Nam Cung Vân cảm thấy bị phẫn khó tả, nhưng mà thân thể của nàng lại cảm thấy rất nhạy cảm.
Lăng Phong cũng không quên chuyện mà Tần Thục Phân giao phó, chỉ là hắn
sử dụng biện pháp hài hòa hơn đó chính là dùng Tiêu Dao Ngự Nữ Song Tu
đại pháp, vì vậy nội lực Nam Cung thế gia trong người Nam Cung Vân cũng
vẫn chảy vào trong cơ thể hắn.
Đến khi Nam Cung Vân khôi phục lại tri giác, nàng phát hiện ra hành động của Lăng Phong, nhưng nàng cũng không phản kháng, tùy ý để Lăng Phong hấp thu nội lực của mình.
Đến khi Lăng Phong hấp thu hết tám phần nội lực của Nam Cung Vân thì hắn mới dừng lại, bắt đầu truyền chân dương khí của mình vào trong cơ thể Nam Cung Vân.
Theo sự viên mãn của Tiêu Dao Ngự Nữ Song Tu công, Nam Cung Vân cũng đã hưng phấn đạt tới cao triều, cuối cùng nàng cũng chìm vào trong hôn mê.
Lăng Phong nhanh chóng cứu tỉnh nàng lại, sau khi Nam Cung Vân tỉnh lại, nàng không tự chủ được ôm chặt lấy Lăng Phong, tứ chi quấn lấy hắn như bạch tuộc, cái miệng nhỏ nhắn mê người hôn lên mặt hắn.
Thấy dáng vẻ của Nam Cung Vân như vậy, Lăng Phong không khỏi dân lên khoái cảm của kẻ chinh phục. Bởi vì là lần đầu tiên của Nam Cung Vân, thế nên vì tránh gặp chuyện không may, Lăng Phong đã nhẹ nhàng khéo léo để chính mình lên đỉnh, mà trong phút chốc khi Lăng Phong "phun ra", thì cũng là lúc Nam Cung Vân đạt tới khoái cảm cực hạn lần thứ ba, lúc đó nàng cắn vào vai hắn, để lại một dấu răng xinh.
Sau khi bình tĩnh trở lại, Nam Cung Vân dù khôi phục lại tỉnh táo nhưng vẫn ôm chặt lấy Lăng Phong mà không chịu buông, điều này khiến LăngPhong cảm thấy rất thoải mái.
Lúc này Lăng Phong mới nhớ lại câu nói lúc trước khi hắn "làm" Nam Cung
Vân "xong việc thì cút xa ta ra", hắn không khói lén cười nữ nhân thiên biến. Mà Lăng Phong cũng không để ý đến ánh mắt của Nam Cung Vân, hắn nhẹ nhàng rời khỏi ngực nàng, dấu vết xử nữ "đỏ hồng" trên giường đập vào mắt Lăng Phong, Lăng Phong liền thay trải giường mới cho Nam Cung Vân, sau đó hắn mặc quần áo rồi rời giường.
Mà Nam Cung Vân lúc này đã khôi phục vẻ mặt cao ngạo lúc đầu, nhưng khi
đối mặt với Lăng Phong nàng vẫn không khỏi có một tia thẹn thùng. Vì để
phá vỡ không khí xấu hổ này, Lăng Phong nói với Nam Cung Vân:
- Nam Cung cô nương, cám ơn nội lực của cô nương, tiểu sinh sau này nhất định sẽ báo đáp gấp bội.
Không ngờ được sau khi Nam Cung Vân nghe xong, nàng thất thanh nói:
- Cái gì? Ngươi còn muốn…"
Lăng Phong đột nhiên tỉnh ngộ ra, "xin trả gấp bội" chẳng phải là nói còn muốn "làm" với Nam Cung Vân nữa sao. Thật không nghĩ đến là càng nói lại càng rối, chắc lúc này Nam Cung Vân nhất định đang nghĩ hắn là con cóc muốn ăn thịt thiên nga rồi lại muốn thêm nữa, hắn hận không kiếm được cái lỗ mà chui luôn xuống, vì thế, Lăng Phong vội vàng rời khỏi phòng của Tần Thục Phân.
Vừa lao ra khỏi phòng, Lăng Phong chợt phát hiện ra Tần Thục Phân đang
đứng trước mặt hắn, mà hành động lao ra đột ngột của Lăng Phong cũng khiến Tần Thục Phân kinh hãi. Tần Thục Phân vẫn luôn một mực ở ngoài giám sát, nàng nghe thấy những âm thanh tiêu hồn bên trong phòng mà tâm
thần không yên, Lăng Phong xuất hiện tức thì làm khuôn mặt xinh xắn của
nàng đỏ bừng, hơi thở trở lên dồn dập.
Kỳ thật thì từ sau lần Nam Cung Hiên đại chiến với Ma Giáo mười năm trước đã bị thương nặng, thận hư nghiêm trọng, mấy lão bà của lão kỳ thật là đã mười năm nay biến thành hoạt quả phụ (có chồng như không),
Chuyện hôm nay Lăng Phong làm với Nam Cung Vân trong phòng quả thật như một viên đá ném vào trong cõi lòng tịch mịch của nàng, làm nổi lên vô vàn gợn sóng. Phụ nữ ba mươi như lang, bốn mươi như hổ, Tần Thục Phân chính là đang trong lứa tuổi tinh lực dư thừa, nàng làm sao mà không động tâm cho được.
Lúc này, Tần Thục Phân cố ổn định tâm lý nhìn chằm chằm vào Lăng Phong
một hồi, sau đó nàng chế trụ uyển mạch của hắn, rồi nói:
- Tiện nghi cho tiểu tử thúi nhà ngươi, ngươi đã có tám thành công lực của Vân Nhi. Chẳng qua nội lực này ngươi còn chưa có vận dụng thuần thục, hiện giờ ta sẽ lập tức dạy ngươi phương pháp tu luyện nội lực của Nam Cung thế
gia, quán thông hoàn toàn tám thành công lực này, biến nó thành của ngươi."
Tần Thục Phân cũng không thèm biết Lăng Phong có đồng ý hay không, nàng kéo hắn luôn đến võ đường rồi bắt đầu truyền thụ.
Trong lòng Lăng Phong vừa luyện công lại vừa mắng :
'' Ta vừa mới hết lòng hết sức hầu hạ nữ nhi của ngươi, đến thở còn chưa xong, cơm cũng chưa ăn, thế mà lại không được nghỉ ngơi tý nào, phải đi luyện nội công luôn, Tần Thục Phân ngươi muốn đốt cháy giai đoạn chắc, nóng lòng cũng có hạn thôi chứ ''.
Tuy mắng thì mắng, nhưng vì che đậy tại mắt người khác, Lăng Phong vẫn chăm chú luyện tập theo Tần Thục Phân. Dưới sự dạy bảo của Tần Thục Phân, Lăng Phong lĩnh ngộ cách thức tu luyện nội công của Nam Cung thế gia cũng không khỏi than thầm võ công này ảo diệu,
Mặc dù võ công Nam Cung thế gia kém Tiêu Dao phái, nhưng mà cũng xem như có điểm nổi bật, trong lòng hắn không khỏi sinh ra bội phục, Nam Cung thế gia có thể đứng sừng sững trong võ lâm cũng không phải là không có đạo lý.
Đến sau một buổi tối thần công của Lăng Phong mới có sở thành, tám thành công lực của Nam Cung Vân đã quán thông trong cơ thể hắn, tất cả đều biến thành nội lực của Lăng Phong, tụ tập tại đan điền, Tần Thục Phân ở bên cạnh thấy ngộ tính cao của Lăng Phong như vậy, thấy hắn tiến bộ rất nhanh thì cũng âm thầm bội phục.
Kỳ thật võ học của Tiêu Dao phái chính là vô câu vô thúc, tự do thi triển cũng đều là chiêu số chí mạng, bởi vậy không hề có quy luật tuần hoàn. Nên hắn học võ công gì cũng không có xung đột với võ công Tiêu Dao phái. Lăng Phong chỉ lo nhất là lúc cùng cường địch đối chiêu, không thể dùng võ công phái Hoa Sơn, nhất là Độc Cô Cửu Kiếm. Vì để che dấu thân phận, Lăng Phong rất chăm chú học võ công Nam Cung gia, hơn nữa nghiên cứu rất chuyên chú.
Vì để tránh những ngừơi khác hòai nghi đối với Lăng Phong, Tần Thục Phân càng muốn đưa hắn đến Hán Thảo đường để chữa trị, thứ nhất để tìm cách giải Tác Mệnh Hoàn trên người hắn, thứ hai để Lăng Phong có thêm thời gian, để hắn có thể an tâm tu luyện võ công Nam Cung thế gia ở Hán Thảo đường.
Kết quả là ngắn ngủi không tới ba ngày, tốc độ tăng trưởng của Lăng Phong đã siêu việt thường nhân, hắn cơ hồ hòan toàn hiểu rõ võ công Nam Cung thế gia, nhưng chẳng qua vì che dấu, hắn chỉ dùng không tới ba tầng của võ công Nam Cung gia cho Tần Thục Phân xem, chẳng qua như vậy cũng đủ để Tần Thục Phân ngây người khó tin rồi. Án theo cách nghĩ của nàng, Lăng Phong đã đạt tới chín thành rưỡi của Nam Cung Vũ trước khi chết rồi.
Lăng Phong vừa nghe xong, hắn biết chuyện này rút cuộc hắn đã hoàn thành, xem Nam Cung Vũ ngày trước cũng chẳng có gì đặc biệt. Kỳ thật Tần Thục Phân lại càng bất ngờ về Lăng Phong,
Nàng vốn nghĩ Lăng Phong sau khi có được nội lực của Nam Cung Vân, nếu không cùng cường địch gia thủ, người khác sẽ không thể nhìn ra sâu cạn của võ công Lăng Phong, vì thế sẽ sinh ra hoài nghi.
Mà hôm nay, chỉ sau 3 ngày ngắn ngủi Lăng Phong đã đạt tới tạo nghệ võ công của Nam Cung Vũ lúc còn sống, kế hoạch của nàng đã có hy vọng thành công, làm sao mà Tần Thục Phân không vui mừng cho được.
Điều khiến Lăng Phong khó nghĩ đó chính là chuyện gặp mặt các thê tử của hắn ở Bạch Đà Sơn, hắn đã hẹn các nàng ở biệt viện của Lăng gia tại Phiến Tử Sơn, hắn đang không biết làm thế nào để ra ngòai gặp mặt các nàng cho tốt, bởi hắn biết rõ tính tình các lão bà mình, một khi để các nàng đợi lâu, chỉ sợ Lăng Phong không tìm các nàng, các nàng cũng sẽ liều mạng đến gặp hắn.
Hôm nay hắn cũng đợi được đến lúc Thượng Quan Y Y theo Chu Thông lên núi hái thuốc, sau khi Lăng Phong "vận động" với Xuân Cầm một lúc, hắn liền chạy ngay tới biệt viên Lăng gia ở Phiến Tử Sơn để tìm lão bà mình.
Trầm Nhạn Băng, n Bích Hà, Lam Phượng Hoàng, La Ngọc Thanh, Hứa Phượng Phượng, Thanh Lăng, Chu Tú Kỳ, tất cả là bảy vị phu nhân; hơn nữa còn có thêm năm mỹ thiếp Tử Lăng, Bạch Lăng, Hương Lăng, Tuyết Kỳ, Tô Kỳ
đều ngày đêm mong ngóng hắn.
Mà làm hắn kinh ngạc nhất chính là Hoa Sơn Lục Phi Nhi, Tạ Lâm Lan, và tỳ nữ thiếp thân của sư nương là Linh Nhi, Tần Túc, Tô Đình các nàng cũng có mặt ở đó, nếu như có thêm sư nương Bạch Quân Nghi cùng sư thúc Trữ Vô Song mà nói, vậy thì chính là hoàn mỹ không thiếu sót rồi.
Mặt khác còn có một điều làm hắn kinh hỉ hơn nữa, đó chính là giữa đám lão bà, còn có cả hài tử của hắn nữa.
- Phỉ Nhi, Tạ sư tỷ…"
Thấy Lục Phi Nhi cùng Tạ Lâm Lan cũng ở đây. Lăng Phong lúc này đã đi tới, hắn ôm chặt các nàng vào lòng, mắt cũng ươn ướt, nói:
- Các nàng không sao là tốt rồi."
- Ngươi…ngươi là Lăng lang?"
Tạ Lâm Lan cũng như những lão bà khác, đầu tiên nàng cũng hoài nghi, sau đó dùng ánh mắt suy tư nhìn kỹ Lăng Phong.
Lăng Phong lúc này mới nhớ ra là mình đã bị thay đổi dung mạo, mặc dù
thay đổi không nhiều, nhưng dù sao cũng là thay đổi, hắn có không chút
khách khí cởi đai lưng xuống, đồng thời nói với đám lão bà:
- Bên trái nách của Tạ sư tỷ có một vết màu đỏ, bên trái lòng bàn chân của tiểu Phi Nhi có ba vết ấn ký, Nhạn Băng nương tử thì khi hưng phấn sẽ phát
ra hương thơm đặc biệt…"
Lăng Phong không ngừng nói ra những đặc điểm đặc biệt của thân thể các nàng mà chỉ riêng hắn biết, đồng thời hắn đã cởi quần xuống, nói:
- Vô luận là tướng mạo ta có thay đổi thế nào, thì cái này cũng sẽ không thay đổi, đó chính là trên người ta có Thất Tinh Ngọc Châu Bổng…"
Đến khi đám lão bà của Lăng Phong nhìn thấy Thất Tinh Ngọc Châu Bổng
của hắn. Các nàng đều lệ rơi đầy mặt, thì thào nói:
- Tướng công, chàng làm cho chúng ta thật khổ mà."
Chúng nữ đều đi tới, không ngừng khóc thành tiếng:
- Chúng ta còn tưởng cả đời không còn thấy được chàng nữa…"
- Tướng công, sau này chúng ta cũng không muốn rời đi!"
- Chúng ta cái gì cũng không cần, chỉ cần chàng sống tốt là được rồi!"
- Chúng ta muốn cùng chàng ẩn cư, mang theo con của chúng ta, bình an…"
Đối mặt với Lăng Phong mà các nàng tưởng như đã chết, lâu rồi mới được
gặp lại, trong lòng các nàng đều có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng mà cũng không thể nói hết tình cảm trong lòng các nàng, trong đại sảnh lúc này như biến thành biển nước mắt, các nàng đều ôm chặt lấy Lăng Phong, đám người như muốn thể hiện hết tình cảm trong lòng ra, tình cảnh như vậy, đến ngay cả Lăng Phong cũng không cầm được nước mắt.
Sau khi an ủi các nàng một lúc, Lăng Phong vỗ về các nàng rồi nói:
- Chỉ cần các nàng còn sống, ta nhất định sẽ không dễ dàng chết đi đâu, các
nàng chính là động lực duy nhất để ta sống sót!"
Trầm Nhạn Băng lau nước mắt nói:
- Lăng lang, chàng nhanh nói cho chúng ta, chàng thế nào mà còn sống."
Lăng Phong vội nói ra tất cả những kinh nghiệm mình đã trải qua, không
chút giấu diếm nào. Sau đó chúng nữ lại nói về tình cảnh các nàng tìm kiếm Lăng Phong.
Hóa ra ngày đó Lăng Phong ở trên đỉnh Hoa Sơn bị Đàm Uyển Phượng đâm phải rồi rơi xuống cực sâu, chuyện này đã kinh động đến cả võ lâm, tin tức truyền gia, chúng nữ ở Bạch Đà Sơn cũng không thèm để ý đến nguy hiểm đến nơi tìm kiếm.
Lục Thanh Phong vì che đậy tai mắt người khác, y đã công bố với võ lâm Lăng Phong là phản đồ Hoa Sơn, nếu có người phát hiện hành tung hoặc thi thể của hắn, nhất định phải bẩm báo với phái Hoa Sơn.
Sư nương Bạch Quân Nghi nhìn sườn núi nơi Lăng Phong rơi xuống, nàng không muốn rời đi, nhưng nghĩ đến mình có thể sẽ mang cốt nhục của Lăng
Phong, vì thế đã buông tha ý định tìm chết trong đầu. Kết quả là mọi người không tìm được thi thể của Lăng Phong, trong lòng lại nhiều hơn một chút hy vọng, dù sao sống thì gặp người, chết phải thấy xác.
Lục Thanh Phong cũng không dám kết luận Lăng Phong đã chết, nếu như
Lăng Phong còn sống, vậy là chứng minh y vẫn còn cơ hội có võ công Tiêu
Dao phái.
Bởi vậy y vẫn mắt nhắm mắt mở đối với việc đám người Trầm Nhạn Băng, n Bích Hà đi tìm kiếm Lăng Phong, y luôn chờ cơ hội, y muốn làm bọ ngựa rình phía sau, định làm ngư ông để đắc lợi.
Ba tháng trôi qua, kết quả là không tìm được Lăng Phong, nhưng mà chúng
nữ lại phát hiện mình đã có thai, Lam Phượng Hoàng, Trầm Nhạn Băng là
những người mang thai đầu tiên, trước khi Lăng Phong mất tích càng nàng
còn chưa có động tĩnh gì, nhưng ai ngờ sau khi hắn mất tích một tháng thì các nàng lại có tin vui, tất cả đều như đã được định sẵn trong cõi u minh.
Sư nương là chưởng môn phu nhân phái Hoa Sơn, hiển nhiên là không thể rời khỏi phái Hoa Sơn đến Bạch Đà Sơn sinh hài tử, nhưng dưới sự trợ giúp của mẫu thân nàng là Trữ Vô Song, nàng đã an bài cho Lục Phi Nhi, Tạ Lâm Lan, Linh Nhi, Tần Túc, Tô Đình các nàng tới Bạch Đà Sơn.
Lục Thanh Phong mặc dù biết trong bụng Bạch Quân Nghi là con của Lăng
Phong, nhưng mà y vẫn nhẫn nại, dù sao nếu chuyện này truyền ra giang hồ, chẳng những uy danh của Hoa Sơn bị mất, mà đến chính võ lâm minh chủ như y cũng bị chế nhạo. Vì thế, Lục Thanh Phong chỉ có thể thông báo với võ lâm là Bạch Quân Nghi hoài thai đứa con của y.
Bạch Quân Nghi dưới sự che chở của mẫu thân Trữ Vô Song, nàng ở Lạc Nhạn Sơn an tâm dưỡng thai, trong lòng vẫn luôn chú ý đến Lăng Phong. Giờ phút này Lăng Phong đoàn tụ cùng chúng nữ, nhưng mà Bạch Quân Nghi ở Hoa Sơn xa xôi lại không biết được Lăng Phong vừa "sống" lại ở đây.
Lăng Phong thở dài một trận, trong lòng cũng vô cùng thắc mắc.