Tô Nhuyễn Nhuyễn xoa tay hầm hè, còn chưa kịp chạy vào tham gia, đột nhiên đã bị người nào đó bóp chặt lấy sau gáy.
Là ai! Ai lại bóp cái cổ yếu ớt của cô!
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngửa đầu nhìn.
Sau đó cô thấy Lục Thời Minh không biết khi nào đã đứng ở phía sau mình.
Giờ phút này hắn đang túm lấy cổ áo Tô Nhuyễn Nhuyễn, vẻ mặt ôn nhu kéo cô trở về.
Một bên kéo, một bên nói chuyện, "Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta hiện tại phải vào tiệm thuốc, cùng đi với anh nào.
Một mình em ở chỗ này anh không yên tâm lắm."
Tôi thực yên tâm.
Nhưng phản kháng không có hiệu quả, Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn bị túm đi ra ngoài.
Tiệm thuốc cách siêu thị khoảng mười phút đi bộ.
Nghê Dương đề nghị không cần lái xe, bởi vì cô biết có một con đường nhỏ có thể thông đến đó.
So với việc lái xe chạm mặt tang thi chơi trên đường lớn rồi tông vào, còn không bằng đi đường nhỏ ít người qua lại cho thoải mái.
Mọi người nhất trí đồng ý.
"Ai, tôi không.."
Lục Thời Minh đè cánh tay nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn xuống.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị bắt đồng ý, ôm chú chó con, dắt tang thi khuyển, vẻ mặt có ủy khuất mà không dám nói.
Ngoại trừ Nghê Dương, Lục Thời Minh và Tô Nhuyễn Nhuyễn cùng đi, còn có Vương Căn và hai tên tùy tùng của hắn.
Tổng cộng có sáu người và hai con chó, chen nhau đi vào hẻm nhỏ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn hẻm nhỏ vắng tanh không một bóng người, vô cùng đau đớn nhớ thương tiểu đồng bọn tang thi yêu dấu của cô.
Đột nhiên cô quan sát thấy một đôi giày của trẻ em lúc này đang bay bay ở giữa không trung.
Là loại giày có màu trắng trắng hồng hồng.
"Nơi đó có người!"
"Nhất định là nơi đó đặt bẫy.."
Lời Nghê Dương còn chưa dứt, Tô Nhuyễn Nhuyễn lại tiếp tục anh dũng xông ra.
Nghê Dương:.
Cái đồ ngốc bạch ngọt kia! Tại sao cứ thích làm anh hùng cái gì vậy chứ!
"Chị tới cứu em đây!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm chặt em trai nhỏ, dùng sức kéo lại đây.
Đứa bé trai kia được cô ôm từ trên cây đặt xuống dưới.
"Tô Nhuyễn Nhuyễn!"
Nghê Dương giơ súng lên, cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh.
Quả nhiên từ góc khuất trong hẻm nhỏ, một người đàn ông đi tới.
Hắn mặc một bộ quân trang màu xanh thẫm, khoác súng trên vai, thân cao chân dài đứng ở nơi đó, bên chân là hai cái bao.
Bên trong chắc hẳn là cất vật tư.
Nghê Dương nheo lại mắt, nhắm đầu súng ngay trước mặt người đàn ông.
Người đàn ông đứng tại một góc ngược ánh sáng.
Hắn chậm rì rì đi ra, đôi tay hướng về phía trước, giơ hai tay lên, làm ra một tư thế đầu hàng.
Nghê Dương thấy rõ ràng khuôn mặt của người đàn ông, sửng sốt: "Tiếu đội trưởng?"
"Cô quen biết tôi?" Khuôn mặt người đàn ông lãnh ngạnh, tóc vừa thô lại ngắn, vừa nhìn liền biết ngay là một quân nhân đã trải qua những đợt huấn luyện rất khắc nghiệt.
Nghê Dương sao có thể không quen biết hắn.
Hắn là thần thoại trong bộ đội bọn họ, là thần tượng của cô.
Đột nhiên, hai gò má trên nét mặt lãnh khốc của người phụ nữ ửng đỏ lên, thậm chí còn giơ tay vuốt vuốt phần thái dương không có tóc của mình.
"Em, em cũng là bộ đội đặc chủng, em tên là Nghê Dương.."
"A, tôi biết rồi.
Nữ tay súng thần Nghê Dương."
Hai tròng mắt Nghê Dương tỏa sáng.
Thần tượng của cô hóa ra lại biết cô.
Nghê Dương kích động đến mặt đỏ tai hồng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhẹ giọng nói: "Hiện tại mặt của cô thật giống mông con khỉ."
Nghê Dương hung tợn trừng cô.
Sau đó đột nhiên cô mới nhận ra Tiếu Trệ còn đang ở phía đối diện mình, ngay lập tức toàn thân liền bắt đầu ngượng ngùng xấu hổ một trận.
"Anh, anh cũng rất lợi hại."
"Anh có vật tư à?" Ánh mắt Vương Căn liếc một cái nhìn đến hai cái bao đặt bên chân Tiếu Trệ, xen mồm vào nói: "Chúng tôi là người của khu căn cứ sinh tồn anh cũng đang muốn đi đến đó phải không? Vậy không bằng chúng ta cùng nhau đi, tôi là dị năng giả hệ hỏa."
Vương Căn kiêu ngạo giương hàm dưới lên.
Sắc mặt Tiếu Trệ không biến đổi, nói: "Tôi mang theo em trai, không tiện.
Chúng tôi tự đi được."
Ngay lập tức Nghê Dương liền phát ra thanh âm hơi chút kệch cỡm: "À ha hả, không sao cả, chúng tôi đều cực kì thích trẻ nhỏ."
Tô Nhuyễn Nhuyễn:.
Cái người phụ nữ này, không ngờ cô có hai mặt như vậy cơ đấy.
"Bạn nhỏ thật sự quá đáng yêu.
Em có bị thương chỗ nào không?" Nghê Dương xoay người, trên gương mặt cứng đờ cố gắng nặn ra một nụ cười hiền lành.
Tha thứ cho người phụ nữ này đi, cô ấy thật sự chưa bao giờ biết cười "Hiền lành" có ý nghĩa là gì.
"Ham chơi chạy loạn, là tôi đem nó treo lên nơi này, giúp trí nhớ nó phát triển."
Chân Tiếu Trệ bước rất nhanh, đi lên ôm em trai mình.
Cái đầu nhỏ của cậu bé hơi cúi thấp, trên đầu đội một chiếc mũ hình con vịt màu vàng, từ nãy đến giờ đều không nói một lời nào.
Tô Nhuyễn Nhuyễn kỳ quái nghiêng nghiêng đầu, bắt đầu bới túi tiền.
"Em ăn kẹo không?"
Em trai nhỏ không nhúc nhích.
"Vậy thì không ăn! Em ăn khoai lát không?" Tô Nhuyễn Nhuyễn tiếp tục bới, cái túi dường như biến thành một món bách bảo: "A, còn cái này, em uống Coca không?"
"Ừm..
Cánh gà thì sao?" Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa mới móc ra tới, đột nhiên em trai nhỏ nghiêng đầu thăm dò, máy móc giống như mấy con tang thi ngoài kia chuẩn bị ăn cơm mà há to miệng.
"Ai nha, đồ bọc bên ngoài còn chưa bóc đi đâu!" Tô Nhuyễn Nhuyễn kinh hô.
Tiếu Trệ che lại miệng của cậu em trai mình, móc cánh gà ra.
Em trai nhỏ bắt đầu giãy giụa.
Mặt Tiếu Trệ vô biểu tình rút cây chổi lông gà bên hông.
Em trai nhỏ liền an phận yên tĩnh lại.
"Đồ ăn quá đáng giá."
Tiếu Trệ cầm phần cánh gà vừa nãy đưa cho Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đẩy qua, nói: "Không sao đâu, bạn nhỏ thích ăn mà." Sau đó cô ngồi xổm xuống: "Em tên là gì nha?"
"Hô hô hô.."
"Gì?" Tô Nhuyễn Nhuyễn để sát mặt vào.
Thân hình Tiếu Trệ hơi cương, thậm chí còn theo bản năng sờ sờ chổi lông gà.
Đột nhiên, một bàn tay hơi tái nhợt, thon dài sạch sẽ vươn tới.
Khi sờ đến cái đầu nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn liền kéo về phía sau, tiếp đó nói với Tiếu Trệ: "Hình như cậu bé hơi sợ người lạ."
Ngữ điệu của người đàn ông nhẹ nhàng chậm chạp, ưu nhã giống như đàn cello.
Trên thực tế, vốn dĩ Lục Thời Minh là loại người cực kì ưu nhã lại thanh lãnh.
Nhưng mà người như vậy ở mạt thế chỉ có thể trở thành phế vật.
.