- Két két!" Một âm thanh đẩy cửa vang lên, La Ngọc Thanh vốn đang phục thị Lăng Phong mặc lại quần áo, nhất thời một trận cả kinh.
- A!?" Nàng thậm chí kinh hô đứng lên.
Ngẩng đầu vừa nhìn, nguyên lai người tiến vào chính là kế mẫu của Lăng Phong, Thẩm Nhạn Băng.
Liễu gia và Lăng gia tại Hàng Châu đều là tiếng tăm lừng lẫy, bởi vậy La Ngọc Thanh quen biết Thẩm Nhạn Băng cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Trước khi không có phát sinh tranh chấp giữa hai nhà, các nàng vẫn còn xưng là quan hệ tỷ muội, dù sao Hoa Sơn cùng Nga Mi quan hệ cũng khá tốt, càng huống chi đều là các nàng có quan hệ với Lăng Phong, đều là quả phụ đồng bệnh tương liên a.
Thẩm Nhạn Băng chầm chầm tiến đến, hướng về La Ngọc Thanh và Lăng Phong nói:
- Đại bại hoại, chàng hành hạ Liễu tỷ tỷ cả tối, còn chưa đủ sao?"
La Ngọc Thanh bị nàng nói như vậy, vội đứng dậy, cả người ngại ngùng không thôi,
Lăng Phong đứng chắn trước mặt nàng, trên mặt nàng hôn một cái, cười hì hì nói:
- Nàng có phải là đang ghen hay không, cho nên cứ thích phá phách a?"
La Ngọc Thanh nhìn bộ dáng thân mật của hai người, biết những lời vừa rồi của Lăng Phong đều là chân thật, trong lòng chẳng những không có khẩn trương, ngược lại đã thả lỏng không ít.
Thẩm Nhạn Băng ỷ ôi trong lòng ngực của phu quân, thẹn thùng vô hạn, nhìn La Ngọc Thanh vẻ mặt đầy xuân ý, lại nhìn thấy một mảng bừa bãi, nói:
- Chàng xem xem, các người hý lộng trên giường như vậy, không biết còn tưởng rằng ở đây có chuột a?!"
La Ngọc Thanh nhìn lại mình, lại thấy chăn, mền rách đều rách tả tơi, ngượng ngùng cúi đầu, trầm mặc không nói.
Lăng Phong cười ha ha:
- Hảo a, Thẩm tỷ, nàng càng ngày càng hư a, cư nhiên biến ta cùng Ngọc Thanh tỷ tỷ thành chuột, xem ta bây giờ cũng biến nàng thành chuột luôn a...."
- Đừng mà!!" Thẩm Nhạn Băng bị Lăng Phong ôm lấy, cười khanh khách một trận, lại thấy trên giường có vết máu, không khỏi hờn trách:
- Phong nhi, chàng cũng thật xấu a, làm Ngọc Thanh tỷ chảy máu rồi!"
La Ngọc Thanh vội vàng nói:
- Không đâu, Nhạn Băng. Không phải là lỗi của tướng công đâu, chỉ là ta không biết tốt xấu, mới có thể như vậy!" Kỳ thật, chỉ là một chút mà thôi, cũng không ảnh hưởng nhiều tới thân thể a.
- Phong nhi, chàng có Ngọc Thanh tỷ tỷ ôn nhu như vậy làm nương tử, đúng là phúc khí ba đời của chàng mà." Thẩm Nhạn Băng cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu lên, quay về phía Lăng Phong nói.
La Ngọc Thanh vừa thẹn thùng lại có chút thương cảm, khe khẽ gật đầu.
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Ta không có nói ta không hạnh phúc à? Đâu chỉ là ba đời có phúc, mười đời đều có a!"
Thẩm Nhạn Băng nói:
- Bất quá ta lại nhớ tới Liễu Nhất Đao đã lãng phí hơn hai mươi năm thanh xuân của tỷ tỷ, thật sự là ghê tởm mà!!"
La Ngọc Thanh nhẹ giọng nói:
- Hôm nay thật sự phải cảm ơn tướng công, hắn đã giúp ta trở thành một nữ nhân chân chính."
Lăng Phong ôm lấy Thẩm Nhạn Băng cùng La Ngọc Thanh, an ủi nói:
- Dĩ nhiên, các nàng cũng một lòng một dạ với ta, cho nên bắt đầu từ hôm nay, bất kể là ở nơi nào, ta đều mang theo các nàng, vĩnh viễn không chia lìa."
Thẩm Nhạn Băng và La Ngọc Thanh cảm động gật đầu, Thẩm Nhạn Băng bỗng nói:
- Lam Lam nói chúng ta rằng chàng sẽ trở về Hoa Sơn, thật vậy chăng?"
Lăng Phong gật đầu, nói:
- Ta là đệ tử Hoa Sơn, nhiệm vụ đã hoàn thành, tự nhiên là phải trở về! Các nàng cứ ở lại đây, ta hàng ngày đều có thể tìm tới mà. Có tiên hạc của Lam Lam, thật là thuận lợi a."
Thẩm Nhạn Băng năn nỉ nói:
- Chàng không phải đang nhờ Lam Lam xây dựng hành cung sao? Không bằng chàng ly khai Hoa Sơn, chúng ta cùng nhau ẩn cư, xa rời thế sự, như thế chẳng tốt hay sao."
Lăng Phong lắc đầu, nói:
- Không được, ta còn có chút chuyện phải làm, đây là chuyện mà ta đã hứa với Tiêu Dao vương, tuyệt không thể từ bỏ."
La Ngọc Thanh nói:
- Hắn nhất định là nhờ chàng hảo hảo chiếu cố lão bà của hắn phải không?"
Lăng Phong gật đầu, nói:
- Có thể nói như vậy, nhưng cũng không đúng. Kỳ thật, khi người sinh tiền còn sống, chỉ nhớ mong có một người..."
La Ngọc Thanh ánh mắt chợt lóe, nàng chợt nhận ra đối với Tiêu Dao vương vẫn tồn tại một tia tình cảm, mặc dù bây giờ lòng càng phần nhiều chính là Lăng Phong, dù sao đó cũng là nam nhân đầu tiên của nàng, nếu nói nàng không có chút cảm giác, tuyệt đối là gạt người a.
Lăng Phong nhìn thoáng qua La Ngọc Thanh, nói:
- Ngọc Thanh, nàng không phải là muốn hỏi, người hắn thương nhớ chính là ai?"
La Ngọc Thanh đột nhiên lắc đầu, nói:
- Mặc kệ là ai, thiếp cũng không muốn biết, bởi vì trong lòng thiếp rất rõ ràng, hắn sẽ không còn nhớ thiếp. Bây giờ điều thiếp quan tâm chỉ có một, chính là chàng a, một khi thiếp già đi......"
Lăng Phong ôm nàng vào lòng, thấp giọng ôn nhu nói:
- Nàng là nương tử của ta, nàng chỉ như một cô nương đôi mươi mà thôi, hơn nữa lúc song tu thân thể vĩnh viễn như lúc thanh xuân, nàng nói sao nàng có thể già đi được. Ta trên cảm tạ trời, dưới cảm tạ đất, hết thảy đều là do duyên phận, nàng không thấy hay sao?"
La Ngọc Thanh thẹn thùng nói:
- Chàng đấy, lúc nào cũng chỉ biết nói những lời dịu dàng, làm người ta không biết đâu mà lần nữa!"
Thẩm Nhạn Băng khẽ phì một cái, nói:
- Ngọc thanh tỷ, ở lâu với tướng công một thời gian rồi tỷ sẽ biết, thật ra hắn căn bản là một tên đại bại hoại."
La Ngọc Thanh kiều mị nói:
- Ta mặc kệ tướng công là người như thế nào, chỉ cần chàng đối tốt với ta là đủ."
Lăng Phong ứng tiếng, nói:
- Điểm này các nàng cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ chiếu cố các nàng cả đời"
- Vậy không phải là tiện nghi cho chàng ư?" Thẩm Nhạn Băng nũng nịu nói." Bất quá chàng còn có rất nhiều nương tử mà, đồng thời cùng chiếu cố, đến lúc đó chàng chiếu cố nổi sao?"
Lăng Phong khí thế bừng bừng nói:
- Điều này các nàng lại càng không phải lo, ta có đại kim thương bất khả chiến bại, ta cam đoan cho các nàng cuộc sống sau này luôn vui vẻ dễ chịu, làm các nàng dục tiên dục tử a!"
- Phì!" La Ngọc Thanh và Thẩm Nhạn Băng đồng thời gắt lên.
- Nữ nhân nào mà gặp phải chàng, chắc cả đời không may rồi." Thẩm Nhạn Băng nhẹ giọng cảm thán.
Lăng Phong trong lòng một trận kích động, sang sảng tuyên bố:
- Nương tử, nàng sai rồi. Nữ nhân nào gặp gỡ ta là cả đời hạnh phúc!"
Thẩm Nhạn Băng đối diện Lăng Phong, khẽ lườm hắn một cái, mắng yêu:
- Chàng đó, cứ tự coi mình là đấng cứu tinh mà!"
Lăng Phong cười hì hì, chất vấn:
- Chẳng lẽ không phải?" Nói rồi, khẽ ôm La Ngọc Thanh vào lòng, nói:
- Ngọc thanh tỷ, nàng nói xem, ta không phải là vị cứu tinh của các nàng ư ? Vừa rồi cùng ta dục tiên dục tử, có hay không cái cảm giác như thần tiên a?"
La Ngọc Thanh nhất thời cả mặt đỏ bừng, vội cầu cứu Thẩm Nhạn Băng, nói:
- Nhạn Băng, người kinh nghiệm phong phú, người nói đi!"
Thẩm Nhạn Băng cười hì hì, khẽ đẩy đẩy La Ngọc Thanh, thẹn thùng nói:
- Người tướng công hỏi là ngươi, không phải là ta nha."
Lăng Phong ngả người vào lòng La Ngọc Thanh, ma trảo loạn động trên thân thể của nàng, nói:
- Nàng còn nói không a....."
La Ngọc Thanh cười khúc khích một trận, yêu kiều thở gấp, nói:
- Thiếp nói, thiếp nói, buông cái tay thối của chàng ra.....! Hôm nay thiếp mới cảm nhận được tư vị này, thật sự là rất tuyệt vời. Nhớ tới hai mươi bốn năm cô đơn vừa qua, sau này, thiếp thật là không bỏ được chàng mà. Hy vọng chàng có thể yêu thiếp, ban ơn mưa móc cho thiếp, cho dù không có danh phận gì, thiếp vĩnh viễn đã hài lòng lắm rồi." Nói xong mặt nàng khẽ ửng hồng, kiều mị nói:
- Thiếp nói như vậy, chàng hài lòng rồi chứ?"
Lăng Phong nghe xong những lời này của nàng, trong lòng cũng kích động không thôi, vội nói:
- Nương tử, ta cũng rất yêu nàng, nàng chẳng những thanh nhã xinh đẹp, tính tình lại ôn nhu, dịu dàng, ta càng không nỡ xa nàng a. Sau này bất kể bệnh tật thống khổ, hay sanh lão bệnh tử, ta cũng không bao giờ rời bỏ các nàng......"
La Ngọc Thanh vừa nghe, nhất thời cảm động không thôi, hai mắt đỏ lên, nước mắt khẽ lăn dài, ôm Lăng Phong vào lòng, dịu dàng nói:
- Tướng công, thiếp thật cảm ơn chàng......"
Lăng Phong vội ngắt lời nàng:
- Không cho nàng nói những lời cảm kích này a."
- n." La Ngọc Thanh một trận mê say, ngây ngất trước sự dịu dàng của Lăng Phong.
Lăng Phong ôm nàng vào lòng, ôn nhu nói:
- Ngọc Thanh, nàng thật mê người mà!" rồi quay sang Thẩm Nhạn Băng, nói:
- Các nàng sửa sang lại giường chiếu một chút, ta phải ra ngoài có chút việc, đợi ta quay lại rồi, ba người chúng ta cùng nhau khoái hoạt a!"
Thẩm Nhạn Băng thẹn thùng gắt:
- Chúng thiếp mới không cần......"
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Tùy các nàng thôi, nếu không muốn, chúng ta mặc quần áo cho nhau, đồng thời về Hoa Sơn!" Nói, cười ha hả, xoay người ly khai.
Thẩm Nhạn Băng biết là cố gắng không được, khi Lăng Phong trở về, chỉ thấy Thẩm Nhạn Băng cùng La Ngọc Thanh, còn có cả Lam Phượng Hoàng, tam nữ thân mật vô cùng vui vẻ, chăn, mền đã thay mới hoàn toàn.
Lăng Phong nhìn Lam Phượng Hoàng, cười nói:
- Lam Lam, nàng đến lúc nào thế?"
Lam Phượng Hoàng thẹn đỏ mặt, lí nhí nói:
- Người ta đến gọi các ngươi ăn bữa sáng, vô tình thấy Ngọc Thanh cùng Nhạn Băng tỷ dọn dẹp chăn mền, thế là muốn giúp một tay, không nghĩ tới cứ khư khư muốn giữ ta lại trò chuyện......"
Thẩm Nhạn Băng lại cứ nắm chặt tay của Lam Phượng Hoàng, không chịu buông ra, khiến cho cả ba mỹ nữ cùng cười một trận không thôi, Thẩm Nhạn Băng nói:
- Ta cũng không có ép ngươi, thật ra tướng công có nói lát nữa sẽ về sủng ái Ngọc Thanh tỷ, nên mới hỏi ngươi có muốn cùng chúng ta hay không, ngươi toàn nghĩ đâu đâu!"
- Thiếp có thể chứng minh những điều Nhạn Băng nói!!" La Ngọc Thanh lại giễu cợt một trận.
- Mắc cỡ chết đi được, các người toàn giễu ta thôi....." Lam Phượng Hoàng mặt mày đỏ bừng, vội lấy chăn trùm kín mặt, không dám nhìn ai.
Xem ra mị lực của Lăng Phong không phải nữ nhân nào cũng có thể tùy tiện cự tuyệt a.
Lam Phượng Hoàng thì thẹn thùng, La Ngọc Thanh cũng tương tự, khẽ nép mình trong chăn, dường như xấu hổ không muốn gặp ai. Thẩm Nhạn Băng thì có vẻ tự nhiên hơn, đôi mắt phượng long lanh, mê ly nhìn Lăng Phong, không giấu nổi vẻ tràn ngập chờ mong.
Thật là chờ mong a.
Lăng Phong nhìn thấy tam nữ thẹn thùng, phong tình muôn vẻ như vậy, cười ha ha một trận, nằm ở giữa tam nữ.
- Hảo nương tử của ta, mở ra để tướng công ngắm nào!" Lăng Phong nói rồi, ôm chầm lấy thân thể đang cực kì khẩn trương, có chút cứng nhắc của La Ngọc Thanh, cúi đầu hôn lên đôi môi căng mọng của nàng, đầu lưỡi như con linh xà, tách hàm răng trắng như ngọc ngà của nàng ra, nhẹ nhàng tiến vào, La Ngọc Thanh nhất thời cả người run lên, mày liễu đỏ bừng, nàng vừa mới trải qua lần đầu cùng Lăng Phong hoan ái, còn chưa có kinh nghiệm trong chuyện này, huống chi đây là 4P (bốn người đồng sàng). La Ngọc Thanh căn bản chưa có làm qua chuyện này trước người thứ ba, càng huống chi đây là bốn người cùng nhau, nếu nói nàng không có khẩn trương, đúng là gạt người a.
Thẩm Nhạn Băng kỳ thật, so với La Ngọc Thanh cũng không hơn được bao nhiêu, nàng cũng chưa từng nếm trải tư vị này. Nếu nói đến lớn mật, cũng chỉ có Lam Phượng Hoàng, ma giáo thánh nữ này so với La Ngọc Thanh, Thẩm Nhạn Băng, khi cùng Lăng Phong hoan ái có chút bất đồng. Tình cảm của nàng với Lăng Phong có thể nói là mê luyến cuồng si, cho nên biểu hiện không như Thẩm Nhạn Băng, La Ngọc Thanh vô cùng khẩn trương, ngược lại còn chủ động vòng ra phía sau lưng hắn, cả thân hình mềm mại vô cốt áp sát lên người hắn, nhẹ nhàng ma sát, vuốt ve.
Lam Phượng Hoàng chủ động nghênh tiếp Lăng Phong, liều mạng hí lộng hạ thân của La Ngọc Thanh.
Lăng Phong sau khi "hành quyết" La Ngọc Thanh, lại trải qua một phen an ủi, thuyết phục nàng, giờ đây hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, nàng mặc dù nội tâm rất cuồng nhiệt, nhưng da mặt thì rất mỏng, lúc này lại có Thẩm Nhạn Băng và Lam Phượng Hoàng hai người ở đây, nếu hắn trước tiên cùng Lam Phượng Hoàng, Thẩm Nhạn Băng ở bên triền miên ân ái, chỉ sợ không chừng La Ngọc Thanh sẽ xấu hổ không còn mặt mũi nhìn ai, sợ nàng nhảy xuống giường chạy trốn đi đâu cũng không biết chừng.
Lúc này công phu trên dưới của Lăng Phong đã cực kì thành thục, La Ngọc Thanh chỉ trong chốc lát đã kinh thị thở gấp liên tục, Lăng Phong phía trước hai bên được ba mỹ nữ ân cần hầu hạ, cũng khó có thể nhẫn nại được nữa. Trong phòng nhất thời vang lên tiếng "bạch bạch" cùng tiếng la điên cuồng của tam nữ, nhiệt độ phòng trong nháy mắt đã tăng vọt, núi lửa không biết lúc nào sẽ phún trào......
Bốn người hoan hoan ái ái trong phòng, giao chiến khắp nơi, từ trên giường xuống dưới đất, cả người không ngừng uốn éo, cánh tay không ngừng bấu chặt lấy tấm thân trần của Lăng Phong, dùng thân thể cố gắng hòa nhập vào người hắn, hơn nữa không chỉ là thể xác, mà cả tâm linh ở chỗ sâu kín trong lòng cũng hòa làm một....