Kiều Kiều Sư Nương

Ân Bích Hà mang theo nữ nhi trở lại giang hồ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cuối cũng mình cũng đã thoát khỏi ma trảo của Lăng Phong! Nhưng vừa rời khỏi Lăng phù, nàng cảm thấy dường như mất đi cái gì đó rất quý giá, trong lòng không hề cảm thấy vui mừng. Dáng vẻ của Thanh Lăng lại càng thêm buồn bã không vui, mỗi bước đi đều nhìn lại Lăng phủ!
"Mẫu thân, chúng ta thực sự phải rời khỏi nơi đây quay về núi Bạch Ðà sao?" Thanh Lăng không nhịn được mà hỏi một câu.
Ân Bích Hà nói: "Chằng lẽ ngươì muốn cả đời ở lại Lăng phủ làm nô lệ tình dục cho cái tên ác ma kia sao"? Chẳng lẽ lâu nay hắn hành hạ mẹ con chúng ta còn chưa đủ hay sao?"
"Mẫu thân, nhưng mà nữ nhi cảm thấy những ngày qua cũng không có gì là bị giày vò, trái lại còn cảm thấy rất hạnh phúc!" Biểu hiện của Thanh Lăng vượt ra ngoài tưởng tượng của Ân Bích Hà.
"Ta thấy ngươi điên mất rồi!" Ân Bích Hà tức giận nói: "Nếu như ngươi không biết xấu hổ như vậy, ta thà rằng giết chết ngươi, để tránh cho ngươi làm ta mất hết thể điện."
"Vậy, vậy thì giờ chúng ta phải đi đâu?" Thanh Lăng buồn bã hỏi.
"Quay về núi Bạch Đà."
Ân Bích Hà cùng Thanh Lăng vừa mới ra khỏi thành Hoa Âm, liền phát hiện có người theo dõi trong rừng cây ngoài thành, Ân Bích Hà dừng bước, lạnh lùng "hừ" nói: "Ta đã nghĩ ngươi làm sao có thể dễ dàng buông tha cho mẹ con ta rời đi như vậy, thì ra chỉ là đang điễn trò! Ra đi."
Ngay lúc đó, từ phía sau một âm thanh hèn mọn, bỉ ổi của nam tử vang đến: "Ha ha, đại mỹ nhân ngươi đang nói đến nam nhân của nàng ư. Không ngờ hắn có thể bỏ rơi nàng, nếu đổi lại là ta, thì ta tình nguyện chết chứ không để cho mẹ con nàng rời đi. Với dáng vẻ động lòng người của các nàng, không vui vẻ hưởng thụ thì thật là lãng phí mà."
"Ngươi là ai, câm miệng cho ta!" Thanh Lăng không nhịn được mà bước ra, hướng về phía phát ra thanh âm mà phóng tới.
"Sao vậy, muốn giết ta ư! Ðiền Xuân Thu ta là chuyên gia đối phó với những tiểu mỹ nữ cũng đại mỹ nữ như các nàng đó!" Nam nhân kia vừa cười vừa nói.
"Ðiền Xuân Thu kẻ độc ác nhất giang hồ?" Ân Bích Hà kinh hãi.
Chỉ nghe Ðiền Xuân Thu ha hả cười to, nói rằng: "Không sai, thế nào, được gặp ta rất vui phải không! Phụ nữ trong thiên hạ đều mơ ước được gặp một nam nhân như ta, bởi vì trên giường ta có thể làm cho các nàng tiêu hồn dục tiên!"
"Ác tặc, ta giết ngươi!" Thanh Lăng mặt đỏ bừng, trong lòng uất ức, tức giận vô cùng, vận kiếm như gió, đánh ra bảy tám kiếm, hận không thể để lại vài lỗ thủng trên người Ðiền Xuân Thu.
"Bạch Ðà Sơn kiếm pháp? Ha ha, hôm nay xem ra ta đã gặp được bảo bối rồi, hai nàng chắc chắn là mẹ con thánh nữ Bạch Ðà Sơn rồi!" Ðiền Xuận Thu cười ha hả nói.
Thanh Lăng khoác lên một bộ y phục trắng như tuyết, một màu trắng tinh khiết, toàn thân từ trên xuống dưới là cả một màu trắng thanh nhã, còn có mái tóc dài đen như gỗ mun buông dài tới tận thắt lưng giống như là một thác nước trắng xóa từ trên cao đổ xuống. Thân hình duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp động lòng người. Khuôn mặt của nàng làm cho người ta yêu thương, gây cho mỗi một nam nhân từng gặp qua nàng những rung động sâu sắc vô cùng.
Kiếm của Thanh Lăng công kích mạnh mẽ, khí thế bất phàm, chiêu kiếm đâm thẳng vào những chỗ yếu hại của Ðiền Xuân Thu, đương nhiên đó chính là chiêu kiếm sắc bén nhất của Bạch Ðà Sơn "Ngọc Long kiếm pháp".
Thanh Lăng vốn là con gái của trưởng môn Bạch Ðà Sơn, ở Tây Vực cũng được xếp vào hàng cao thủ, kiếm pháp được Ân Bích Hà tự thân truyền thụ, ở Bạch Ðà Sơn võ công cũng chỉ thua kém Ân Bích Hà, ra tay tất nhiên là uy lực không thể khinh thường, Vậy mà Ðiền Xuân Thu mới chỉ đưa tay hời hợt vẫy đoản đao mấy cái "Ðinh! Ðinh! Ðinh..." Một loạt tiếng va chạm vang lên, lợi kiếm liền bị cắt thành bảy tám đoạn rơi trên mặt đất. Trên tay nàng chỉ còn lại một chuôi kiếm gãy.
Thanh Lăng thấy trường kiếm trong tay bị chém cụt, nhất thời sắc mặt trắng bệch, vội vàng lui về phía sau.
Ðiền Xuân Thu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mềm mại của nàng, thanh âm ra vẻ thành khẩn xót xa mà kêu lên: "Tiểu cô nương kiếm pháp đúng là rất tuyệt diệu, nhưng mà ở trước mặt lão phu thì còn kém lắm."
"Ðiền Xuân Thu, ngươi cho rằng Bạch Ðà Sơn chúng ta có thể dễ bị bắt nạt như thế ư!" Một tiếng quát yêu kiều vang lên, Ân Bích Hà cố sức động thân đi ra.
Ðiền Xuân Thu vừa nhìn thấy, trong lòng nhộn nhạo. Một dung nhan có thể nói là hoàn mỹ nhất thế gian hiện ra trước mắt hắn, thật là tuyệt vời đến cực điểm, làm cho tất cả những người lần đầu tiên gặp được nàng đều lập tức hô hấp như muốn ngừng lại. Dung mạo Ân Bích Hà quả thật cực kỳ mỹ lệ, đẹp đến mức làm người ta không dám xâm phạm. Lông mi như quế làm sơn thủy uyển chuyển mà thanh khiết, hai con mắt mông lung thâm thúy như sao trời. Vóc người ma quỷ thon dài mỹ lệ đến cực điểm, khí chất thanh nhã thoát tục như u lan.
Ðiền Xuân Thu nhìn chằm chằm Ân Bích Hà. Hắn phảng phất cả đời chưa từng gặp qua nữ nhân nào như Vậy, hoàn toàn bị vẻ đẹp của Ân Bích Hà làm rung động.
"Nếu có thể theo nàng ngủ một đêm, cho dù có lập tức chết đi cũng được." Ðiền Xuân Thu nghĩ vậy, trong đồng tử hắn bắn ra ánh nhìn nóng bỏng, cẩn thận đánh giá thân thể Ân Bích Hà, từ trên xuống dưới, không bỏ qua bất cứ địa phương nhỏ nào, một lúc lâu sau, rốt cuộc mới phun ra ngụm trọc khí tích tụ trong ngực, thở dài nói: "Ta sớm nghe nói thành nữ chưởng môn núi Bạch Ðà hai mươi năm trước là đệ nhất mỹ nữ Tây Vực, một trong năm đại mỹ nữ của thiên hạ, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, có thể ngắm no phương dung là ta đã mãn nguyện suốt đời. Hôm nay liếc qua, quả thật không làm cho ta thất vọng, đúng là thiên tư quốc sắc, tuyệt thế u lan."
"Ân Bích Hà, nếu ngươi có thể theo ta một đêm, ta cho dù chết cũng không hối tiếc à!" Ðiền Xuân Thu nói xong cười ha hả.
"Có bản lãnh ngươi lại đây thử xem!" Ân Bích Hà mặc dù sắc mặt nghiêm túc, nhưng mà trong đầu lại tự hỏi làm sao để hoàn toàn phá giải võ công đối phương, căn bản không để ý đến thần sắc của Ðiền Xuân Thu. Giờ phút này đột nhiên nhìn thấy trong mắt Ðiền Xuân Thu đầy vẻ lén lút Ân Bích Hà không khỏi vừa xấu hổ vừa giận dữ, lập tức cảm thấy cả người không thoải mái.
Vô luận là ai, chỉ cần là nữ nhân, bị một cặp đồng tử đầy vẻ dâm dục nhìn chằm chằm đều lập tức da tay giãn ra, cả người không thoải mái, bởi vì trong mắt đối phương hiện rõ toàn bộ dâm đãng đều nhắm vào mình.
Ân Bích Hà bởi vì mấy ngày nay đều do Lăng Phong, bởi vậy hành tẩu cũng không trót lọt, lại càng nghiêm trọng chính là, nội lực hiện tại của nàng còn rất phân tán, không thể tụ lại. Ðiền Xuân Thu thành danh đã lâu, làm dâm tặc đứng đầu giang hồ cũng không bị nhân sĩ chính phải truy sát thành công, chỉ riêng chuyện này cũng đủ chứng minh võ công cao cường của hắn. Theo giang hồ đồn đại, võ công của hắn được xếp trong mười đại cao thủ. Bời vậy Ân Bích Hà gặp hắn, căn bản không có bao nhiêu phần thắng. Ðáng hận chính là Lăng Phong, tự nhiên hại mình thành như vậy. Nếu như rơi vào tay Ðiền Xuân Thu, quả thực là sống không bằng chết, như thế chi bằng trực tiếp theo Lăng Phong còn tốt hơn.
Lại là Lăng Phong, sao mình những lúc như vậy, trong lòng lại nhớ Lăng Phong?! Ân Bích Hà hỏi lòng mình hết lần này tới lần khác.
Ðiền Xuân Thu cười nói: "Thế nào, là muốn bó tay chịu trói sao? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, cam đoan khiến cho ngươi phiêu phiêu dục tiên, sướng muốn chết, cuộc sống so với thần tiên còn sảng khoái hơn."
Ðiền Xuân Thu thấy Ân Bích Hà tay không mà đứng, không khỏi lại bắt đầu nói lời trêu ghẹo.
Nhưng trong lòng hắn cũng có chút kinh ngạc. Ân Bích Hà đường đường là chưởng môn núi Bạch Bà, nàng đây là làm sao"? Là buông tay đầu hàng, hay là muốn tay không tiếp một đao của Ðiền Xuân Thu ta?
Không thể đoán ra. Ðiền Xuân Thu chỉ ra một chiêu, một đao của Ðiền Xuân Thu, khiến trời đất biến sắc, ngân quang lấp đất, giống như cuồng phong quét ngàn quân cuốn Ân Bích Hà vào.
Ân Bích Hà chằng những biến thành miếng thịt cá cho một đao của Ðiền Xuân Thu chụp xuống, mà còn trở thành con mồi trong lòng Ðiền Xuân Thu.
Không biết từ khi nào, trường kiếm trong tay Ân Bích Hà đã phóng lên trời, ở không trung kích động xuất ra từng tầng kiếm quang, nhưng nghe vang "đinh đang đinh đang" vài tiếng, đoản đao phát ra khí kình hoàn toàn bị kiếm quang ngăn cản.
Ðiển Xuân Thu cười nhạt: "Không ngờ ngươi lại là cao thủ, ngươi là một nữ nhân rất có phẩm vị, nhưng bây giờ ta càng nhìn ngươi càng hợp ý, hôm nay nhất định nạp ngươi là phu nhân, tuyệt không bỏ qua ngươi, đến đây đi." Lớn tiếng quát: "Tiếp mấy chiêu của ta."
Ðoản đao như gió, đao phong phóng lên cao hết lớp này tới lớp khác, tốc độ càng lúc càng nhanh, đâm tới Ân Bích Hà, nhìn thấy Ân Bích Hà có thể ứng phó, cuối cùng xuất ra chiêu thức Thiên la địa võng.
Một chuỗi mười sáu chiêu đao thức bổ ra, ngay sau đó lại thêm một chuỗi ba mươi sáu đao thức, theo ánh dương chiếu xuống, ngân quang chớp động ngập trời, mãnh chiêu mới ra, trong lòng Ðiền Xuân Thu bỗng hối hận, chỉ vì chiêu thức vô cùng bá đạo, không biết đối phương có thể ứng phó nổi hay không, nếu nàng bị hại chết hoặc bị thương nặng, cho dù chỉ là một vết rạch, cũng khiến trong lòng hắn thương tiếc.
Trên thực tế hắn hoàn toàn đoán sai rồi, Ân Bích Hà không yếu đuối như trong tưởng tượng của hắn, thân hình nàng khỏe khoắn, trường kiếm biến ảo thành hàng nghìn hàng vạn kiếm trận, lại như ngọn sóng mãnh liệt, từng lớp ở không trung phản lại thế công của đối phương.
Cây lá hai bên bị nội kình đao kiếm giao nhau tràn ra chấn nát hết lần này tới lần khác, bị gió cuốn lên cao, bay lượn đầy trời.
"Khuông đương, khuông đương..."
Nhưng thấy từng chiêu đao phong từ không trung bị trường kiếm đánh trúng, khí lưu bay loạn xạ, dày đặc như mưa.
Cuối cùng, mưa kiếm cũng hết.
Trước mặt Ðiền Xuân Thu chỉ còn lại một mảnh đất trống, có thể thấy kiếm khí đao khì vừa rồi lợi hại ra sao, tự nhiên đem tất cả nhánh cây chém thành từng đoạn. Nhưng Ân Bích Hà vẫn chưa dừng lại, giờ phút này trường kiếm trong tay lập tức giống như trận bão cuốn về phía đối phương.
Thế công thủ lập tức nghịch chuyền, Ðiền Xuân Thu lớn tiếng rống to, bước về phía trước, đoản đao lại kích động dựng lên, vung thành một màn sáng, người cũng biến mất trong màn sáng đó, không thấy rõ bóng dáng, hắn muốn dùng chiêu thức Thiên hạ chí cương để phá giải công kích chí nhu của Ân Bích Hà.
Sau khi chiến thắng cuộc chiến này, liền trở thành người chinh phục thánh nữ Tây Vực.
Chủ nhân thánh nữ Tây Vực. Giấc mộng suốt đời.
Một phiến quang ảnh rít qua.
Ðoản đao kích động trong không khí, ẩn nhiên có tiếng sấm nổ.
Có cái gì bay lượn trên không trung, đều bay lả tả xuống, rơi lên mặt lên vai người?
Ân Bích Hà lấy tay phủi đi, hóa ra là lá xanh bị tán nhỏ như bột phấn.
Lá xanh trên cây lúc đầu không ngờ bị đao phong kiếm khí tán thành bột phấn, lực lượng kia là cái quái gì vậy.
Ân Bích Hà nhìn tình thế trong sân, không khỏi âm thầm kinh hãi.
Ðao kiếm giao nhau, xem ra Ðiền Xuân Thu cũng không hoàn toàn là thủ thế, trong thủ có công. Cuộc chiến này là so tiềm lực, xem ai có thể kiên trì đến phút cuối.
Công pháp Ân Bích Hà đột nhiên biến đổi, không lấy trường kiếm công kích nữa, mà là trường kiếm biến ảo thành thương, giống như Trường Giang, mang theo tiếng gió bổ từng đợt về phía Ðiền Xuân Thu.
Loại công pháp này lấy mũi kiếm toàn lực đâm, thủy chung vẫn duy trì thế công liên tục.
Ðao Ðiền Xuân Thu quét ngang ngăn cản từng mũi kiếm tới gần.
Thế công vẫn như nước chảy mây trôi, liên miên không dứt.
Hai người trải qua trăm ngàn lượt luân phiên công thủ biến ảo, mồ hôi Ân Bích Hà như mưa mùa hạ, nhưng nội lực của Ðiền Xuân Thu lại không có chút dấu hiệu suy kiệt, ngược lại hình như càng thêm dồi dào. Âm thanh đoản đao kích động cũng càng khiến người ta thêm sợ hãi.
Thanh Lăng ở một bên trong lòng lo lắng vạn phần. Nếu chờ đến lúc nội lực mẫu thân cạn hết, thân huyết nhục của nàng sao có thể ngăn cản công kích như lang như hổ của Ðiền Xuân Thu.
Ðây là giây phút quyết định thành bại.
…………


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui