Kiêu Hoa Của Bảo Chủ


“Hừ! Tại chàng hết!” Nguyên Mị tức sôi máu, nhớ đến bàn tay lúc nãy vuốt ve mình, nàng muốn gỡ xuống nhưng vì sức lực không lớn nên căn bản không thoát khỏi tay hắn được.
“Tại ta cái gì?”
Hai người vừa đi vừa nói, không bao lâu thì đến một quán ăn bên đường núi.
Tiểu nhị thấy có khách tới, vội vàng dâng trà giới thiệu món ăn.
“Hừ! Nếu không phải tại chàng…” Cứ muốn mãi, ta sẽ không thê thảm như vầy. Khuôn mặt nhỏ của Nguyên Mị ửng hồng, muốn mắng hắn là “đồ nam nhân động dục” nhưng trông thấy trong quán có không ít khách, sợ oán trách ra người ta sẽ chê cười nên nàng đành im lặng. Nhìn bộ dạng không được tự nhiên của giai nhân, Tiêu Thiên Lân lập tức hiểu được chuyện khó nói của nàng là gì.
Hắn săn sóc vịn eo của nàng, đỡ nàng ngồi xuống, nói nhỏ bên tai nàng, “Sao không nói nữa? Lưỡi bị mèo tha đi rồi à?”
“Chàng đừng có ở đó giả tốt bụng! Ta không cần chàng đỡ.” Nàng thẹn hóa quá giận, dùng sức đẩy tay hắn ra.
“Ta tốt bụng từ xưa rồi… Đợi đến khi nàng gả cho ta thì sẽ hiểu ta đối với nàng có bao nhiêu tốt.” Tiêu Thiên Lân nói giỡn, trong lại ẩn ý nhắc nàng chuyện đã hứa.
Nguyên Mị trừng mắt nhìn hắn, không thèm cãi lại.
Nàng không muốn làm hắn tức giận, vì như thế sẽ chỉ khiến bản thân trở thành cái đệm thịt cho hắn thử nghiệm giới hạn sức lực.
Mấy ngày nay, bọn họ ở trong rừng, phía trong có một sơn động… Làm tới làm lui, làm mấy mươi trận, đến khi nàng bất tỉnh hắn mới tạm dừng, lúc tỉnh lại ăn chút thức ăn xong, hắn lại tiếp tục đẩy nàng ngã xuống…
Ngay cả trong mơ, nàng cũng không ngừng xin hắn dừng lại, đứt quãng kêu: “Không muốn nữa…” Nhưng hắn vẫn như ma quỷ, cứ dính chặt lấy nàng, không ngừng nhắc nhở bên tai nàng: Đừng quên nàng đã hứa gì với ta, tuyệt đối không được quên! Cái loại cảm giác vừa thú vị lại vừa như hành hạ đó, nếu chịu thêm lần nữa, nàng chắc chắn ngay cả đi bộ cũng không nổi.
Nhưng, im lặng không có nghĩa là nhận thua.
Nguyên Mị mím đôi môi đỏ mọng lại, mắt hạnh mở to, dùng khí thế “tuyệt không chịu thua” nhìn chằm chằm nam nhân ngồi bên cạnh.
Nhìn hắn như vậy là ý gì đây? Tiêu Thiên Lân nhướng mi, nhìn tiểu nữ nhân làm mặt khí thế bên cạnh mình.
Đang lúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đấu đá trong im lặng thì có tiếng đánh nhau truyền đến từ sau tiệm ăn.
“Tướng công, cẩn thận phía sau.”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Nguyên Mị không kịp nói tiếng nào với Tiêu Thiên Lân đã chạy hộc tốc ra ngoài.
Tiêu Thiên Lân cũng nhanh chóng theo sau nàng.
“Nàng cũng cẩn thận.” Tiêu Thiên Diễn sợ đao kiếm không có mắt, làm bị thương Tống Diễm, một bên đỡ kiếm, một bên vội vàng dặn dò thê tử.
