Kiều Kiều Sư Nương

Tần Thục Phân nhìn thấy Lăng Phong trở về, vừa mừng vừa sợ, chạy vội ra nghênh đón nhưng nhìn sau lưng hắn có tới hơn chục nữ nhân, trong lòng nhất thời phiền muồn, tuy rằng Quý Nhược Lan, Bạch Lộ các nàng giả dạng nam nhi nhưng sao có thể gạt được đôi mắt của Tần Thục Phân.
Mỹ nữ bên cạnh Lăng Phong lại tăng lên, Tần Thục Phân trong lòng lo lắng bị thất sủng, dù sao mình cũng không trẻ nữa, hơn nữa ngoại hình không phải đẹp nhất. Nói không lo lắng là gạt người, nhưng nàng không thể phản đối, thậm chí không thể biểu lộ bất mãn bởi vì Lăng Phong là cường thế, là chủ nhân, căn bản không chấp nhận được ý người khác can thiệp vào lựa chọn của hắn.
Thật may mắn Quý Nhược Lan cùng Bạch Lộ các nàng rất biết cách làm người, không biểu hiện ngang ngược kiêu ngạo, mà thái độ rất lễ độ, khiêm nhường, biết điều. Tần Thục Phân và Hà Bích Tú đều cảm thấy các nàng vô cùng thân thiết, không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm cả người.
Bất quá có người vui mừng thì cũng có người lo lắng.
Tần Thục Phân, Hà Bích Tú, Từ Tử San, Tống Ngọc Chi đều biểu hiện thái độ hòa hữu, nhưng ở Nam Cung thế gia, Lăng Phong không chỉ có bốn nữ nhân này, trừ có Tây Môn Đình Đình cưới hỏi đàng hoàng, cùng với bốn nàng ra, thì lại còn có muội tử Nam Cung Vân cũng làm cho Lăng Phong đau đầu không thôi.
Mấy ngày nay Lăng Phong bế quan ở riêng cùng Kỷ Nhược Yên, Quý Nhược Lan, Bạch Lộ, Tần Thục Phân, Hà Bích Tú cùng chúng nữ đợi chờ thời gian mây mưa thất thường, Nam Cung Vân đối với Lăng Phong vẫn chờ đợi, sớm hiểu được một ngày không gặp ngỡ ba thu như thế nào.
Lăng Phong trở về lúc đó, vừa vặn gặp Tây Môn Đình Đình mang theo tứ nữ Xuân, Hạ, Thu, Đông đến Quan Âm miếu cầu Phật, Lăng Phong giả bộ đi Thính Vũ Hiên luyện tập võ nghệ để che mắt mọi người, buổi trưa có lẽ do quá mệt mỏi, nên sau khi luyện võ thiếp đi một lát.
Trong mộng, Lăng Phong cảm nhận được một thân thể ấm áp đang dán sát vào mình. Hắn giật mình tỉnh lại, thân thể kia thật trơn nhẵn vừa non mềm, làm hắn liên tưởng tới cá nước nóng. Đồng thời cũng ngửi thấy một luồng hương khí khiến người ta muốn phạm tội, Lăng Phong cả kinh bỗng nghĩ đây là mùi hương của nữ nhân, vả lại như là ta có quen biết. Hắn có điểm hoài nghi, có phải ở trong mộng không đây?
Cái thân hình đẹp thánh khiết kia cứ dán chặt lấy hắn, còn cố ý xoay vặn eo, khiến Lăng Phong càng cảm thấy được thân thể đặc thù của nữ nhân. Lăng Phong khẽ vươn tay, sờ lưng của đối phương, trơn nhẵn a, là làn da thượng đẳng, nếu như trong sách nói là như bôi mỡ, như bơ nha. Chẳng lẽ là nương tử Tây Môn Đình Đình? Chẳng lẽ nàng hạn hán lâu ngày được ban ơn mưa móc? Cần mình cho một chút sung sướng a?
Lăng Phong hít một hơi, biết mình không phải nằm mơ, liền trêu chọc nói: "Ngươi là ai? Nhầm phòng a. Nếu ngươi đi nhầm phòng hiện tại đi ra vẫn kịp a."
Miệng nói chuyện, nhưng hai tay đã hoạt động không thành thật, hết bờ vai rồi tới lưng, xoa tới xoa lui.
Đối phương không vui khẽ hừ một tiếng, cũng không nói gì thêm. Lăng Phong chỉ bằng câu hừ nhẹ này, liền nhận ra đối phương là ai, không phải Tây Môn Đình Đình, thề là tiểu muội Nam Cung Vân! Bởi vì Lăng Phong xác định chỉ có Nam Cung Vân mới có khả năng làm như vậy.
Lăng Phong nói: "Ngươi không phải là Vân nhi? Ta nhất định đang nằm mơ"
Đối phương ôm lấy cổ Lăng Phong cắn nhẹ một chút vào lỗ tai hắn, sẵng giọng: "Chàng phụ tâm ta, muốn vứt bỏ ta, muốn chuồn ư? Không dễ như vậy đâu. Dù có là con chuột trong động, ta cũng bắt được."
Lời nói đầy hằn học, khiến Lăng Phong cảm thấy hiểu biết sự đanh đá của Nam Cung Vân đúng là ngày càng lợi hại. Từ trước đến nay, hắn còn cho rằng Nam Cung Vân cùng với sư nương hắn giống nhau đều là nữ nhân hiền thục, xem ra hắn nhận xét phiến diện về nàng rồi.
Nghĩ đến lời đối phương trách móc, Lăng Phong trong lòng kêu to oan uổng. Lăng Phong vừa vuốt vuốt lưng của Nam Cung Vân vừa nói: "Vân nhi a, nàng hiểu lầm ta rồi! Ta mấy ngày này đi mật thất luyện công, nơi đó làm gì có gì mà bảo ta chuồn mất a?"
Nam Cung Vân hừ dài. Để tay vào tiểu kê kê của Lăng Phong nhẹ xoa nói: "Lời này chàng đi lừa quỷ đi, ta tin mới lạ. Chàng nghĩ ta không biết chắc, trên giang hồ đều truyền, chàng ở Hương Tạ Cư đại chiến Hồng Tôn của Đại Giang Minh, chính là vì cứu người gọi là hồng nhan tri kỷ, nói trắng ra người là hoa tâm đại củ cải, nơi nào cũng lưu tình, ra ngoài tìm nữ nhân?
Lăng Phong lúc này kêu ra tiếng nói: "Vân nhi, lời này là nàng nghe ai nói? Ta đi Hương Ta Cư cứu người, bởi vì ta thiếu các nàng một cái nợ nhân tình, nói cho cùng, Hương Tạ Cư ngày đó gặp nạn, tất cả đều tại họa do ta. Cứu người thì có gì không đúng? Vân nhi nàng không hy vọng ta là một người ca ca vô tình vô nghĩa chứ?"
Nam Cung Vân dùng lực nắm chặt JJ của Lăng Phong một chút, khiến Lăng Phong nhíu mày, vội hô nhỏ nói: "Vân nhi nha, hảo muội tử của ta, hạ thủ lưu tình a, đừng hại cả đời ta. Chung thân hạnh phúc của ta đều nằm ở cái đồ chơi thượng đẳng đó đó."
Nam Cung Vân lạnh lùng cười nói: "Hảo ca ca nha, ngươi đừng tưởng dễ lừa ta nha, ngươi đem Kỷ Nhược Yên, Quý Nhược Lan các nàng mang về nhà, ta cũng biết. Ngươi thật hưởng hồng phúc tề thiên a!"
Lăng Phong "nga" một tiếng thất kinh nói: "Làm sao nàng biết vậy?"
Nam Cung Vân trầm ngâm nói: "Ta hỏi chàng, chàng vì cái gì mà tốt như vậy? Cứ làm xằng bậy sau lưng ta, lúc trước chàng nói đời này chỉ yêu ta mà?"
Tình huống này làm cho Lăng Phong thật sự không có biện pháp, liền dứt khoát đem âm thanh nói lớn: "Ta hiện tại vẫn yêu thương nàng cả đời, nhưng là do nàng cũng phải biết, chỉ có các nàng cũng không thỏa mãn được ta! Chẳng lẽ nàng để ta khó chịu sao? Hơn nữa nàng cũng không phải lão bà của ta, chỉ sợ không có tư cách quản ta nha."
Những lời này làm Nam Cung Vân im lặng, tay đang giữ tiểu JJ thì thu hồi. Tuy rằng nàng không nói lời nào, nhưng Lăng Phong lại thấy thân thể nàng đang run rẩy một cách kịch liệt.
Lăng Phong biết nàng chịu đựng không khóc, không đành lòng nói: "Vân nhi a, thật xin lỗi nàng. Ta đã nói nặng lời. Nhưng ta thật sự thích nàng. Ta đi tìm thêm nữ nhân, cũng là bất đắc dĩ a. Ta thừa nhận ta là đồ háo sắc. Ta nếu không háo sắc thì cũng sẽ không cùng nàng phát sinh quan hệ tiếp xúc. Còn nữa nha, ba tháng sau đại chiến không biết kết cục ra sao! Vạn nhất nói khó nghe, chúng ta đều chết hết, vậy làm sao bây giờ? Bởi vậy, ta phải phóng túng bản thân mình một phen. Nàng đừng giận ta được không? Trong lòng ta nàng thật sự là một nữ nhân khiến ta say như điếu đổ a."
Nam Cung Vân đột nhiên nhào lại dán môi mình vào mặt Lăng Phong không cầm lòng nói: "Chàng là đại phôi đản. Người ta đem tất cả tâm tư đều đặt lên người chàng, vậy mà chàng nói như vậy thật tức chết ta! Bản thân ta muốn hỏi chàng một chút, nếu như ta cùng Kỷ Nhược Yên chàng chỉ được phép chọn một thì chàng chọn ta hay chọn nàng?"
Nam Cung Vân đặt vấn đề thật khó xử. Lăng Phong hít một hơi lớn, đem đại thủ mà nhào nặn thân mình Nam Cung Vân, Nam Cung Vân lao vào nằm cùng Lăng Phong, có thể thấy nàng muốn cùng hắn làm chuyện tốt gì đó.
Lăng Phong suy nghĩ nên trả lời Nam Cung Vân ra sao.
Nam Cung Vân không kiên nhẫn nói: "Chàng nói đi. Nếu chàng cần nàng ta, ta sau đó không phiền chàng nữa, ta lập tức rời khỏi chàng!"
Nói rồi, còn đem đại thủ đang xoa nắn trên mình đẩy ra.
Lăng Phong cười hì hì nói: "Vân nhi, chúng ta cũng xa nhau vài ngày rồi, ta nghĩ tới hạ thể nàng có chút phản ứng a. Hiện tại cho ta ăn đã, sau đó nói tiếp cái khác đi."
Nam Cung Vân không chút do dự nói: "Không được, hiện tại nói đi đã."
Lăng Phong "ân" hai tiếng nói: "Cá nào cũng là cá, ta nghĩ đều phải có a."
Nam Cung Vân mặt lạnh nói: "Vậy không phải chàng tham quá chứ? Ta không phải là cô gái tốt như Tây Môn Đình Đình mà dễ bị lừa. Nay chàng chỉ có một sự lựa chọn. Có nàng không có ta, hoặc có ta không có nàng."
Lăng Phong thở dài một hơi nói: "Nàng nói như vậy là bức ta, ta căn bản không cần trả lời vấn đề của nàng. Nếu nàng không cho ta làm vậy, ta không thể chọn nàng."
Nam Cung Vân nghe xong đau xót nói: "Đây là cái gì?"
Lăng Phong cười cười nói: "Vân nhi, đây không phải rõ ràng sao? Ta không chọn nàng, nhưng cũng không nói ta không thích nàng. Cũng không nói ta thích nàng đến cở nào, bởi nguyên nhân lớn nhất nàng là muội muội của ta!"
Một câu này như đâm vào trái tim của Nam Cung Vân. Bất luận thế nào Nam Cung Vân cũng không biện giải nổi, bởi vì nàng chỉ có thể lựa chọn yên lặng. Nam Cung Vân tĩnh lặng trong chốc lát nói: "Ta hỏi chàng, chàng thích ta nhiều hơn hay thích nàng ta nhiều hơn?"
Lăng Phong nghe xong cười, nói: "Thế mà còn phải hỏi. Nàng cũng biết, nàng là tay gấu, nàng ta chỉ là cá. Theo mỹ mạo, trí tuệ, còn có xuất thân giáo dưỡng, có chỗ nào nàng không xứng với nàng ta . . . "
Nói dứt lời, Lăng Phong nghiêng người, đem thân thể của Nam Cung Vân áp chặt tại hạ thân, trên mặt nàng hôn hít cuồng nhiệt, do trước đã rờ rẫm nên dương cụ hắn sớm đã cứng rắn, chà xát lên vùng mẩn cảm của Nam Cung Vân.
Thân thể Nam Cung Vân như vị thiêu cháy, nhưng nàng cũng không chủ động.
Lăng Phong biết cần phải đem mặt nạ của Nam Cung Vân kéo ra. Bởi vậy hắn không chút hoang mang ôm nàng, vuốt nàng. Trong chốc lát, Lăng Phong hôn lên chiếc miệng tinh xảo của Nam Cung Vân, triển khai kỹ xảo của mình, tận tình trào lộng Nam Cung Vân. Hắn vốn lấy môi mài môi khẽ cắn hờ môi đỏ mọng của nàng. Kế tiếp vừa liếm vừa mút nước miếng thơm tho kích thích dục vọng của hai người. Hắn đem đầu lưỡi vươn vào miệng của Nam Cung Vân mà loạn đảo triền miên.
Nam Cung Vân như thế làm sao chịu nổi sự câu dẫn của hắn, sớm đã bị tình yêu chi phối. Vì thế cũng đem cái lưỡi của mình tiến tới, cùng hắn hưởng thụ cái gọi là nam nữ chi nhạc. Nam Cung Vân một khi xúc động, đó là một khí thế hừng hực lữa tình. Từ sau khi Lăng Phong rời đi, nàng liền không có hưởng qua vị xác thịt. Giờ bị Lăng Phong trêu chọc, thật sự là đốt cháy cả một thảo nguyên.
Cánh tay ngọc của nàng cuộn chặt lấy Lăng Phong, giống như sợ hắn rút lui mất. Chân cũng mở rộng, lao tới cuốn chặt lấy hông Lăng Phong. Bờ eo của nàng không ngừng giãy dụa, không che giấu chút biểu hiện của nữ nhân cần lữa tình.
Nam Cung Vân tuyệt sắc mà mặt hồng tươi cười, nàng vô cùng xinh đẹp, đây là một đòn trí mạng với nam nhân. Thân thể Nam Cung Vân như bị lữa tình thiêu đốt, đem lữa tình thiêu thân. Vì đễ cho nàng thoải mái, Lăng Phong cũng liều mạng phóng túng một phen.
Nam Cung Vân phen này liều mạng rồi, nếu không chú ý tới người nhà, Nam Cung Vân đã sớm kêu lớn những tiếng rên rỉ làm cho cả Nam Cung thế gia mọi người đều nghe thấy. Nhưng giờ không thể kêu, chỉ có thể hô nhỏ, thở gấp, eo mạnh mẽ vặn vẹo, lắc mông mạnh mẽ tránh né, hưởng thụ cái cảm giác hạ thể ngứa ngái có chút ý vị đặc biệt, cảm giác tiêu hồn sung sướng.
"Hảo ca ca nha, chàng buông tha ta đi, ta bị chàng làm phát điên rồi. Ta ăn không tiêu rồi, thừa rồi ra đi . . . a . . . a . . .ư . . ."
Nam Cung Vân bắt đầu nức nở khóc lóc cầu xin tha thứ.
Lăng Phong sẽ không bỏ qua cho nàng. Hắn ngẫng đầu nở nụ cười nói: "Vân nhi a, ta chính là yêu nàng không đủ. Nếu nàng không nghe lời ta, có phải làm ta đau lòng quá đi không."
Bởi vậy, Nam Cung Vân cũng không có biện pháp, chỉ có thể kiên trì nghênh chiến, nàng định dùng một phương thức khác để chinh phục Lăng Phong. Cũng làm cho nam nhân này biết, tâm ý của mình đối với hắn. Không có người nam nhân thứ hai trên thế gian có thể cảm nhận được tình yêu đích thực, tình yêu của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui