Kiều Kiều Sư Nương

Xuân Cầm, Hạ Kỳ, Thu Thi, Đông Mai bốn nha hoàn đã đợi Lăng Phong từ
sớm, các nàng trông thấy hắn thì vui vẻ nói cười liên tục. Sau khi tắm rửa thay đồ xong, Lăng Phong đi tới tham gia bữa tiệc của Nam Cung thế gia,
Trong bữa tiệc, mọi người của Nam Cung thế gia đều hướng Lăng Phong mà kính rượu, nhất là đại công tử của Nam Cung thế gia Nam Cung Tuấn lại càng không ngừng chúc mừng Lăng Phong đại nạn không chết ắt có phúc về sau. Nói là cao hứng vì huynh đệ Lăng Phong.
Nhưng Lăng Phong thì lại biết hắn chẳng phải là thN53;t tâm, hiện giờ "Nam Cung Vũ" rõ ràng được Nam Cung Hiên sủng ái, mặc dù Nam Cung Vũ là trưởng tử, nhưng mà giờ đang dưới tình huống khôn sống dại chết, vị trí cạnh tranh gia chủ của hắn lại càng bất lợi, vào lúc Lăng Phong "đánh mất trí nhớ", Nam Cung Tuấn chắc chắn là ước hắn không khôi phục lại được nữa, lúc đó hắn sẽ giảm đi được một kình địch.
Dù sao Nam Cung thế gia hiện giờ cũng chỉ có thể truyền cho hai người bọn họ, mà gia chủ tất nhiên là hai chọn một rồi. Nếu là bình thường, Lăng Phong cũng chẳng cần vị trí gia chủ làm gì, nhưng mà hiện giờ hắn được Mạc Quỷ Hùng "ủy thác", lại vừa bị Tần Thục Phân "uy bức", hắn căn bản không thể chọn lựa.
Vẻ mặt Nam Cung Vân cũng tươi cười chúc rượu với Lăng Phong, nhưng Lăng
Phong lại cảm thấy nàng ta cố gắng giả bộ tươi cười, còn trong lòng nàng ta đang rất hận Lăng Phong, hướng Lăng Phong kính rượu cũng chỉ là do mẫu thân nàng muốn nàng "phối hợp" mà thôi.
Còn Nam Cung Tình thì lại thật tâm vì sự khôi phục của Lăng Phong mà cao hứng, cũng không phải nàng chỉ uống lấy lệ với Lăng Phong ba chén, mà nàng rất chân thành tham dự bữa tiệc.
Sau khi tàn tiệc, Lăng Phong túy túy quỷ quỷ đi về Thính Vũ hiên.
Thính Vũ hiên là một tòa lầu ba tầng, gồm phòng ngủ của Lăng Phong, thư
phòng, phòng luyện công ở tầng hai, phòng khách cùng phòng nha hoàn ở
tại tầng một, lầu ba là nơi ngắm hoa thính vũ, Lương Đình các, đó là một tầng cửa hé.
Lúc này đã là đêm khuya, sau khi Lăng Phong lên lầu thì chỉ thấy Xuân Cầm đang nằm bên trong chờ Lăng Phong. Xuân Cầm vì làthiếp thân đại nha hoàn của Lăng Phong, mà Lăng Phong cũng đã cùng nàng "làm" qua rồi, với lại giường của nàng cũng cùng trong phòng với Lăng Phong, thế nên bình thường khi Lăng Phong đi ngủ rồi nàng mới đi nghỉ, cho nên, hôm nay nàng vẫn chưa ngủ, nàng còn đang chờ Lăng Phong.
Thấy Lăng Phong nghiêng nghiêng ngả ngả trở về, Xuân Cầm vội vàng đỡ
Lăng Phong lên giường, sau đó thì cởi áo ra thay cho hắn. Nàng đêm nay
dường như cũng uống chút rượu, dưới ngọn nến lung linh khuôn mặt xinh xắn của nàng lộ vẻ quyến rũ mê người.
Từ sau lần nàng giao hoan với Lăng Phong, Lăng Phong cũng chưa cùng nàng "làm" lại. Lần này khi men rượu trong nguời Lăng Phong dâng lên, trong lòng hắn bốc lên dục hỏa mãnh liệt, Lăng Phong xúc động ôm Xuân Cầm thuận thế ngã luôn lên giường.
Xuân Cầm có vẻ thấy kinh, nàng luống cuống tay chân muốn thóat khỏi vòng tay Lăng Phong, nhưng nàng lại sợ làm những người khác tỉnh lại, thế nên cũng không dám lớn tiếng, chỉ có thể nhỏ giọng cầu khẩn Lăng Phong:
- Công tử gia, không nên…."
Lăng Phong cười cười, nói:
- Xuân Cầm, ngày đó trong phòng lần đầu tiên
không phải nàng rất ngoan ngoãn sao, còn nói sau này sẽ hết lòng hầu hạ
công tử ta, hôm nay thế nào mà lại không giữ lời vậy?"
Nghe được lời nói của Lăng Phong, Xuân Cầm cả người liền chấn động, nàng chậm rãi ngừng chống cự, tùy ý để Lăng Phong thừa dịp hơi rượu bốc lên muốn làm gì thì lam.
Lăng Phong cảm thấy "Xuân Cầm" hôm nay không giống Xuân Cầm hôm trước. Nhưng mà rượu đã làm cho Lăng Phong bỏ qua vấn đề này, hắn chỉ không ngừng gia tăng "chiến đấu"!
Vân tan vũ tạnh, Lăng Phong thỏa mãn mang theo men say thiếp đi, Xuân Cầm thì chậm rãi mặc lại quần áo, sau đó nàng đắp chăn cho Lăng Phong rồi rời đi .
Ngày thứ hai mai đến khi mặt trời lên cao ba sào thì Lăng Phong mới tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, đang sốc chăn rời giường thì phát hiện trên tấm trải giường trắng tinh có thêm một dấu vết "lạc hồng" rất dễ thấy.
Lăng Phong thoáng nghĩ lại chuyện hoang đường tối qua, Xuân Cầm lại hiện ra trước mắt, trong giây lát Lăng Phong bỗng nghĩ ra một chuyện, hắn không khỏi kinh ngạc, "lạc hồng"? Xuân Cầm đã không còn là xử nữ nữa, tôi qua làm sao còn xuất hiện "lạc hồng" được?
Trong nháy mắt Lăng Phong đã có đáp an, tối qua cô gái uyển chuyển dưới người hắn không phải là Xuân Cầm, mà là tỷ muội song sinh của nàng, Hạ Kỳ, không biết tại sao tối qua Hạ Kỳ lại thay Xuân Cầm nằm trong phòng hắn, kết quả là bị Lăng Phong say rượu tưởng lầm nàng là
Xuân Cầm, cuối cùng để cho Lăng Phong…
Lăng Phong không khỏi lắc đầu cười khổ, cái này thì làm sao còn mặt mũi
gặp Xuân Cầm đây. Chỉ là hắn còn đang suy tư, cảnh cửa đã mở ra, sau
một đôi tỷ muội loan phượng song sinh quyến rũ mê người, Xuân Cầm và Hạ Kỳ đi vào.
Lăng Phong nhìn thấy tỷ muội Xuân Cầm và Hạ Kỳ, hắn không biết phải nói
làm sao mới tốt đây. Chỉ thấy Xuân Cầm kéo tay Hạ Kỳ, sau đó đột nhiên đến quỳ trước mặt Lăng Phong, nói:
- Xin công tử khai ân, đồng ý để cả đời này tỷ muội chúng tôi theo hầu hạ công tử."
Cái này hoàn toàn không nằm trong dự liệu của Lăng Phong, hắn không khỏi có chút sợ run.
Thấy Lăng Phong không đáp ứng, Xuân Cầm vội nói:
- Công tử gia, tỷ muội chúng tôi tình thân như thủ túc, từ nhỏ đã có một tâm nguyện, đó chính là cả đời cả kiếp này được ở cùng nhau, vĩnh viễn không xa rời. Hiện giờ tỷ muội chúng tôi đã là người của công tử, tỷ muội nô tỳ cũng không dám xin danh phận gì, cũng tuyệt không dám tranh sủng với thượng quan tiểu thư, chỉ cầu công tử có thể cho tỷ muội nô tỳ được hầu hạ bên cạnh
công tử và thượng quan tiểu thư là dược, xin công tử đồng ý."
Nói xong, Xuân Cầm cùng Hạ Kỳ đều quỳ xuống khấu đầu.
Chuyện tốt đến thế này, Lăng Phong làm sao mà không đáp ứng chứ, càng
huống chi hắn hiện giờ đang cần các nàng để đối phó với Tần Thục Phân, mà hai nàng lại quen phục vụ mình, nhất là Xuân Cầm lại là người hết sức ngoan hiền tuân lệnh.
Có đôi khi Lăng Phong muốn làm việc gì, ánh mắt vừa động Xuân Kỳ đã hiểu rồi, sau đó thì cứ thế đi làm tốt giúp mình. Có các nàng bên người thì mình có thể nắm được càng nhiều chuyện, cùng lắm sau này khôi phục thân phận thì đưa cả các nàng đi cùng là được.
Nghĩ đến đây, Lăng Phong nhanh chóng đứng dậy đỡ các nàng lên, nói:
- Tỷ muội hai người tình ý sâu nặng, ta sao có thể không hiểu, các nàng lại
nguyện ý theo ta, ta lại càng vui mừng còn không kịp, chỉ là như thế thì ủy khuất cho các nàng rồi, các nàng yên tâm, ta sau này sẽ đối xử thật tốt với các nàng, không để các nàng chịu nửa phần thiệt thòi đâu."
Xuân Cầm và Hạ Kỳ vô cùng mừng rỡ, Xuân Cầm nắm tay Lăng Phong, cảm
kích đến rơi lệ, nói:
- Cám ơn công tử gia, người ngàn vạn lần đừng nói vậy, tỷ muội nô tỳ từ nhỏ đã hầu hạ công tử, thân thể chúng nô tỳ đã sớm nghĩ thuộc về công tử, hiện giờ công tử không hiềm thân phận chúng tôi đê tiện, tỷ muội nô tỳ cam nguyện suốt đời sẽ mãi đi theo công tử."
Nguyện vọng trong lòng được thực hiện, tỷ muội Xuân Cầm Hạ Kỳ đều tràn
đầy vui mừng giúp Lăng Phong mặc lại quần áo.
Lăng Phong lúc này mới hỏi Hạ Kỳ tại sao tối qua nàng lại ở trong phòng hắn. Hạ Kỳ mắc cỡ không nói lên lời. Xuân Cầm thấy thế vội vàng thay muội muội giải vậy, nói:
- Buổi tối hôm qua, đám bốn người nô tỳ ở cùng một chỗ, ăn mừng công tử gia bình phục, nô tỳ lại không cẩn thận uống nhiều rượu một chút, say ngủ quên mất. Hạ Kỳ đành phải thay nô tỳ đi hầu hạ công tử gia, không ngờ…" Đoạn tiếp theo nàng không nói nữa vì cũng quá mắc cỡ. Sau khi hầu hạ Lăng Phong mặc quần áo xong, sắc mặt Hạ Kỳ đỏ bừng nhanh chóng thay tấm ga còn vương ấn ký xử nữ của nàng.
Lăng Phong kéo tay Hạ Kỳ lại, nói:
- Đừng giặt đi, cứ giữ nó thật tốt, kỷ niệm cả đời, đây là minh chứng của tình yêu giữa ta và nàng."
Hạ Kỳ cực kỳ hạnh phúc, nàng ngượng ngùng gật đầu, sau đó xoay người ôm
chăn mền rời đi. Xuân Cầm thì cứ nhìn Lăng Phong, nàng cười cười hiểu ý, chẳng lẽ chuyện này đã có một người sớm có "dự mưu" cùng "âm mưu"
sao?
Hôm nay, rốt cuộc hội nghị của Nam Cung thế gia cũng đã bắt đầu.
Lăng Phong đi theo Tần Thục Phân đến phòng hội nghị của Nam Cung thế gia, bên trong lúc này đã sớm có không ít người.
Thấy Lăng Phong tiến vào, nhưng phân đường chủ các nơi đều đến bái kiến Lăng Phong cùng Tần Thục Phân, những người này có nam có nữ, họ càng thêm cung kính với Tần Thục Phân, nhưng đối với Lăng Phong thì lại ôm thái độ "kính nhi viễn chi".
Xem ra Tần thục Phân nói cho Lăng Phong cũng không sai. Vì thế Lăng Phong căn cứ theo nhưng gì đã đọc qua trong sách mà trả lời từng câu hỏi, không chút e dè khiên cưỡng,
Sau đó hắn lại theo Tần Thục Phân đi đến vị trí của những ngừơi trực hệ Nam Cung thế gia, Nam Cung Tuấn, Nam Cung Vân, Nam Cung Tình cùng Nam Cung Vũ và các thúc bá huynh đệ khác đã ngồi vào chỗ, cùng, hai người đều ngồi vào vị trí của mình bên cạnh Nam Cung Vân.
Một hồi sau thì Nam Cung Hiên với vẻ mặt uy nghiêm xuất hiện, phía sau là bốn người thúc bá của Nam Cung Vũ. Nam Cung Bân, Nam Cung Võ, hai người này là đại ca và nhị cả của Nam Cung Hiên, còn Nam Cung Bằng và Nam Cung Hồng đứng hàng lão tứ và lão ngũ.
Đây là những người đứng ở cao tầng của Nam Cung thế gia, mà gia chủ Nam Cung Hiên không thể nghi ngờ chính là trung tâm, bốn huynh đệ của lão phân biệt làm Nam Cung thế gia Đại Tổng Quản, Nhị Tổng Quản, Tam Tổng Quản, Tứ Tổng Quản.
Đại tổng quản Nam Cung Bân là người trông nom tài sản thu về của Nam Cung thế gia, người này đặc biệt thích tính toán sổ sách; Nhị Tổng Quản Nam Cung Võ thì quản lữ sự tình nhân sự, xã hội đương thời cạnh tranh cũng chính là nhân tài mà;
Tam Tổng Quản Nam Cung Bằng thì trông nom sự vụ phân đường các nơi, hiện giờ ung nhọt của Nam Cung thế gia đều do người này xử lý; Tứ Tổng Quản Nam Cung Hồng thì trông coi những việc nội tộc của thế gia, toàn bộ những việc của Nam Cung thế gia từ nhỏ như ăn uống đến lớn là hôn nhân tang lễ đều do ông ta quản.
Đây chính là tứ đại tổng quản nổi danh lừng lẫy trên giang hồ của Nam Cung thế gia, nghe nói dưới họ còn không ít thuộc hạ, chuyên thay bọn họ xử lý những việc dưới.
Tất cả những người trong đại sảnh đều không hẹn mà cùng đứng lên, họ cùng nhau cung kính hành lễ với Nam Cung Hiên, rồi cùng hô:
- Tham kiến gia chủ."
Biểu hiện của Nam Cung Hiên ở trong Nam Cung thế gia là không thể thay thế. Lão dùng ánh mắt uy nghiêm đảo qua đám người, sau đó gật đầu nói:
- Các vị đường chủ, miễn lễ."
Rồi lão trực đi về ghế thủ vị ngồi xuống, bốn vị Tổng Quản thì ngồi hai bên sườn, tiếp đó mọi người cùng ngồi xuống.
Nam Cung Hiên nhìn Lăng Phong thêm một cái, mặc dù lúc đầu Nam Cung
Hiên đứng hàng thứ ba(lão tam), nhưng cuối cùng lão lại lên làm gia chủ, cho nên đối với Nam Cung Vũ, cũng chính là Lăng Phong hiện giờ luôn yêu thích hơn. Vị trí gia chủ, chỉ lập chính.
Nhưng mà ở Nam Cung thế gia, ngươi chỉ cần có tài, vậy thì ngươi có thể làm gia chủ. Mà từ trước đến nay vẫn là cha truyền con nối, trừ phi Nam Cung Hiên không còn con trai nữa thì mới tới con của những vị thúc bá khác.
Từ hội nghị này có thể thấy được, để tử Nam Cung thế gia cũng không dưới ba ngàn chi, cái này ở trong võ lâm, cũng có thể tính là đại môn phái rồi, khó trách lại tranh đấu kích liệt như vậy, thoạt nhìn thì Nam Cung Vũ ngoài tranh đấu với huynh đệ bên ngoài, hắn còn phải đề phòng các huynh đệ cùng thúc bá phản phúc nữa.
Sau khi thể hiện đầy đủ uy nghiêm của gia chủ, Nam Cung Hiên mở miệng
nói:
- Hôm nay cùng các vị gặp mặt ở đây, trừ nghe một chút tình hình trình báo ở bên ngoài, mục đích chính là tìm ra sách lược, cùng với đại kế phát triển Nam Cung thế gia. Đầu tiên sẽ do bốn vị Tổng Quản giới thiệu tình hình một chút."
Vì thế, hội nghị dễ dẫn đến buồn ngủ của Nam Cung thế gia bắt đầu. Mọi người liên tục lên tiếng, Nam Cung Hiên thì thỉnh thoảng hỏi vài câu. Sau khi nghe xong Lăng Phong mới biết Nam Cung thế gia cũng kinh doanh tiền trang ở khắp nơi, còn có tửu lâu, tiệm cầm đồ, thậm chỉ cả kỹ viện, đại tiêu cục cũng nhúng chân vào, thế lực quả thật mở rộng đến mọi góc của xã hội, từ tình hình báo cáo có thể thấy, tình hình kinh doanh các nơi có tốt có xấu, nhưng tổng thể cũng không tồi.
Nam Cung Hiên cũng không khỏi gật đầu. Lăng Phong ở bên cạnh nghe thì cảm thấy cách kinh doanh của Nam Cung thế gia đã mấy thế hệ rồi mà không có gì đổi mới, đều chỉ là ăn vào vốn cũ, điều này đối với một thế gia mà nói thì không phải là chuyện tốt.
Hơn nữa Lăng gia thì còn có thêm sản nghiệp mới, chứ còn Nam Cung thế gia thì phải nói là ít đến đáng thương, không bằng một phần trăm sản nghiệp của Lăng gia.
Ta ngất mất, xem ra xuất thân giang hồ, đích xác là khó thành công trong buôn bán, uổng cho bọn họ nắm giữ mảnh đất lành Giang Nam, hơn nữa còn thành lập đã năm trăm năm nay, vậy mà không thể biến nơi này thành thủ phủ được, quả thật làm người ta phải suy nghĩ.
Không biết qua bao lâu, bốn đại Tổng Quản của Nam Cung thế gia và các phân đường chủ mới nói xong, Nam Cung Hiên lúc này mở miệng nói:
- Các vị cũng làm không tồi, lão phu quả thật rất hài lòng. Chẳng qua tuy hài
lòng nhưng lão phu vẫn có một ẩn ưu, các vị có biết là vì sao không?"
Mọi người lúc này đều nhìn nhau, không ai lên tiếng cả.
Lăng Phong không khỏi nhớ đến vấn đề mà mình suy nghĩ :'' Chẳng lẽ trong lòng Nam Cung Hiên nghĩ như vậy sao?''
Lăng Phong không khỏi ngẩng đầu lên liếc nhìn Nam Cung Hiên một cái, mà lúc này ánh mắt Nam Cung Hiên cũng đã chuyển hướng đến phía trực hệ đệ tử của Nam Cung thế gia, lão phát giác có vẻ Lăng Phong nghĩ ra gì đó, thứ trong ánh mắt Lăng Phong lúc này khác hẳn với ánh mắt không thèm quan tâm sự vụ của Nam Cung Vũ trước đây, vì thế lão không khỏi mở miệng nói:
- Vũ Nhi, ngươi nghĩ ra gì sao?"
Nghe thấy Nam Cung Hiên cư nhiên chủ động hỏi Lăng Phong, Lăng Phong cũng hơi kinh hãi, không biết có nên mở mồm nói hay không.
Tần Thục Phân cũng thoáng khẩn trương, đang nghĩ muốn ngăn cản Lăng Phong, nhưng trước mặt bao người lại không dám tỏ vẻ gì.
Thấy Lăng Phong không nói lời nào, Nam Cung Hiên lại nói:
- Vũ Nhi trong lòng có chuyện lo nghĩ thì cứ nói, nói sai cũng không sao, đây là bàn bạc thảo luận, không nhất định thành sự thật."
Trong mắt lão lúc này lóe lên thần sắc cổ vũ, trong lòng Lăng Phong chợt động, Nam Cung Hiên không chừng lại càng thích Lăng Phong tham gia nhiều vào chuyện sự vụ của Nam Cung thế gia đây, cái này nhất định sẽ hỗ trợ càng lớn cho việc mình ở lại Nam Cung thế gia sau này, mà suy nghĩ lại hắn thấy ngay mục đích của buổi hội nghị hôm nay chính là "đại kế phát triển", nói không chừng điều Lăng Phong suy nghĩ lại chính là điều mà Nam Cung Hiên đang sầu lo trong lòng.
Suy nghĩ một lúc, Lăng Phong cũng không để ý đến ánh mắt ngăn cản của Tần Thục Phân nữa, hắn đứng lên, nói:
- Khởi bẩm phụ thân, hài nhi cảm thấy vài thập niên nay Nam Cung thế gia đều dùng sản nghiệp của tổ tông để duy trì cuộc sống, cũng không có phát triển mới gì, sản nghiệp này đều bắt nguồn từ mấy trăm năm trước, tiềm lực phát triển không còn cao nữa, nếu Nam Cung thế gia không có gì thay đổi, sợ rằng sẽ càng ngày càng kém đi, lúc đó sẽ ảnh hưởng đến địa vị Nam Cung thế gia ta trên giang hồ. Hài nhi nói bừa, xin phụ thân tha thứ."
Sau khi nghe xong những lời của Lăng Phong nói, Nam Cung Hiên chậm rãi gật đầu, nói:
- Vũ Nhi nói đúng. Vi phụ cũng vừa nghĩ đến điều này. Nam Cung thế gia ta mỗi một mặt đều có phát triển mới, nhưng mà từ ba mươi năm nay thì không có tiến triển gì. Mặc dù danh tiếng trên võ lâm vẫn tăng dần, nhưng mà vấn đề kinh tế thì đang dần dừng lại."
Trong nháy mắt tất cả mọi người trong đại sảnh đều dùng ánh mắt bội phục cùng kinh dị nhìn Lăng Phong, Tần Thục Phân vốn đang nắm tay khẩn trương ở bên thì giờ cũng thở nhẹ một hơi. Nàng vội vàng giả bộ vui mừng nói với Lăng Phong:
- Vũ Nhi, vi nương đã sớm biết ngươi không nên chuyên tâm luyện võ, thân là người của Nam Cung thế gia thì phải hiểu nhiều về chuyện của Nam Cung thế gia chứ, sau này còn có thể thay phụ thân ngươi phân ưu. Hiện giờ ngươi rút cục cũng đã nghe lời vi nương khuyên bảo, bắt đầu quan tâm đến sự vụ của Nam Cung thế gia rồi, thật là làm vi nương cao hứng."
Hóa ra tâm tư Tần Thục Phân quả thật là thâm sâu, nàng biết biểu hiện của Lăng Phong hôm nay khác biệt rất lớn so với dáng vẻ không thèm để ý chuyện gì của Nam Cung Vũ ngày xưa, vì thế nhanh chóng nói vậy, xem như là thay Lăng Phong giải thích về biểu hiện khác thường này, tránh để người khác sinh tâm nghi ngờ.
Tần Thục Phân nói vừa kịp, hiển nhiên mọi người trong đại sảnh đều tiếp nhận thuyết pháp này, ban đầu mọi người cũng khó hiểu, nhưng sau thì đều xuất hiện vẻ mặt "thì ra là thế".
Mặt Nam Cung Hiên cũng đầy nụ cười, nói:
- Không ngờ được Vũ Nhi không chỉ nhất tâm luyện võ, mà giờ đã bắt đầu quan tâm đến gia sự Nam Cung gia ta, hơn nữa còn lập tức có được ánh mắt như vậy, thật sự là may mắn của Nam Cung thế gia ta. Vũ Nhi nói tiếp đi, đối với việc phát triển của Nam Cung thế gia có đại kế gì?"
Không nghĩ tới phát pháo đầu tiên của Lăng Phong đã vang như vậy rồi,nhưng Lăng Phong biết mình không thể tiếp tục thể hiện ra nữa, dù sao thì không thể để người ta cảm thấy mình quá khác thường so với Nam Cung Vũ. Vì thế, Lăng Phong cúi đầu nói:
- Hài nhi bây giờ cũng chưa quen lắm với sự vụ của Nam Cung thế gia, vì thế còn chưa nghĩ được ra ý tưởng…."
Nam Cung Hiên gật đầu nói:
- Quả là như thế. Thế này đi, ngươi sau này cũng đừng quá chú tâm vào luyện võ nữa, từ ngày mai ngươi đến giúp đỡ đại bá ngươi trông nom sư vụ, nhất là phải trông nom sản nghiệp Nam Cung thế gia ở Hàng Châu, trước tiên làm quen rồi hẵn nói."
Nghe thấy lời Nam Cung Hiên nói vậy, trong ánh mắt Tần thục Phân thoáng
hiện một tia vui vẻ không kiềm được. Mà Nam Cung Tuấn và mẫu thân của
hắn thì sắc mặt rất khó coi, ánh mắt ngầm ghen ghét.
Hàng Châu chính là căn bản của Nam Cung thế gia, sản nghiệp hiển nhiên cũng là nhiều nhất, mà Nam Cung thế gia ở Hàng Châu không có phân đường, tất cả sản nghiệp của Nam Cung thế gia ở Hàng Châu đều là quản lý
thẳng.
Mà quản lý sản nghiệp ở Hàng Châu chính là quá trình để rèn luyện gia chủ, cũng là phương thức để người ngoài đoán đựơc vị trí gia chủ sẽ lọt vào tay ai. Nam Cung Tuấn mặc dù làm quản sự trước Lăng Phong, nhưng chưa bao giờ có cơ hội nhúng tay vào sản nghiệp ở Hàng Châu.
Bây giờ thoáng cái hắn lại bị Lăng Phong chiếm mất vị trí ngon lành này, hiển nhiên trong lòng phải ghen ghét. Mà những người trong đại sảnh lúc này đều có cảm giác kinh nghi.
Sau khi hội nghị tan đi, các vị đường chủ đều ở lại chào hỏi, nịnh nọt Lăng Phong. Lăng Phong cũng chỉ đối xử với bọn họ không mặn không nhạt. Nam Cung Tuấn thì ngoài mặt tươi cười chúc mừng Lăng Phong, Lăng Phong thì lại biết tên này chỉ hận không thể ăn ngay mình mà thôi.
Điều này không trách được, vốn là cùng cha khác mẹ, hơn nữa tranh đấu quyền lực trong tộc quá kịch liệt, cốt nhục tình thân đã sớm không còn tồn tại rồi.
Chẳng qua cũng phải nói lại, Lăng Phong hắn cũng chỉ là giả mạo Nam Cung Vũ, bởi vậy là quái gì có tình thân cốt nhục với Nam Cung Tuấn, bởi vậy có tranh đấu kịch liệt hơn nữa, hắn cũng có thể bình tĩnh lãnh huyết vô cùng, điểm này có thể nói là ưu thế may mắn nhất mà ông trời ban cho Lăng Phong hắn. Điều này nếu Nam Cung Tuấn mà biết, chắc là hắn sẽ tức chết mất.
Chẳng qua có những bí mật, là những người này cả đời sẽ không biết được. Bọn họ không phải là sủng nhi của trời cao, bởi vậy vận khí không nằm trên người họ.
Thực lực tuy rằng trọng yếu, nhưng mà có những lúc, ngươi không thể không thừa nhận, người thành công là người nắm vận khí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui