tới ngày hôm sau, đi vào đám cháy xem xét tình hình tai nạn, nồi lô cái gì cũng cháy sạch biến dạng, gạo tự nhiên cũng thành một khoảng đen sì.

Tìm nửa ngày, vẫn không có thứ gì hữu dụng. Hàn Kinh Hồng không biết than thở tới lần thứ mấy. “Cơm phong ẩm lộ… Cuộc sống cao thượng đến đây.”

May mắn lúc ấy còn có quần áo sạch phơi ở ngoài phòng, hai người không tới nỗi không có quần áo thay. Chưa ăn, Vân đi săn thú, Hàn liền tự chế cái cần câu, lột nhỏ vỏ cây làm dây câu, ở bên hồ câu cá. Lần này hắn không dám cho Vân xuống bếp nữa, tự tay nấu nướng, tuy rằng thiếu gia vị, không khỏi có chút nhạt, nhưng cuộc sống tuyệt cốc sơn cư, cũng chỉ có thể chấp nhận.

Vân cũng không oán giận, có gì ăn nấy.

Vài ngày sau, Vân đột nhiên trở về, kéo Hàn cùng đi. Hàn mặc dù không biết chuyện gì, nhưng nhìn Vân vẻ mặt dù hờ hững, nhưng trong mắt lại có chút hưng phấn, liền cùng y đi. Đi đến một góc rừng có cây đại thụ ba người ôm hết gốc, Vân vận khí, đưa Hàn lên cây.

“Đây là nhà gỗ ta làm, kế tiếp chúng ta sẽ ở trong đây, được không?”

“À…” Hàn trầm ngâm, không biết nên đánh giá ‘nhà gỗ’ ‘tứ  phía gió lùa, tuyệt không thể tả’ này như thế nào.

Trên cây hợp lại vài tấm ván gỗ, mặt trên lại trải ra một tầng cành cây nhỏ vụn, cuối cùng trải ra một tầng cây cỏ, đây là nhà gỗ mà Vân nói sao… Cùng ngoài trời có gì khác nhau? Cả mái che cũng không có.

Vân nhìn ra vẻ mặt quái dị của Hàn, hưng phấn trong mắt dần chuyển sang không vui. Dùng bộ ‘Dù sao ngươi ở đây cho ta’ bước đi. Y khinh công cao minh, vài giây liền không thấy đâu, lưu lại Hàn Kinh Hồng một mình cười khổ. Hắn bây giờ không thể dùng chân khí, tả hữu không có chuyện gì, đơn giản liền nằm ở ‘nhà gỗ’, lúc này mới phát giác, cây cỏ đệm ở đây vừa dày lại vừa nhiều, lại là cỏ khô, không có chút hơi nước nào. Dù ngủ ngồi cũng thoải mái, so với ngủ trên tảng đá tốt hơn nhiều, càng không cần phải nói tới hàn khí ban đêm…

Chẳng lẽ Vân quan tâm đến vết thương quả mình, mới làm nhà gỗ này sao? Hàn nghĩ đến đến, đột nhiên ngồi dậy trong thụ ốc.

*thụ ốc: phòng trên cây.

Bốn phía vắng vẻ, trừ bỏ tiếng chim, tuyệt không tiếng người.

“Tội gì…” Khẽ thở dài, Hàn nhắm mắt lại. Cây cỏ mềm mại lại như châm sắc cắm lên người, mỗi một tia đều làm hắn không chịu nổi. “Ta đã bỏ ngươi đi, sao ngươi còn chưa từ bỏ…”

Ta là một người ích kỷ.

Đã khiến Ma tiêu đưa ngươi đến, là bởi vì, bây giờ người có thể giúp ta cũng chỉ có ngươi, ta chỉ đang lợi dụng ngươi làn nữa. Sau khi mọi chuyện chấm dứt, ta nhất định sẽ tìm ra một cái cớ hoàn mĩ, một lần nữa vứt bỏ ngươi!

Cho nên ta không muốn ngươi lại hoàn toàn tin tưởng ta.

Ngươi vì sao luôn không nhận ra, luôn ở cùng ta, khiến ta không ngừng suy nghĩ?

_____________________________

Một mình năm trên tảng đá lớn, mắt mở to, thanh phong minh nguyệt, ngày tốt cảnh đẹp, dưới thân là tảng đá cứng ngắc. Vân nhíu mày, vận khinh công pháp môn, thể xác và tinh thần đều yên tĩnh, khiến kinh mạch lưu chuyển, cương khí quanh thân khuếch tán ra.

Nếu lúc này có người nhìn thấy, chắc chắn kinh hãi, nghĩ rằng tiên nhân hạ phàm, bởi vì thân hình Vân đang từ từ từ trên mặt đá bay lên, hư huyễn trên không. Nhưng người trong võ lâm lại biết, đây là Phật Ngọa Liên Thai, xuất hiện khi Bồ Đề Minh Kính đạt tới tầng cao nhất. Lúc này, chân khí phóng ra có thể nâng người, công lực càng thâm hậu, cách mặt đất càng cao, cảnh giới chiêu thức Phù Vân Phiêu Bình nổi danh của Vân lại tăng thêm.

Đem cảm xúc bản thân nhập vào vạn vật tự nhiên, nghe âm thanh gió thổi qua ngọn cây, âm thanh cá bơi trong hồ, âm thanh chim chóc trong tổ, thanh âm rất nhỏ khi hoa cỏ đâm chồi nảy lộc. Thể xác và tinh thần vô hạn duyên thân, cùng tự nhiên, thế gian giống như hòa thành một…

“Vân.”

Thanh âm mang chút kinh hoàng làm cho chân khí của Vân bị kiềm hãm, người đột ngột hạ xuống, ngã đúng vào hai tay đang chờ đợi của thanh niên. Thanh niên tuy có chuẩn bị, nhưng trọng thương chưa lành, kết quả ôm Vân, hai người cùng ngã trên mặt đất.

Hơn nửa ngày không nói ra lời, Vân vừa định nói, lại bị Hàn ôm chặt.

Hắn nửa ngày không thấy Vân, lo lắng nhảy xuống cây tìm người, lại nhìn thấy Phật Ngọa Liên Thai của Vân, biết rõ là khinh công thể hiện đến cao nhất, nhưng vẻ mặt Vân an tường, tựa hồ lúc nào cũng sẽ đắc đạo thành tiên rời xa mình.

Nghĩ muốn buông tay, nhưng thiên tính ích kỷ còn mạnh hơn cả lý trí.

Hai người ôm chặt, tựa như chìm trong nước ôm lấy cây gỗ cuối cùng. Tiếng tim đập thình thịch không biết của ai, có điều, dù là của ai, thì đều không theo quỹ đạo, cứ thế nhảy loạn.

Người ôm trong lòng là thật, không phải ảo giác. Rốt cuộc chuyện này cũng được khẳng định, Vân dùng sức vòng tay ôm chặt.

Rõ ràng là người khiến mình tồn tại, những cũng là người duy nhất luôn đi theo mình bất chấp sống chết. Biết rõ sớm muộn gì cũng có này, sau khi Vân phát hiện sự thật, sẽ bị bỏ rợi, vì sao tay lại không thể buông lỏng?

Đã quên là do ai khởi đầu, hay là do cả hai người đi!

Hôn sâu đến nhiệt tình, ôm chặt đến thống khổ, hận không thể đem đối phương dung nhập vào xương thịt của chính mình, gặm nhấm từng đoạn trên thân thể đối phương vào trong. Như hai con thú dây dưa.

Khi quần áo bị giải khai, Vân vẫn cố từ chối: “Giữa ban ngày ban mặt…”

“Nếu không, ngươi muốn chỗ nào chứ? Phòng gỗ trên cây?” Tay Hàn luồn vào trong áo Vân, tại đầu v* trên ngực bấm một cái. “Ngươi xác định là nó chịu được?”

Vân thở dốc, thanh âm có chút run rẩy: “Ta… Ngươi thật không giống người bệnh.”

“Ha hả…”

Lúc này, không còn tiếng nói chuyện.

Chim nhỏ bị đánh thức tò mò mở to mắt, nhìn xuống hai người tứ chi mãnh liệt luật động.

Tiếng thở dốc, tiếng khóc nức nở, âm thanh bị kìm nén cùng tiếng thét chói tai đứt quãng.

Người áo trắng mở lớn mắt, hay tay ở trên lưng người kia mà cào. Đồng tử như hắc ngọc lưu ly trong suốt, phản chiếu thiên địa vạn vật.

Chim chóc vỗ cánh, một lần nữa tìm kiếm nơi chốn yên vui.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui