Kiều Hoa

Edit: Chang

Beta: Cải Trắng

Khương Nguyệt không ngờ mình giận lẫy nói một câu thôi mà Sở Thận cho nàng về sơn trang thật. Trong lòng nàng khó chịu, nghĩ rằng Sở Thận không muốn gặp mình. Vì nàng ở trong phủ cho nên mỗi ngày đều ra vẻ bận rộn, thà đợi ở trong cung.

Nàng tức giận quay về Thưởng Ngọc Hiên, bảo Tiết ma ma lập tức thu dọn đồ đạc. Lúc đầu nàng thật sự muốn về sơn trang nhưng hôm nay phải đi thật thì lại không nỡ. Khương Nguyệt ảo não vỗ trán, nghĩ thầm: Nàng bị sắc đẹp của Sở Thận mê hoặc rồi!

Sáng sớm hôm sau, Khương Nguyệt mệt mỏi bước lên xe ngựa trở về sơn trang, nhưng vừa vén rèm lên, thấy trong xe có người đang ngồi, ngay tức khắc trợn tròn mắt.

“Diễn…Diễn Chi ca ca?”

Sở Thận mừng thầm khi thấy dáng vẻ ngu ngơ của nàng nhưng không biểu hiện ra, nhìn người đứng im một chỗ thì ung dung nói: “Còn không đi vào?”

Khương Nguyệt lấy lại tinh thần, cắn môi bước vào trong xe ngựa, ngồi bên cạnh Sở Thận. Nàng không ngờ Sở Thận sẽ về cùng, nhưng lòng lại nghĩ: Nếu đưa nàng trở về, nương mà hỏi đến, sợ là Sở Thận sẽ không trả lời ổn thỏa được.

“Diễn Chi ca ca, huynh không cần lo lắng, ta đã nói là tự mình về rồi mà.” Khương Nguyệt nói.

Sở Thận không nghĩ nàng sẽ nói như vậy, nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương bên cạnh, nói: “Cũng đã một thời gian chưa về, lần này ta cùng nàng về ở vài ngày, lời này của nàng… là có ý gì?”

Ơ? Khương Nguyệt hơi ngớ ra, bật thốt lên: “Không phải huynh không muốn nhìn thấy ta sao?”

Sở Thận vốn nghĩ là nàng tùy tiện nói, chắc do dạo này ngày nào hắn cũng về phủ rất muộn, nên nàng mới suy nghĩ vẩn vơ. Nhưng lúc này thấy nàng nghiêm túc, Sở Thận mới biết nếu như hắn không nói rõ ràng, sợ là nàng vẫn tiếp tục suy nghĩ như thế. Tính nàng đơn thuần, sẽ không nghĩ ngợi quá nhiều, thấy gì, nghĩ gì đều thể hiện hết trên khuôn mặt, nhưng Sở Thận lại không như vậy, hắn không thích chuyện gì cũng nói rõ ràng.

“Nói bậy bạ gì đấy.” Sở Thận thấy nàng vẫn chưa hiểu, tiếp tục nói: “Ta nói như vậy lúc nào?”

Khương Nguyệt chép miệng, thầm nghĩ: Nàng có nói bậy gì đâu, tuy chưa nói nhưng hành động không phải đang thể hiện như thế sao?

Suốt cả đường đi chẳng ai nói chuyện với ai. Đến Thính Lan sơn trang, Khương Nguyệt vẫn còn giận, tự mình nhảy xuống xe ngựa, không có chút dáng vẻ nào của một cô nương. Chu Toàn đứng một bên nhìn cảnh này thầm nghĩ: Sao hai người này lại giận dỗi rồi?

Khương Nguyệt cùng Sở Thận đi thẳng đến Mãn Đình Cư của lão vương phi. Tuy không nói chuyện nhưng hai người đứng chung một chỗ, cũng khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Khương Nguyệt giận Sở Thận, nhưng vẫn rất vui vẻ vì hôm nay được gặp lão vương phi.

Đi vào Mãn Đình Cư, Khương Nguyệt thấy lão vương phi ngồi ở ghế chủ vị, viền mắt tức khắc ửng đỏ, vội vàng đi tới ngồi bên cạnh nhẹ giọng nói: “Nương, A Nguyệt rất nhớ người.”

Gặp lại cô nương hay quấn quýt mình, lão vương phi cũng rất vui, ngắm nghía kỹ lưỡng gương mặt nhỏ nhắn của nàng, nhíu mày nói: “Mới có mấy ngày, sao lại gầy đi rồi?” Tiện đà quay sang Sở Thận “Diễn Chi, con chăm sóc thế nào vậy?”

Nếu là ngày xưa, Khương Nguyệt nhất định sẽ nói đỡ cho Sở Thận, nhưng lúc này nàng lại yên lặng, chẳng hề nói năng gì.

Đúng lúc này, một thanh âm mềm mại lọt vào tai, Khương Nguyệt thấy quen quen bèn quay đầu lại nhìn, thấy một cô nương mặc váy màu xanh ngọc chậm rãi đi đến, tư thế yêu kiều, xinh đẹp phóng khoáng. Cô nương Ôn Thanh Họa này trước kia có duyên gặp nàng mấy lần. Mới đầu Khương Nguyệt còn thấy kỳ lạ, sau lại nghĩ: Ôn Thanh Họa là cháu ngoại của nương, tới thăm nương cũng là chuyện bình thường, bây giờ ở trong trang sẽ gặp mặt thường xuyên hơn.

Ôn Thanh Họa chào một tiếng “Biểu ca” với Sở Thận, sau đó đi tới bên cạnh lão vương phi, mềm giọng nói: “Cô mẫu, thuốc đã sắc xong rồi, nhân lúc còn nóng thì uống luôn ạ” Dứt lời cưởi mỉm với Khương Nguyệt, xem như chào hỏi.

Lão vương phi gật đầu, phát hiện Khương Nguyệt có chút khác thường vội nói: “A Nguyệt, đây là Thanh Họa, mấy ngày nay cũng là nó vất vả chăm sóc ta.”

Mấy hôm nay, đứa cháu gái này của bà thường xuyên đến. Mặc dù bà còn hơi sợ chuyện đời trước nhưng dù sao cũng là cháu ngoại, bà tất nhiên cũng mềm lòng. Đời trước chuyện A Nguyệt khó sinh bà cũng hoài nghi Thanh Họa, nhưng vẫn chưa xác định được có phải nàng ta làm hay không. Lúc này nàng ta cẩn thận tỉ mỉ săn sóc, bà lại biết tình cảnh nàng ta ở phủ Vệ Quốc Công, khó tránh khỏi có chút lung lay.

Lão vương phi vẫn luôn yêu thương mình nhất, giờ lại có thêm một Ôn Thanh Họa, Khương Nguyệt tự nhiên thấy khó chịu, luôn có cảm giác nương bị người khác cướp đi. Có điều, giờ nàng không thoải mải lại không thể giở tính trẻ con, chỉ thản nhiên nói: “Con đã gặp Ôn tiểu thư mấy lần rồi.” Sau đó lại nhìn lão vương phi, hỏi: “Nương lại bị bệnh sao?”

Lão vương phi cười bảo: “Không có gì đáng ngại, chỉ là chút bệnh cũ thôi, Thanh Họa cứ nói quá lên.”

“Thân thể cô mẫu quý giá, không thể lơ là được.” Ôn Thanh Họa ân cần nói.

Nghe xong lời của lão vương phi, Khương Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao cũng là tiểu cô nương mình nuôi lớn, lão vương phi sao có thể không nhìn thấu. Bà biết trong lòng Khương Nguyệt không vui, nói: “Được rồi, A Nguyệt vừa trở về, trước cứ nghỉ ngơi thật tốt đi. Thế này nhé, ta sẽ sai đầu bếp nấu mấy món mà con thích ăn nhất.”

“Vâng.” Khương Nguyệt gật đầu, sau đó ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ôn Thanh Họa rồi mới ra khỏi Mãn Đình Cư.

Từ đầu đến cuối, Sở Thận không nói gì, Lúc nàng đi lướt qua hắn, trên gương mặt không còn nụ cười. Hắn hiểu nàng, trong lòng nàng để ý nương nhất. Nếu không phải vậy sẽ không vì quan hệ với nương mà đáp ứng chuyện hôn sự với hắn.

Nhưng sao Thanh Họa lại đột nhiên ở trong trang?

Sở Thận thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn mẫu thân và cô nương bên cạnh. Từ sau khi bị sốt, nương liền từ chối mọi quan hệ xã giao, ngay cả Thanh Họa yêu thương từ bé cũng không gặp, giờ lại…

*

Khương Nguyệt đi trên đường đá về Lâm Nguyệt Cư, cụp mắt không nói gì. Lục Châu thấy tâm tình tiểu thư nhà mình không vui, cũng không dám nói lời nào, chỉ lẳng lặng đi theo.

Khương Nguyệt than nhẹ. Nàng biết mình không nên hẹp hòi như vậy nhưng rõ ràng lần trước nương đã nói với nàng cách xa Ôn tiểu thư một chút, bây giờ lại để Ôn tiểu thư chăm sóc mình. Ôn tiểu thư là cháu ngoại của nương, có người nói nương hết mực yêu thương nàng ta từ khi còn bé. Trước đây nàng không biết những chuyện này, chỉ nghĩ rằng nương hiểu nàng nhất, ngay cả con trai ruột là Sở Thận mà nương cũng có thể vì nàng răn dạy hắn.

Từ nhỏ nàng không cha không mẹ, thân cận với nương nhất. Tình yêu thương của nương đã nuông chiều nàng có tính cách mềm yếu thế này nhưng bản thân vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Tuy có đôi khi nàng cũng muốn tìm cha mẹ ruột của mình.

Trở về Lâm Nguyệt Cư, Tiết ma ma thấy tiểu thư nhà mình buồn bực, trong lòng cũng hiểu rõ phần nào, vội nhỏ giọng an ủi: “Ôn tiểu thư chỉ ở lại mấy ngày thôi, tiểu thư không cần để ý đến.”

Đây đúng thật là lời an ủi. Bà nghe nói hai tháng gần đây, Ôn tiểu thư liên tục tới sơn trang. Dù sao cũng là cháu ngoại, lão vương phi tất nhiên sẽ nhẹ dạ nên giữ ở cạnh mình mấy ngày. Bà là người từng trải, biết Ôn tiểu thư này có ý gì. Nếu chỉ đơn thuần là hiếu thuận lão vương phi thì vì sao hết lần này đến lần khác tới vào lúc này — tiểu thư ở trong vương phủ, chính là thời điểm sơn trang quạnh quẽ nhất.

Khương Nguyệt lắc đầu, đôi mắt ngập nước nhìn Tiết ma ma nói: “Tiết ma ma, có phải ta quá hẹp hòi?”. Sau đó lại cúi đầu: “Ta luôn cảm thấy nương sẽ bị Ôn tiểu thư cướp đi.” Dù sao mọi mặt của Ôn tiểu thư đều tốt hơn, không yếu ớt như nàng, giống như đứa trẻ con mãi không trưởng thành.

Tiết ma ma biết Khương Nguyệt khó chịu, dịu dàng nói: “Tiểu thư suy nghĩ nhiều rồi. Cho dù Ôn tiểu thư tốt nhưng sao có thể so được chục năm tình cảm của người cùng lão vương phi?”

Lời này là thật, nàng ở bên nương cũng được hơn mười năm rồi. Nghĩ tới điều này Khương Nguyệt thấy dễ chịu hơn hẳn, tức khắc cong môi, đôi mắt sáng rỡ. Một Ôn Thanh Họa thôi đã khiến nàng như rơi vào đại địch, quá yếu ớt rồi!

“Bên lão vương phi, tiểu thư không cần lo lắng, quan tâm nhiều hơn ngày thường một chút…”

“Tất nhiên là ta vẫn quan tâm nương rồi.” Khương Nguyệt vội nói.

“Lão nô biết, nhưng tiểu thư, bên chỗ vương gia người cần phải giám sát chặt chẽ hơn.” Tiết ma ma thấp giọng.

Sở Thận? Nghe Tiết ma ma nhắc tới Khương Nguyệt mới nhớ, nhưng sau đó lại mệt mỏi nói: “Không phải Tiết ma ma từng nói nam tử tam thê tứ thiếp là cực kỳ bình thường sao? Nếu như Diễn Chi ca ca thật sự vừa ý Ôn tiểu thư, ta đây cũng không ngăn cản được.” Nếu bọn họ lưỡng tình tương duyệt, vậy nàng trở thành người ngoài cuộc rồi.

“Sao tiểu thư lại nói lời không may như vậy?” Tiết ma ma cũng gấp gáp, hỏi: “Mấy ngày này tiểu thư lại giận dỗi với vương gia?”

Nhắc đến vấn đề này, Khương Nguyệt hơi không thoải mái, mệt mỏi ngồi trên giường mềm, ngón tay trắng nõn mân mê sợi tóc đen nhánh, không vui nói: “Ta có giận dỗi hắn đâu, rõ ràng là hắn không muốn gặp ta. Tiết ma ma không biết đâu, tháng này ngày nào hắn cũng về phủ rất muộn, không có ngày nào rảnh rỗi cả.”

Hèn gì tiểu thư lại giận như vậy. Tiết ma ma lập tức hiểu rõ, vội hỏi: “Vậy đêm đó có phải…”

“Đêm đó hắn đi ngủ sớm, có thể xảy ra chuyện gì?” Khương Nguyệt nói. Nàng cũng mơ hồ, rõ ràng Sở Thận ngày càng thân cận hơn với nàng, làm sao chỉ sau đêm đó mà thay đổi mọi chuyện. Lúc trước khi nàng tới kinh nguyệt, Sở Thận cũng rất lo lắng mà? Khương Nguyệt càng nghĩ càng thấy lạ, con ngươi sáng ngời, không khỏi suy đoán: “Ngươi nói xem có phải Diễn Chi ca ca có cô nương khác ở bên ngoài không?”

Tuy nói vương gia không gần nữ sắc, nhưng không phải không có khả năng. Tiết ma ma ngẫm nghĩ, lo lắng dâng lên.

Trông Tiết ma ma như vậy Khương Nguyệt thầm nghĩ: Như này khéo thật, trong trang có một Ôn Thanh Họa tranh nương với nàng, bên ngoài lại có một cô nương không biết tên cướp Sở Thận.

Tiết ma ma cũng không có cách nào, tiểu thư vẫn chưa gả, nếu như vương gia thật sự muốn tầm hoan tìm vui, có khi lão vương phi cũng không thể can thiệp? Sau đó chỉ dặn dò Khương Nguyệt vài câu, để nàng quan tâm vương gia nhiều hơn, nghĩ thêm thì cũng chỉ có biện pháp này thôi.

Xưa nay đều là ba người dùng bữa trong trang, giờ nhiều thêm một Ôn Thanh Họa, Khương Nguyệt cũng thêm phần câu nệ. Ăn xong bữa tối, Khương Nguyệt nhớ tới nhiều ngày chưa gặp, muốn cùng lão vương phi trò chuyện. Có điều, nói chuyện phiếm tầm một tiếng thôi đã về Lâm Nguyệt Cư.

Vốn nàng nhớ nương nên mới trở về, nhưng bây giờ ngược lại, có Ôn tiểu thư cẩn thận quan tâm chăm sóc, không cần đến nàng nữa rồi.

“Lục Châu, ngươi nói xem có phải ta rất vô dụng hay không?” Khương Nguyệt vừa đi vừa lẩm bẩm.

Nếu nàng cảm thấy khó chịu, vậy thì đi cướp lại, nhưng nàng lại thấy mình không nên làm như vậy– vốn là của nàng thì nàng không cần đi cướp.

Thấy Lục Châu sau lưng không nói gì, Khương Nguyệt hoài nghi dừng bước, quay đầu.

Nhưng đâu thấy Lục Châu? Khương Nguyệt bước đến trước mặt nam tử cao lớn, cũng không thấy mất mặt, chỉ thấy ấm ức, cúi đầu nói: “Diễn Chi ca ca.”

“Không vui?” Sở Thận hỏi

“Không phải.” Khương Nguyệt lắc đầu

Bộ dạng như này mà còn nói không phải. Sở Thận cũng không vạch trần, biết trong lòng nàng khó chịu, đưa tay xoa nhẹ đầu người.

“Nếu ta là nương, chắc chắn cũng thích Ôn tiểu thư.” Khương Nguyệt thành thật nói: “Nhưng Diễn Chi ca ca, ta rất sợ. Ta không có gì cả, chỉ có nương. Nếu như nương thích người khác, ta sẽ đau lòng chết mất.”

Hắn nên an ủi nàng, nhưng nghe xong lại thấy cực kỳ khó chịu, cái gì mà “chỉ có nương”? Vậy hắn thì sao?

Như biết suy nghĩ của Sở Thận, Khương Nguyệt nói tiếp: “Tiết ma ma từng nói, về sau ta gả cho huynh thì huynh vẫn sẽ có rất nhiều nữ nhân… Cho nên, huynh không có khả năng là của một mình ta. Ta biết nữ tữ phải hiền lương thục đức, nhưng có cô nương nào dễ dàng bỏ qua cho việc phu quân của mình có nhiều nữ nhân như vậy? Không thể hiện gì, luôn nở nụ cười nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, mạnh mẽ tỏ ra vui vẻ như vậy ta không làm được.” Tùy hứng cũng được nhưng đây đều là những lời trong lòng nàng, bây giờ nói toàn bộ ra hết.

Từ xưa nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình. Huống hồ thân phận hắn đặc biệt. Sau này nàng phải làm vương phi, không nên nhỏ nhen nhưng hắn nghe lời này lại rất thoải mái trong lòng.

Sở Thận nhếch môi cười nhẹ, giọng điệu nghe dịu dàng hơn. Trời tối cộng thêm tiểu cô nương trước mặt cúi đầu làm hắn nhìn không rõ nét mặt, chỉ thấy mi mắt run run nhưng rất đẹp.

“Thật ra… Nếu nàng ngoan một chút, chỉ có mình nàng cũng không phải không có khả năng.” Thanh âm của hắn rất nhẹ, dịu dàng chưa từng có, chắc là chưa từng nói như vậy nên nghe có cảm giác hơi lạ.

Khương Nguyệt ngẩn người, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn Sở Thận, trong lòng vui vẻ, lại nói: “Ta không tin. Mấy ngày nay huynh trốn không gặp ta, nhất định là không thích ta.” Làm sao có thể ở cả đời với cô nương mà mình không thích?

Sở Thận không biết nên nói như nào. Mấy ngày này đúng thật là hắn có ý tránh nàng. Dù sao cũng là cô nương, mỗi ngày đều ở cùng với hắn, khó tránh khỏi sẽ khiến hắn nảy sinh ý niệm khác. Nhưng nàng còn nhỏ, hắn lo sẽ làm nàng sợ, nên mới định tách ra đợi người lớn hơn chút nữa. Rõ ràng là bản thân có ý tốt nhưng giờ lại thành lý do để nàng trách móc hắn.

“Sau này ta không tránh nàng nữa.” Sở Thận hiếm khi ôn hòa nói.

Khương Nguyệt chớp mắt, không quá tin tưởng.

Đôi mắt Sở Thận khẽ chuyển, đưa tay kéo tiểu cô nương trước mặt vào lòng, cúi người hôn lên trán nàng, hết cách nói: “Một lần thế thôi đã phải phiền lòng rồi, sao ta có thể tìm khổ cho mình?”

Cảm giác mềm mại trên trán còn chưa tan đi, Khương Nguyệt cảm nhận được tim mình đập “thình thịch” không ngừng. Nàng không biết sao hắn lại hôn mình, cũng không biết vì sao nghe hắn nói xong lại thấy vui vẻ hẳn lên?

Tựa như nghĩ tới điều gì, đôi mắt Khương Nguyệt rực sáng, thầm nghĩ: Đây chắc chắn là “dỗ ngon dỗ ngọt” trong sách viết. Cho nên nghe mới ngọt như vậy. Nhưng những lời này sao hắn lại muốn nói với mình nhỉ?

Khương Nguyệt không nghĩ nhiều, đánh bạo nắm lấy đai hông của Sở Thận, nhẹ nhàng nói: “Nói lời thì phải giữ lời, nếu không sẽ thành chó con.”

Sở Thận sửng sốt, thật vất vả mới tạo được bầu không khí lại bị đánh tan không còn chút gì, bất đắc dĩ nghĩ: Nàng vẫn còn trẻ con. Tuy nghĩ vậy nhưng hai cánh tay vẫn ôm chặt tiểu cô nương trong ngực, luyến tiếc không buông ra.

Thân mật như vậy, so với cảnh kiều diễm trong mơ càng chân thật hơn, lưu luyến say lòng người.

Ôn Thanh Họa đứng hồi lâu, nhìn hai người đang ôm chặt nhau dưới tàng cây, cảm thấy thật chói mắt.

Mấy ngày nay, nàng ta ở lại trong trang, cũng vô tình hoặc cố ý nghe được người trong trang nhắc tới lão vương phi cực kỳ yêu thương Khương Nguyêt, lại để Sở Thận tự mình chăm sóc, thân cận như vậy tất sẽ sinh ra tình cảm sâu đậm

Nàng ta thà rằng nhìn Sở Thận mạnh mẽ ngang tàng đoạt lấy như đời trước, cũng không muốn nhìn kiếp này bọn họ lưỡng tình tương duyệt.

Ôn Thanh Họa được sống lại, mà Khương Nguyệt chỉ là một nữ tử yếu đuối trong khuê phòng. Nàng ta ngược lại muốn xem xem Khương Nguyệt dựa vào cái gì mà muốn tranh với nàng ta.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Yên tâm đi, nữ phụ chỉ dùng để trợ giúp thôi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui