Cho dù lúc này trong lòng sư nương bình yên vô sự, nhưng Lăng Phong vẫn dùng hết khí lực ôm thân thể đơn bạc đang run rẩy của nàng. Phảng phất muốn đem nàng hòa tan cùng cơ thể mình vậy.
- Chúng ta cứ như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, có lẽ nên đi thôi!" Nói vậy nhưng trong lòng Sư nương thầm nghĩ, cảm giác ấm áp thế này bao giờ mới quay trở lại.
- Cũng tốt, chúng ta đi thôi!" Lăng Phong ôm lấy nàng, dìu nhau cùng dậy.
Cũng không biết đi bao lâu, hình như đã đi qua một đoạn đường dài dằng dặc không có điểm cuối, Lăng Phong rốt cục cũng đến đỉnh Thương Hải Phong, chỉ chờ tới lúc hừng đông có thể gọi Tiên Hạc rời đi.
Lăng Phong cùng sư nương nửa điểm lực lượng cũng không còn, xùng nhau ngồi xuống, thở dốc từng ngụm một.
Gió mát chầm chậm vuốt ve, trăng sánh vằng vặc, xa xa rừng núi bao la, nhưng Lăng Phong lại không có tâm trạng để ngắm cảnh, ánh mắt đảo quanh rồi dừng lại tên một tấm bia đá :"Võ lâm chính đạo kích sát Hỗn Thế Ma Vương Tiêu Diêu Vương."
- Thiên hạ sao lại có truyện trùng hợp như thế, năm đó sư phụ ta Tiêu Diêu Vương gặp rủi ro ở nơi này ? Không nghĩ tới hôm nay Lăng Phong ta cũng không thoát khỏi Hoa Sơn. Chẳng lẽ số phận đã an bài sẵn?" Lăng Phong cười ha ha, sau đó ho khan không ngớt.
- Chàng nên cẩn thận một chút, để thân thể bị thương sẽ không tốt." Sư nương quan tâm vỗ nhẹ lên lưng hắn.
Lăng Phong quay đầu lại, nhìn đoạn đường mà mình cùng sư nương đã đi qua, thật không nghĩ tới đã đi xa như vậy, một hơi vượt qua hơn mười đỉnh núi, đến nơi này.
Vừa lúc này, dưới chân ngọn núi đột nhiên vang lên một tiếng "Bùm", Bầu trời Thương Hải Phong đột nhiên xuất hiện một chùm pháo sáng.
- Tín hiệu tập kết... Bọn họ đã đuổi tới rồi!" Sư nương cùng Lăng Phong đồng thời kinh hãi! Không sai, đây chính là đạn tín hiệu đặc biệt của phái Hoa Sơn, nghĩ không ra bọn họ đuổi đến nhanh như vậy.
Chỉ cần pháo hiệu phát ra, phụ cận Hoa Sơn mọi người sẽ nhanh chóng tới đây.
Tín hiệu pháo hoa vừa tắt, lại thấy bầu trời xuất hiện một đạo điện quang, theo sát mà đến "Ầm ầm long" Một tiếng vang thật lớn, sau đó, mưa tầm tả , xối xả, rơi xuống, như muốn gột rửa tất cả chuyện tình thế gian.
- Nương tử, xin lỗi, ta không thể mang nàng ly khai rồi!" Lăng Phong tuyệt vọng nói.
- Không, Phong nhi..." Sư nương tuy rằng muốn an ủi Lăng Phong, thế nhưng sự thực không thể thay đổi, bởi vì đỉnh ngọn Thương Hải Phong căn bản không có lối thoát, hơn nữa một nghìn đệ tử rất nhanh chen chúc từ chân núi tiến lên. Trừ phi Tiên Hạc bay tới.
Lăng Phong xuất ra Ngọc Nữ kiếm, đưa cho sư nương cầm, nói:
- Nương tử, nàng giết ta đi !"
- Phong nhi, chàng... Chàng điên à, tại sao ta có thể làm chuyện như vậy ? Sư nương rưng rưng nhìn Lăng Phong, không ngừng lắc đầu.
Lăng Phong nói:
- Nương tử, nàng nhất định phải sống, đứa con trong bụng của nàng nói không chừng là của chúng ta. Ta chết đi, nàng còn có đường sống, lẽ nào nàng không rõ đạo lý này sao?"
- Không, chàng muốn ta giết chàng, ta thà tình nguyện được cùng chết với chàng!" Sư nương ôm Lăng Phong khóc rống!"
Lăng Phong nói:
- Bị điên ư, chúng ta hiện tại căn bản không còn đường trốn, nếu rơi vào tay Lục Thanh Phong, ta sống không bằng chết, nếu chết ở trên tay hắn, ta không bằng chết dưới kiếm của nàng, điều đó có lẽ sẽ đổi lại được một chút danh dự..."
- Ta không thể. Ta tuyệt không..." Sư nương thống khổ không ngừng lắc đầu, nói:"Ta tuyệt đối không làm như vậy, nếu như chúng ta thật sự có hài tử, vậy lúc đó nó sẽ hỏi ba ba ở nơi nào? Chàng nói ta thế nào trả lời đây, lẽ nào ta nói chính mình giết ba ba hắn sao?"
- Lăng sư đệ, là ngươi sao thật sao?" Một thanh âm từ trong sơn đạo hướng tới, Đàm Uyển Phượng từ dưới bước lên.
- Uyển Phượng, là ngươi sao?" Sư nương cùng Lăng Phong đồng thời kinh ngạc nói.
Đàm Uyển Phượng bước lên đối mặt với sư nương cùng Lăng Phong, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin, bi thương, liều mạng lắc đầu, nói:"Lăng sư đệ, những điều sư phụ nói có thật không? Ngươi tại sao phải phản bội Hoa Sơn, uy hiếp sư nương..."
- Không, Uyển Phượng! Phong nhi không có cưỡng bức ta, là ta tình nguyện. Sư phụ ngươi hắn ăn nói lung tung, ta... Ta cùng Phong nhi thật lòng yêu nhau..." Sư nương lúc này cố gắng giải thích.
- Không thể, sư nương." Đàm Uyển Phượng càng không thể tin tưởng chuyện trước mắt là sự thực, nói:"Ngươi đang gạt ta. Ngươi tưởng như thế có thể cứu sư đệ sao, thế nhưng ngươi nên biết rằng, để cứu sư đệ biện pháp duy nhất là đưa hắn trở về Hoa Sơn..."
Lăng Phong cười nhạt nói:"Đừng có ngốc thế, trở lại chỉ có đường chết mà thôi."
- Bây giờ mà ngươi còn muốn chạy sao? Ta đã gửi đạn tín hiệu đi rồi, chỉ khoảng một tuần trà, đệ tử Hoa Sơn sẽ tới. Ngươi không có lựa chọn đâu!" Đàm Uyển Phượng rưng rưng nhìn Lăng Phong.
- Là ngươi bắn đạn tín hiệu? Vì sao?" Sư nương nói:
- Uyển Phượng, thừa dịp hiện tại không có ai, ngươi để ta cùng Phong nhi ly khai đi !"
Lăng Phong khuyên nhủ:"Sư nương, bỏ đi, nếu nàng có thả, chúng ta cũng không thể thoát, dưới chân núi đầy người! Huống chi sư tỷ nàng căn bản không muốn để ta đi! Đàm sư tỷ, ta phản bội Hoa Sơn, cưỡng bức sư nương, đó là sai lầm lớn không thể vãn hồi . Ngày hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ta duy nhất không yên lòng chính là sư nương, ta muốn ngươi sau này có thể chiếu cố tốt với sư nương..."
Đàm Uyển Phượng nói:"Lăng sư đệ, con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng ( biết hối cải vẫn còn đường lui) , hiện tại quay đầu còn kịp, ngươi đã không sợ chết, vậy tại sao không muốn quay về Hoa Sơn cùng ta?"
Lăng Phong lắc đầu, nói:
- Ta nói rồi điều này không có khả năng, ngươi hà tất cố cưỡng cầu?"
Đàm Uyển Phượng rưng rưng nói:"Coi như là vì ta, lẽ nào cũng không được sao?"
Lăng Phong minh bạch Đàm Uyển Phượng cũng là bất đắc dĩ, thế nhưng nàng căn bản không biết mình phạm sai lầm lớn thế nào, Vì vậy lắc đầu nói:
- Thôi quên đi, nếu như có thể, ta mong muốn tương lai ngươi cũng thoát ly Hoa Sơn, tìm một phu quân tốt, sau đó kiếm một địa phương non xanh nước biếc ẩn cư, không để ý hết mọi sự tình trên thế gian, làm một đôi thần tiên mỹ quyến mà sống."
- Ngươi vì sao không chịu theo ta trở lại?" Đàm Uyển Phượng hỏi!
Lăng Phong nghiêm giọng nói:
- Ta thà chết chứ không trở về!"
- Vì ta cũng không được sao?" Đàm Uyển Phượng lại rưng rưng chất vấn.
Lăng Phong đối diện với ánh mắt của nàng, biết lòng nàng đang đau đớn, nói:
- Ngươi giết ta đi, có như thể đau một lần còn hơn đau cả đời!"
- Cheng..." Đàm Uyển Phượng rút trường kiếm bên hông, nhắm thẳng Lăng Phong nói:
- Ngươi nghĩ ta không dám?!"
- Uyển Phượng, không nên!" Sư nương khẩn trương chắn trước người Lăng Phong, lại bị hắn đẩy ra.
Lăng Phong nói:
- Chết trong tay ngươi, chung quy vẫn là thống khoái nhất."
- Ngươi thực sự cho là ta không dám sao?" Đàm Uyển Phượng cắn môi, do dự, lại nói:
- Lăng sư đệ, cứ cho là ta van cầu ngươi đi, hãy nghe ta nói, trở lại, được không?"
Lăng Phong chậm rãi lắc đầu:
- Sư tỷ, ta biết ngươi có cảm tình với ta, thế nhưng trở lại tuyệt đối chuyện không thể nào..."
- Nếu như ngươi không quay về, ta chỉ có thể vì võ lâm chính đạo, vì Hoa Sơn, vì đại nghĩa mà bắt ngươi thôi..." Con mắt Đàm Uyển Phượng nhìn Lăng Phong nói.
- Khá lắm, võ lâm chính đạo!" Lăng Phong cười nhạt:
- Xem ra, ngươi sẽ có cơ hội làm chưởng môn Hoa Sơn đó!"
- Im miệng..." Đàm Uyển Phượng hoàn toàn bị chọc giận, toàn thân vận khí, trường kiếm trong tay dâng lên..." Lăng sư đệ, ngươi không nên ép ta!"
- Ta bức ngươi!? Ha ha..." Lăng Phong không kìm được nhịp tim cuồng loạn, cười to một trận, đỉnh Thương Hải Phong ngoại trừ tiếng cười của hắn chỉ còn tiếng mưa rơi..."
- Lăng sư đệ, xin lỗi, ta chỉ có thể điểm huyệt đạo của ngươi, mang ngươi trở về..." Đàm Uyển Phượng đột nhiên nói." Đến lúc đó ta sẽ hướng sư phụ cầu tình, hắn cùng lắm thì để ngươi diện bích ba năm, chờ mọi chuyện qua đi, ngươi lại tự do , mắng cũng tốt, thậm chí cả đời không tha thứ cũng tốt, ta sẽ tận tâm hầu hạ ngươi suốt đời, bù đắp những đau khổ mà ngươi phải gánh chịu..."
Nhìn ngón tay ngọc nhỏ và dài của nàng điểm ra, Lăng Phong thân thủ cuống quít lắc qua, giằng co một hồi , dưới tình thế cấp bách, đột nhiên nghe được:
- Bụp..." một tiếng trầm muộn, trường kiếm Đàm Uyển Phượng không biết từ lúc nào đã đâm thật lên ngực Lăng Phong.
- A..." Sư nương ở một bên thấy rõ ràng, không khỏi lớn tiếng kinh hô, mà lúc này, Lục Thanh Phong cùng chúng đệ tử cũng đã chạy tới, tất cả mọi người sợ ngây người khi nhìn thấy một mà như vậy, trường kiếm Đàm Uyển Phượng đâm thẳng vào trái tim Lăng Phong..."
Hiện trường tất cả mọi người lập tức thất thần.
Không có một tia đau đớn, Lăng Phong chỉ cảm thấy vùng xương ngực xuất hiện một cỗ hàn ý, từ từ lan tràn. Tiên huyết đỏ bừng, theo thân kiếm từ từ nhỏ xuống. "Tí tách"," Tí tách", âm thanh rất rõ ràng.
Trong ánh mắt hiện lên một tia thê lương, Lăng Phong lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, không nháy mắt, gắt gao nhìn thẳng Đàm Uyển Phượng trước mặt nói:
- Sư tỷ, cảm ơn ngươi!"
- Không... Đây không phải là sự thực..." Đối lời nói của Lăng Phong nàng hầu như không nghe thấy, Đàm Uyển Phượng ngơ ngác nhìn trường kiếm trong tay, trường kiếm ba thước, đâm sâu ba thốn, trên ngực Lăng Phong.
- Uyển Phượng, ngươi, ngươi thực sự ác tâm vậy sao?" Sư nương đẩy Đàm Uyển Phượng ra, ôm Lăng Phong khóc rống nói:
- Phong nhi, chàng không sao chứ, chàng, chàng sao lại ngốc vậy..."
Miệng vết thương rốt cục truyền đến một trận đau đớn, nhưng Lăng Phong vẫn thờ ơ, tất cả đều không trọng yếu nữa rồi! Đúng vậy. Với hắn mà nói, tất cả đều không trọng yếu!
- Không, sư nương. Ta đều không phải có ý định đó, ta chỉ là muốn điểm huyệt đạo hắn, không nghĩ tới lại ra thế này, ta chưa bao giờ muốn giết sư đệ cả !" Đàm Uyển Phượng lẩm bẩm nói.
Sư nương xé một mảnh y phục, băng bó vết thương, Lăng Phong đau đến kêu lên một tiếng .
- Các ngươi đều là người xấu, các ngươi đều muốn mạng sống của Phong nhi... Vì sao, các ngươi không được phép làm hại Phong nhi! Chúng ta vốn có dự định ly khai Hoa Sơn, vĩnh viễn không trở lại, nhưng là các ngươi không buông tha..." Trong lòng Sư nương tan nát, giống như đã chết, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.
- Không, không phải như thế..." Đàm Uyển Phượng châu lệ cũng tuôn rơi, rốt cục ngã xuống, nàng vừa khóc vừa giải thích.
Sư nương giọng căm hận nói:
- Nhìn tay ngươi đầy máu, ngươi còn dám nói, ngươi không phải cố ý sao?"
Đàm Uyển Phượng mờ mịt nhìn vết máu trên tay, trên y phục còn đầy máu tươi, thần tình ngây ngốc:"Ta, ta không biết tại sao như vậy!"
- Ngươi muốn điểm huyệt, vì sao không đem kiếm thu lại, ngươi rõ ràng có ác tâm từ trước? Ngươi chính là nữ nhân độc ác!" Sư nương một điểm không khách khí nói.
Giống như đánh mất lí trí, Đàm Uyển Phượng vô ý thức trả lời :"Ta... Thật là một nữ nhân sao độc ác sao?"
- Uyển Phượng, đừng nghe sư nương ngươi nói bậy, tinh thần nàng đang thất thường, Lăng Phong đã cưỡng bức sư nương lẩn trốn, ngươi vì cứu sư nương ra tay giết nghịch tặc này, căn bản là thay trời hành đạo, không có sai!" Lục Thanh Phong lúc này đứng ra nói , con mắt nhìn chằm chằm Lăng Phong.
- Đúng, ta là nghịch tặc đáng phải tru di, bất quá ngươi cả đời cũng đừng mơ tưởng có được bí tịch võ công phái Tiêu Dao!" Lăng Phong chịu đựng đau đớn, lạnh lùng nhìn Lục Thanh Phong nói.
Phong nhi, đường nói nữa , để sư nương cầm máu cho chàng..." Sư nương vội vã nói.
- Sư nương không cần uổng phí tâm tư, dù gì thì ngày hôm nay ta cũng phải chết!" Lăng Phong mạnh mẽ rút trường kiếm ra, một vòi máu như thác nước phun ra.
- Phong nhi, Lăng sư đệ đừng làm như vậy!" Sư nương cùng Đàm Uyển Phượng đồng thời kinh hô, muốn tiếp, tiếp cận hắn.
- Không nên lại đây!" Lăng Phong khí lực đang từ từ hư thoát, hắn đã thối lui đến bên cạnh vách núi dựng đứng, vì mình tìm tuyệt lộ.
Lăng Phong quay qua chỗ sư nương nói :"Sư nương, xin lỗi, ta không thể thực hiện lời hứa với ngươi rồi, thế nhưng ta mong muốn nàng sống thật tốt, trong tương lai, hãy thực hiện lý tưởng của chúng ta, vô luận như thế nào, nàng đều phải kiên trì sống tốt."
- Phong nhi, chàng muốn làm gì?! Sư nương tựa hồ nhìn ra có điểm không đúng, định xông lên! Giọt lệ trong suốt không ngừng trong viền mắt tuôn ra.
Đàm Uyển Phượng bên này vẫn yên lặng, bỗng nhiên quỳ xuống nói:
- Lăng sư đệ, đời này, ta phụ ngươi. Ta ở đây thề với trời, nếu có kiếp sau, ta nguyện ý làm nô tỳ, làm trâu làm ngựa cũng không có một câu oán hận, nếu có sai lời, Đàm Uyển Phượng này sẽ bị trời tru đất diệt không chết tử tế!"
- Kiếp sau! Ha ha..." Lăng Phong cuồng tiếu cười, ngửa mặt lên trời rống lớn nói :"Mệnh là do ta, không ở trời. Các ngươi đều không phải muốn ta chết sao? Tốt, ta chết cho các ngươi xem!"
- Bá!" Một đạo thiểm điện cường liệt xẹt qua đỉnh núi, giống như lôi long trên không trung nhảy múa, vang vọng chín tầng trời. Bất thình lình cường quang phủ xuống, Lăng Phong nhất thời mất đi ý thức, thân thể không duy trì được lảo đảo muốn ngã, hắn xoay người bay vọt đi, tựa như một bóng ma trong đêm đen, quang ảnh lóe sáng xẹt qua, trong nháy mắt tiêu thất tại vách núi. Rơi thẳng xuống vực sâu.
- Phong nhi, không nên..." Sư nương ruột gan đứt từng khúc, nàng chạy như điên tới, muốn nhảy xuống cùng Lăng Phong. Lục Thanh Phong lúc này tiến lên ngăn nàng lại, phong bế huyệt đạo của nàng!
Mưa đã ngừng.
Đêm tối, gió thổi vi vu, trên vách núi trơ trọi chỉ còn lại một bóng lưng cô độc.
Lăng Phong thực sự đã chết như thế sao, còn bao nhiêu tình nhân của hắn , thời gian tới làm sao đối mặt đây.
Sư nương đứng trên đỉnh núi rất lâu, nàng nghĩ muốn cùng Lăng Phong nhảy xuống. Thế nhưng bị ngăn cản, gió tây thổi qua, thân thể mềm mại run rẩy, nàng phảng phất nghe thấy tiếng Lăng Phong từ vực sâu vạn trượng kêu to :"Quân Nghi, nàng phải sống, kiên cường sống sót, để rửa sạch oan khuất cho ta. Nếu có hài nhi, hảo hảo nuôi hắn khôn lớn."
Sư nương lệ như suối trào, cắn chặt môi dưới, nói thầm :"Ta nhất định sẽ kiên cường mà sống ."
Trong phút chốc sinh ly tử biệt, tạo cho nàng một quyết tâm: sau này mình sẽ kiên cường mà sống.