“Tiểu nương tử, nàng đừng lo, đợi chúng ta xử lý tướng công nàng sẽ đến bên nàng mà!” Mấy tên sơn tặc trên đường nhìn thấy Tống Diễm xinh đẹp như hoa, sớm đã khoái chí, theo dõi cả ngày, thấy hai người không có viện thủ Tiêu Thiên Diễn lại như kẻ thật thà khờ khạo, lập tức chọn nơi xuống tay, định thắng nhanh bắt nhanh, đưa tiểu mỹ nhân về nhà hưởng thụ.
“Diễm nhi, tránh đi nơi khác đi.” Biết mục tiêu của bọn sơn tặc là thê tử mình, Tiêu Thiên Diễn ngày càng xuống tay hung hiểm hơn.
“Ta với các ngươi chẳng quan hệ, các ngươi đừng có kiếm chuyện với ta.” Tống Diễm mặc kệ lời của hôn phu, hai tay để lên môi, dùng sức thét.
Mặc dù nàng rất ít khi thấy cảnh đao ảnh kiếm hoa bay loạn xạ như vầy, nhưng tâm trạng muốn bảo vệ hôn phu mình của nàng tuyệt không thua bất kỳ ai.
“Đại ca!” Tiêu Thiên Lân không ngờ vừa chạy ra khỏi quán thì lại trông thấy bóng lưng Tiêu Thiên Diễn, hắn không nói hai lời lập tức xuất kiếm, nhảy vào vòng chiến với huynh trưởng.
“Diễm tỷ!” Nguyên Mị hét một tiếng, vừa chạy ra đã thấy cảnh đánh nhau, vũ khí kêu vang dội, khiến nàng sợ đến mức tim muốn ngừng đập.
“Mị nhi?” Gặp Nguyên Mị trên núi, Tống Diễm cũng rất kinh ngạc.
“Mau đi với muội.” Nguyên Mị sợ tới mức chân muốn nhũn ra, nàng đưa hai tay, liều chết kéo Tống Diễm và trong quán, không cho Tống Diễm mạo hiểm.
“Muội đừng kéo nữa.” Tống Diễm nhất quyết không đi, chỉ muốn đứng nhìn tình hình của hôn phu.
“Mau vào đi!” Tiêu Thiên Diễn chém sơn tặc một đao, hét to giục Tống Diễm rời đi.
“Tỷ nghe rồi đó! Tiêu đại ca đã nói đó!” Nguyên Mị nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Ta không sợ. Tướng công cố lên! Tướng công cố lên!” Hai tay Tống Diễm nắm chặt, gương mặt xinh đẹp vì khẩn trương mà ửng đỏ, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của hôn phu.
“Đừng lo, ta không sao.” Có đệ đệ trợ trận, Tiêu Thiên Diễn lập tức thay đổi đao pháp.
Mặc dù hai huynh đệ đã lâu không liên thủ nhưng từ nhỏ đã luyện võ cùng nhau, cho dù phương diện tình cảm hay cầm đao đối phó với địch, Tiêu Thiên Diễn luôn vững như bàn thạch, cộng thêm khoái kiếm của Tiêu Thiên Lân, vừa nhẹ nhàng vừa linh động, khí thế của hai huynh đệ vô cùng cao.
Bọn sơn tặc tuy không biết Tiêu Thiên Diễn, nhưng nhìn thanh Thanh Sương kiếm trên tay Tiêu Thiên Lân, bọn họ lập tức hoảng sợ.
Ai không biết thế lực giang hồ sau lưng Tiêu Thiên Lân, nhưng bọn họ biết rất rõ. Sợ Tiêu Thiên Lân gọi thêm người đến, bọn sơn tặc giết vài người xong, quẳng đạn khói rồi chạy mất dạng.
“Tướng công!” Tống Diễm lập tức nhào vào người Tiêu Thiên Lân, ôm chặt lấy hắn.
“Ngu ngốc, ta không sao mà.” Tiêu Thiên Diễn xoay người ôm thê tử, nhỏ giọng an ủi.
Đối với đôi vợ chồng đang ôm chặt nhau kia, Tiêu Thiên Lân đứng bên đây nhìn, trên mặt hiện rõ vẻ khó chịu.
“Chàng… và Tiêu đại ca là huynh đệ?” Hắn không hề nói hắn họ Tiêu! Trong lòng Nguyên Mị âm thầm hét to.
Bởi vì còn do dự với chuyện cưới gả nên nàng không hỏi gia thế của tình lang, không ngờ lại ngoài ý muốn…
“Nàng… biết huynh ấy?” Tiêu Thiên Lân gián tiếp thừa nhận, gương mặt tuấn tú biến đổi không ngừng.
“Chàng căn bản không nói chàng tên gì!” Nguyên Mị yếu ớt nói. Tiêu Thiên Diễn cưới Tống Diễm, không ngờ cả nàng cũng rơi vào tay huynh đệ Tiêu gia.
Gì vậy? Giọng điệu thế này là sao? Sao cứ như hắn vừa mới lừa gạt nàng vậy?
“Ở Thái Sơn, có ai không biết lão nhị của Tiêu gia còn gọi là ‘A Hổ’?” Hắn có lừa gạt nàng bao giờ? Cái này là do nàng kiến thức nông cạn. Nàng ghét nam nhân đã cướp đi Tống Diễm! Không ngờ mình lại dính liếu đến huynh đệ Tiêu gia!
“Chàng phải nói rõ ràng chứ!” Nguyên Mị vẫn tức giận. Nếu như biết hắn là huynh đệ của Tiêu Thiên Diễn, căn bản nàng sẽ không cùng hắn… cùng hắn…
A! Thật là tức chết đi được!
“Vậy thì sao? Nàng có quan hệ gì với đoàn ca vũ đáng chết đó?” Gương mặt anh tuấn của Tiêu Thiên Lân vì đoán được phần nào sự việc mà đanh lại.
“Ngươi nói cái gì mà đoàn ca vũ “đáng chết”? Đoàn ca vũ chúng ta chọc đến ngươi bao giờ? Ngươi không biết lễ phép à?” Nguyên Mị lớn giọng, vô cùng khó chịu nhìn Tiêu Thiên Lân.
“Nàng…” Không ngờ nữ nhân cùng mình thân mật, lại là người của cái đoàn ca vũ mình ghét nhất!
“Ta? Ta như thế nào?” Nguyên Mị chống hông, hung dữ nhìn hắn, không hề yếu thế.
Nhìn đi, hắn rõ ràng rất ghét đoàn ca vũ. Mặc dù nàng không biết nguyên nhân của hắn, nhưng nàng cũng chả thích Phi Vân bảo… Ai quan tâm bảo cái khỉ gió gì đó đứng thứ mấy thiên hạ, dám trước mặt nàng khinh người đều đáng chết! Mặc kệ hắn nghĩ cái gì, nàng cũng sẽ không tha cho hắn, hừ!
“Hai người…!” Tống Diễm kiểm tra hôn phu, xác định hắn không bị thương thì quay đầu, nhìn sang họ, cố ý tách Nguyên Mị và Tiêu Thiên Lân ra.
“Diễm tỷ, muội đói bụng, tỷ đói không?” Nguyên Mị không đợi Tống Diễm nói hết câu, tay đã túm lấy nàng, kéo nàng đi đến tửu điếm.
Dĩ nhiên, hai người đi ngang qua huynh đệ Tiêu gia, Nguyên Mị không thèm nhìn bọn họ một cái.
“Đói bụng à? Muội muốn ăn gì?” Tống Diễm áy náy nhìn hôn phu và Tiêu Thiên Lân, đi vào tửu điếm với Nguyên Mị.
Hừ! Tính nết kiểu gì vậy? Tiêu Thiên Lân hung hăng nhìn chằm chằm bóng lưng của Nguyên Mị.
“Đại ca, hai huynh đệ chúng ta đã lâu không uống với nhau! Đi, chúng ta vào trong uống rượu.” Tiêu Thiên Lân vỗ vai huynh trưởng, mời hắn uống rượu.
“Ừ!” Tiêu Thiên Diễn không hỏi nhiều, cùng đệ đệ vào trong. Tiêu Thiên Lân cố ý chọn chỗ khá xa, không muốn ngồi gần tiểu nữ nhân đang giận dỗi kia, hành động này khiến Nguyên Mị càng tức giận.
Hừ! Giỏi lắm! Nguyên Mị lập tức quay người, đưa lưng về phía nam nhân một khắc trước còn ép mình gả cho hắn.
“Hai người xảy ra chuyện gì vậy?” Tống Diễm phát hiện không khí không bình thường, lấy tay chọt chọt Nguyên Mị, muốn nàng nói chuyện.
“Không có gì!” Nguyên Mị ngồi bên cạnh Tống Diễm, đùa giỡn chiếc đũa trên tay, vẻ không quan tâm.
“Đừng gạt tỷ! Muội quen biết với bảo chủ?” Tống Diếm ngửi ra không khí giương cung bạt kiếm của hai người, lớn mật đoán.
“Hắn ta là bảo chủ?” Nguyên Mị đột nhiên cao giọng hỏi.
Đương nhiên, hai người đàn ông ngồi cách mấy bàn kia cũng nghe thấy.
“Mị nhi!” Tống Diễm thở dài, muốn Nguyên Mị đừng nổi giận nữa, đừng để quan hệ hai bên xấu đi. Tiểu nhị thấy hai đại mỹ nhân nổi giận, nổi tính tò mò, cứ chốc chốc lại mang đồ ăn, rượu, khăn lông đến.
“Sao vậy Diễm tỷ?” Nguyên Mị cười tươi nắm tay Tống Diễm, vô cùng thân mật.
“Không có gì, mau ăn cơm đi.” Nhìn Nguyên Mị nén giận cười hì hì, Tống Diễm quyết định không nói nữa, ăn cơm quan trọng hơn.
“Diễm tỷ, tỷ cổ vũ tướng công dưới trời nắng như vậy, mệt lắm phải không? Muội gắp thức ăn cho tỷ, săn sóc tỷ giùm người ta nha!” Không mở bình thì ai mà biết bên trong đựng thuốc gì, Nguyên Mị nói về quan hệ của Tống Diễm với Tiêu Thiên Diễn càng tốt, nam nhân của Tiêu gia càng bị nàng chà đạp.
“Ha ha…” Tống Diễm cường khan, không trả lời.
“Đại ca, huynh vì bảo vệ nương tử yếu đuối, đổ máu chảy mồ hôi, mặc kệ nguy hiểm đến tánh mạng, người huynh đệ như huynh, ta thật sự vô cùng kính nể.” Nghe ra ẩn ý của Nguyên Mị, Tiêu Thiên Lân cũng chẳng hiền, lập tức nâng chén, liên tiếp mời huynh trưởng ba chén.
“May mắn thôi.” Tiêu Thiên Diễn vội vàng nâng chén, đáp lễ với đệ đệ.
Hai kẻ khốn kiếp này gây gỗ, lại bắt vợ chồng nhà nàng ra làm đề tài? Tống Diễm nhíu mày.
“Diễm tỷ, tướng công tỷ trung hậu thẳng thắng, ngày thường lúc nào cũng chạy quanh tỷ, thương tỷ vô cùng, sao hôm nay lại không thấy thế?” Nguyên Mị cố ý nói lớn, làm vẻ mặt nghi ngờ.
Hừ! Còn dám nói chuyện này? Tiêu Thiên Lân nghe, trong lòng tức cành hông.
“Ta…” Tiêu Thiên Diễn đứng dậy, định giải thích tình trạng hôm nay không như mọi ngày, cánh tay lại bị đệ đệ túm lấy, không cho hắn đi.
“Đại ca, huynh từ nhỏ đã chăm sóc mấy người đệ đệ chúng ta, cho chúng ta ăn uống, dạy chúng ta tập võ, chắc sẽ không vì một nữ nhân xa lạ mà quên huynh đệ chứ?”
“Ta…” Tiêu Thiên Diễn không biết trả lời thế nào với nghi ngờ của đệ đệ.
“Cái gì mà xa lạ? Diễm tỷ đã thành thân với Tiêu đại ca rồi.” Nguyên Mị xoay người, tức sôi máu nhìn chằm chằm Tiêu Thiên Lân.
“Hả? Thì ra nàng đang nói chuyện với ta à?” Tiêu Thiên Lân xoay đầu, căng mặt nhìn Nguyên Mị.
“Ngươi làm ơn khách khí chút đi! Nhanh nhanh trả Tiêu đại ca cho Diễm tỷ.” Nguyên Mị thật sự đang nghĩ Tiêu Thiên Diễn là loại cuồng đại ca. Hắn cũng đã mấy mươi tuổi rồi, lại cứ nói chuyện lúc nhỏ, thật không biết xấu hổ!
“Cái gì mà trả?” Tiêu Thiên Lân không hiểu, “Cổ nhân nói: ‘gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó’, chị dâu nhà ta đương nhiên phải đến Phi Vân Bảo với đại ca.”
“Hoàn cảnh họ khác nhau, Tiêu đại ca đã hứa với chúng ta, sẽ lưu lạc ngao du khắp giang hồ, biểu diễn, sao có thể lại ở mãi một chỗ? Ngươi có thật sự quan tâm Tiêu đại ca không đó? Chuyện này mà cũng không biết?” Nguyên Mị không chịu yếu thế, ra sức cười nhạo.
“Nàng…” Nữ nhân này thật ghê gớm! Muốn đối chọi với hắn sao?
“Ta… ta như thế nào?” Nói không lại nàng thì trừng mắt hả? Muốn trừng thì trừng! So mắt ai to, nàng có thể thua sao?
Nguyên Mị tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Thiên Lân, không hề có ý thôi cái chủ đề này.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không lên tiếng, đợi xem ai nhận thua trước…
Qua một hồi lâu, người đứng bên cạnh nhẫn nại không nổi nữa, xin lỗi với hai người, “Vị huynh đệ này, vị cô nương này, làm ơn nhường đường một chút, tôi muốn đi tiểu tiện!”
“Hừ!” “Hừ!” Hai người đồng thời hừ, xoay người lưng đối lưng với nhau.
“A? Đại ca đâu rồi?” Tiêu Thiên Lân vừa quay lại, phát hiện huynh trưởng nãy giờ ngồi uống rượu đã mất bóng.
“Diễm tỷ? Diễm tỷ?” Nguyên Mị cũng hết nhìn đông tới nhìn tây tìm người.
“Bọn họ đâu?” Tiêu Thiên Lân hung dữ liếc chưởng quầy, muốn ông giao người.
Chưởng quầy cầm bàn tính run run, “Vị kia cùng với cô nương, lúc hai vị gây gổ… Ừm! Không, lúc hai vị hàn huyên… đã đi rồi!”
“Gì chứ! Diễm tỷ dám bỏ rơi ta?” Nguyên Mị nổi nóng dậm chân, chạy đuổi theo.
Đi cũng không kêu nàng? Nàng không muốn ở cùng dã nam nhân không nói lý này!
Bảo chủ sao? Thật buồn cười! Nhỏ mọn như vậy, hẹp hòi như vậy, làm bảo chủ thế quái nào chứ? “
Tính hai bàn.” Tiêu Thiên Lân đặt bạc vụn lên bàn, người lập tức vọt theo bóng lưng yêu kiều của Nguyên Mị.
Gây gổ thì gây gổ, hắn cũng không thể để Nguyên Mị bị người khác dòm ngó hoặc khi dễ. Tiểu nữ nhân kiêu ngạo này có bao nhiêu hấp dẫn? Chỉ có hắn được biết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui