Kiều Kiều Sư Nương

Phải nói Lăng Phong muốn đuổi theo Đường Tư Tư là dư sức, nhưng hiển nhiên hắn không có nhàm chán như vậy.
Miếu Quan Âm chỗ thành tây không biết có hoạt động gì mà tấp nập người qua lại. Có nhà mà không thể quay về, Lăng Phong thật sự không còn biện pháp nào, đành phải tìm một khách điếm nào đó kiếm cái gì cho vào bụng. Trong khoảng thời gian ban ngày, chỉ cần Nam Cung Tình không rời khỏi Hàng Châu, Lăng Phong tất có rất nhiều biện pháp tìm được nàng.
Thật vất vả mới tìm được một gian khách điếm, tên tiểu nhị đi ra lại nói:
- Vị công tử muốn tìm chỗ trọ à. Thật là không may, đã hết phòng. Vừa nãy có một cô nương đã đặt gian phòng cuối cùng rồi.
Không đợi Lăng Phong trả lời, một giọng nói nữ nhân dịu dàng vang lên:
- Đúng vậy, người đó chính là ta.
Lăng Phong quay đầu lại nhìn, người này không phải là ai khác mà chính là Đường Tư Tư.
- Đồ ngốc, ngươi không nhận ra ta.
Đường Tư Tư đối diện với Lăng Phong trừng mắt.
Lăng Phong đi đến trước mặt nàng, ngồi xuống thuận tay bốc một chút thức ăn nói:
- Đúng là hữu duyên a, trong thời gian ngắn mà ta được gặp cô nương hai lần. Muốn nói không có duyên phận là không được.
Đường Tư Tư dường như không để ý nói:
- Vậy ta hỏi ngươi, người đi mua thức ăn và người bán ngày nào cũng gặp nhau. Như lời ngươi nói, chẳng lẽ bọn họ là do thiên địa tạo thành một đôi?
Lăng Phong mỉm cười nói:
-Mọi người trong thiên hạ rộng lớn, có thể quen biết nhau chính là duyên phận. Đương nhiên, cái mà ta nói không nhất định là tình yêu nam nữ, có thể là thân tình, hữu tình.
Đường Tư Tư hơi giận, chu cái miệng xinh xắn nói:
- Các ngươi đúng là những tên ngốc tử lại thích nói chữ. Cái gì là duyên phận, thiên ý? Nói thật, đều là những lời nói dối gạt người.
Lăng Phong nói:
- Ngươi không trải qua, làm sao xác định được đó là nói dối gạt người?
Đường Tư Tư hỏi lại:
- Chẳng lẽ theo lời ngươi thì phải chăn heo mới có thịt heo ăn sao?
Lăng Phong thật hết chỗ nói. Cô gái trước mắt này dùng từ thông minh bình thường thật không xứng, phải nói là thiên tài.
Rất nhanh tiểu nhị liền mang thức ăn đưa tới cho Lăng Phong.
- Cô nương, mời.
Lăng Phong ngồi xuống, rót đầy chén rượu.
Đường Tư Tư kỳ lạ nhìn Lăng Phong cười nói:
- Thế nào? Ngươi muốn cho ta quá chén, đem ném ta ở đầu giường rồi vào phòng ta ngủ sao?
Lăng Phong cười ha ha một hồi, nói:
- Nếu có người nhẫn tâm đem cô nương xinh đẹp thế này ném ở đầu giường, quả thực là tội ác tày trời, không thể tha thứ.
Đường Tư Tư nghe xong, tựa hồ hưởng thụ, cười khanh khách không ngừng.
Vừa lúc đó, bên ngoài tiến vào hơn mười người, nhìn cũng biết là người giang hồ. Hơn nữa bọn họ bộ dạng bất thiện, hán tử dẫn đầu nói với tiểu nhị:
- Tiểu nhị, còn phòng trống không?
Tiểu nhị nhìn nhìn một chút, chỉ vào Lăng Phong nói:
- Xin lỗi các vị, thật sự là hết rồi. Vị công tử này tới trước các ngươi nhưng cũng không còn.
Người nọ liếc mắt nhìn Lăng Phong một cái, sau đó xuất ra một thỏi bạc:
- Việc đó không quan trọng. Chúng ta có thể trả cho ngươi nhiều hơn.
- Được, các ngươi tìm chỗ ngồi tạm. Ta sẽ lập tức cho người mang đồ ăn tới.
Nhận được bạc, tiểu nhị liền lập tức đáp ứng.
Lăng Phong nhìn tên hán tử ước chừng không đến bốn mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền, thân hình cao tráng, rất có uy nghiêm. Chỉ nghe hắn nói với người đứng ở sau lưng:
- Mọi người tìm một chỗ mà ngồi xuống. Thật sự chúng ta không thể đi suốt đêm tới Hằng Châu được.
Đám người này lần lượt đi tìm chỗ ngồi. Vừa lúc bọn hắn đi qua chỗ Lăng Phong, chợt nghe tiếng Đường Tư Tư kêu lên một tiếng:
- Ai nha.
Tiếp theo là một tiếng chén vỡ.
Lăng Phong vừa nhìn, người nọ va vào Đường Tư Tư làm cho chén canh rơi xuống đất, vỡ tan. Đường Tư Tư nói với người kia:
- Ngươi không có mắt à? Đi đường không nhìn cẩn thận, làm cho chén canh của ta rơi vỡ. Thật lãng phí.
Lăng Phong bên cạnh có thể rõ ràng sự việc, người nọ rõ ràng không có đụng vào Đường Tư Tư, chén canh kia căn bản là nàng cố ý làm rơi trên đất, thầm nghĩ: "Ta xem nha đầu tinh quái này muốn làm cái trò gì?"
Ngươi nọ nhăn mặt một chút, nói:
- Cô nương tự buông tay làm bể chén, tại sao có thể trách ta?
Đường Tư Tư cong cái miệng nhỏ lên, khuôn mặt giống như sắp khóc, kêu lên:
- Ngươi làm sao có thể nói được như vậy? Chư vị ở đây phân xử giúp ta a. Chén canh này là do hắn ta đụng vào mới bị rơi. Ta mới chỉ uống được có một nửa, còn chưa uống xong…
Nói xong nàng làm bộ giống như sắp rơi nước mắt, mọi người xung quanh thấy vậy không khỏi buồn cười.
Hán tử cầm đầu kia đi qua:
- Nếu vậy, Địch huynh đệ. Ngươi bồi thường cho nàng, đừng cùng tiểu cô nương đấu khí. Không phải chỉ là chén canh thôi sao?
Hán tử họ Địch nói:
- Được rồi. Vừa rồi liều lĩnh đắc tội, thỉnh cô nương tha thứ.
Đường Tư Tư thản nhiên cười nói:
- Vẫn là Phích Lịch Đường đại gia hiểu chuyện. Ta đa tạ ngươi vậy.
Đầu lĩnh kia sửng sốt, nói:
- Cô nương là người phương nào? Làm sao biết được tại hạ?
Đường Tư Tư giơ ngón trỏ , cười nói:
- Phích Lịch Đường ngươi lợi hại nhất là cái gì, chính là thuốc nổ nha. Cho nên, chẳng những các ngươi biết sử dụng mà trên người các ngươi có dính mùi thuốc súng. Chỉ cần thoáng qua, bổn cô nương liền biết được thân phận của các ngươi.
Nói xong liền hé miệng cười.
Phích Lịch Đường! Lăng Phong cũng giật mình, đám người kia lại chính là Phích Lịch Đường.
Hán tử trung niên chính là trưởng tử của chưởng môn Phích Lịch Đường – Từ Hoằng Đào. Là trưởng tử của chưởng môn, Từ Hoằng Đào tương lai rất có khả năng kế thừa cha mình chức chưởng môn Phích Lịch Đường. Võ công của hắn cũng rất cao, hơn nữa là võ công chân truyền Phích Lịch Đường. Các triều đại đệ tử Phích Lịch Đường đều lấy ám khí hỏa dược là vũ khí sở trường, nhưng rất ít đệ tử có võ công xuất chúng. Đây cũng là nguyên nhân mà ám khí hỏa dược của Phích Lịch Đường tuy lợi hại, nhưng vẫn không thể trở thành môn phái mạnh mẽ trong võ lâm, uy chấn thiên hạ. Thậm chí thanh danh, uy vọng cũng không thể vượt qua được ám khí của Đường Môn thế gia.
Từ Hoằng Đào xuất hiện, làm cho Phích Lịch Đường hãnh diện, hắn được coi là truyền nhân Phích Lịch Đường xuất chúng nhất ba trăm năm nay. Phích Lịch Đường sử dụng ám khí hỏa dược lợi hại làm vũ khí, một khi có võ công thượng thường, uy lực của nó rất vô biên. Từ Hoằng Đào xuất hiện, địa vị Phích Lịch Đường trong giang hồ tăng lên rất nhiều. Nghe nói võ công Từ Hoằng Đào ở trong hàng ngũ hai mươi đại cao thủ. Nếu tính cả ám khí nữa, hắn có thể hiên ngang mà ngồi trong ngôi vị mười cao thủ đứng đầu.
Nam Cung Thế gia cùng với Phích Lịch Đường là thông gia. Thê tử của Nam Cung Hiên chính là muội muội cùng cha khác mẹ của Từ Hoằng Đào. Nam Cung thế gia phát sinh kinh biến, Phích Lịch Đường há lại có thể không biết. Cho nên Từ Hoằng Đào xuất hiện, chính là đến Nam Cung thế gia hỗ trợ. Nói trắng ra là, muốn hướng tới Lăng Phong, nghĩ cách cứu viện Nam Cung Tuấn.
Tự nhiên, Lăng Phong còn chưa có ý thức được điểm này. Không nghĩ rằng Đường Tư Tư lại có ý định xin kíp nổ của Phích Lịch Đường.
Hán tử họ Địch hướng tới tiểu nhị nói:
- Tiểu nhị, đem cho ta chén canh để bồi thường cho vị cô nương này.
Đường Tư Tư cười nói:
- Chậm đã, chén canh này ta uống được hơn nửa, không cần phải bồi thường nữa. Mặt khác ta cần một vật bồi thường, được chứ?
Hán tử kia thấy nàng rất khả ái, cũng không ngại phiền, nhân tiện nói:
- Cô nương muốn cái gì?
Đường Tư Tư đứng lên cười hì hì nói:
- Nghe nói ám khí hỏa dược của Phích Lịch Đường nổi tiếng thiên hạ. Không bằng ngươi tặng cho ta hai kiện ám khí bên người đi, để bổn cô nương dùng phòng thân.
Hán tử kia vừa nghe, miễn cưỡng cười nói:
- Cô nương đừng nói đùa. Ám khí trên người chúng ta đâu thể tùy tiện tặng người. Như vậy là vi phạm môn quy, phải chịu chặt đầu.
Đường Tư Tư không để ý, chắp tay ra sau lưng, nói:
- Ta đâu có nói ngươi tặng cho ta mà là ta nói ngươi bồi thường cho ta. Đây là hai chuyện khác nhau.
Một đệ tử Phích Lịch Đường nóng nảy, vung tay lên nói:
- Tiểu nha đầu thật càn quấy… Ai da…
Lời còn chưa dứt, liền la thảm một tiếng. Cái tay kia vừa vung lên, liền dừng lại. Sau đó, chỉ thấy cả người hắn cuộn lại, lăn trên đất, thống khổ giãy dụa.
Đường Tư Tư thản nhiên cười nói:
- A. Ngươi bất kính đối với tiểu cô nương. Cho ngươi một cái té ngã, đã là tiện nghi cho ngươi rồi.
Mọi người trong điếm khách lập tức biến sắc. Không ít người còn lớn tiếng kinh hô.
Tên hán tử bên cạnh vọt lên mắng:
- Con nhỏ, muốn gây phiền phức sao?
Nói xong xuất chưởng hướng nàng đánh tới. Một trảo này lực đạo không nhỏ, hơn nữa hướng thẳng vào Đường Tư Tư, lực cùng mục tiêu đều vô cùng chuẩn xác.
Đường Tư Tư nhất thời giận tím mặt. Cánh tay nhỏ vung lên, chỉ thấy một tia máu tươi phun ra. Không biết tại sao, cánh tay phải lập tức bị đứt, bay đến trước bàn một người khách, rơi vào trong một bát canh nóng. Khách nhân đang dùng cơm ở bàn này sợ tới mức hô to:
- Má ơi.
Sau đó khách nhân này ngã ngửa về phía sau.
Hán tử kêu thảm một tiếng, nghiêng ngả lảo đảo lui bốn năm bước, băng bó lại cánh tay bị chặt.
Lăng Phong chấn động, thầm nghĩ:
- Vị cô nương này bên ngoài xinh đẹp như vậy, nhưng thủ pháp lại nhanh lẹ, ngoan độc. Nếu nhìn từ bề ngoài thì hoàn toàn khác biệt.
Từ Hoằng Đào lại càng kinh sợ xuất hiện, bước lên từng bước hét lớn:
- Tiểu nha đầu, ngươi là ai?
Đường Tư Tư quay tròn xoay người lại, cười nói:
- Từ đại công tử, lâu như vậy mà ngươi còn không nhận ra thân thủ của ta. Khó trách Phích Lịch Đường các ngươi bị chúng ta đè ép mấy chục năm đều không vươn lên được.
Từ Hoằng Đào trong lòng suy nghĩ, chợt nói:
- Ngươi là người của Đường Môn Tứ Xuyên? Cô nương không lẽ là Đường Tư Tư?
Đường Tư Tư lạnh lùng cười nói:
- Thì ra ngươi cũng không ngốc lắm. Không sai, ta chính là Đường Tư Tư.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người Phích Lịch Đường đều kinh hãi.
Một núi không thể có hai hổ. Phích Lịch Đường cùng Đường Môn phân tranh đã mấy trăm năm, năm đó Phích Lịch Đường cũng là người từ Đường Môn tách ra. Bởi vậy nghiêm khắc mà nói, Phích Lịch Đường có nguồn gốc từ Đường Môn. Tổ sư của Phích Lịch Đường chính là một gã thủ công chế tạo ám khí xuất sắc của Đường Môn. Hắn chính là gã thủ công xuất sắc nhất của Đường Môn, đáng nhẽ hắn phải là người được đáng kính. Nhưng lúc đó hắn bị đệ tử Đường Môn ghét bỏ, nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì hắn mang họ Từ, không phải dòng họ đích truyền của Đường Môn. Đường Môn luôn luôn không cho người khác họ làm những chuyện lớn, thậm chí còn không cho phép tiến vào trong lãnh đạo cao tầng. Đây chính là bảo thủ trong môn phái, ngươi cho dù có tài hoa, nhưng không phải là họ Đường, nên cũng không được trọng dụng cùng tôn kính. Vì vậy hắn bị gạt bỏ, cùng giám thị. Năm đó tổ sư Từ Thiên Hoa thành lập Phích Lịch Đường cũng không có phản bội Đường Môn, ngược lại cùng với nữ nhi của chưởng môn Đường Môn phát sinh tình cảm. Đường cô nương vừa ý với tài hoa của Từ Thiên Hoa, hai ngươi hiểu nhau yêu nhau. Nhưng tình yêu của bọn họ không được bất kỳ người nào ủng hộ. Sau khi bị phát hiện, chưởng môn Đường Môn giận dữ, đem Từ Thiên Hoa ra đánh một trận thừa sống thiếu chết (nguyên văn lời DG là: tỏe mỏ ). Nếu không phải Đường cô nương lấy cái chết ra bức bách, chắc hắn sớm đã quy tiên. (lời DG: đã phải trèo lên bàn thờ ăn chuối với tổ tiên.) Nhưng cũng không buông việc này, chưởng môn Đường Môn liền đem nữ nhi của mình gả cho thế tử Nam Cung thế gia. Đường cô nương sau khi biết vận mệnh của mình, liền đi cứu Từ Thiên Hoa, bỏ trốn suốt đêm. Không nghĩ rằng nửa đường lại bị bắt kịp, Đường cô nương ngăn cản người của Đường Môn, nhường Từ Thiên Hoa chạy trước, để ngày sau có thể tiếp tục gặp nhau. Từ Thiên Hoa sau khi rời khỏi, Đường cô nương bị bắt về Đường Môn, lập tức gả cho Nam Cung thế gia. Nhưng không một ai nghĩ rằng chuyện kinh thiên xảy ra, Đường Cô nương tự mình cắt mạch tự sát trên kiệu hoa. Tin dữ truyền đến Từ Thiên Hoa, làm hắn vô cùng giận dữ, thề cả đời không tha thứ cho người của Đường Môn. Vì thế nửa năm sau, trên võ lâm xuất hiện Phích Lịch Đường.
Ám khí của Phích Lịch Đường truyền thừa của Đường Môn, nhưng mà do trò giỏi hơn thầy, nhất là ở phương diện ám khí hỏa dược, đã vượt xa Đường Môn. Chính là lúc ấy nguyên nhân ở Từ Nhược Hoa, võ công của Phích Lịch Môn trên giang hồ không được vang danh. Mặc dù như thế, Phích Lịch Đường vẫn như cũ sử dụng binh khí ám khí mà cường đại, có thể sống yên ổn trên giang hồ. Đến nỗi ân oán giữa Từ Thiên Hoa với Đường Môn kéo dài mấy trăm năm. Nhưng loại ân oán này không vì người chết mà tiêu vong, mà là càng ngày càng sâu sắc. Phích Lịch Đường cường đại, đối với Đường Môn chính là một uy hiếp lớn. Bọn họ đấu với nhau không chỉ là cừu hận của tổ tiên, mà còn là chia tranh thiên hạ đệ nhất ám khí môn phái.
Đường Môn cùng Phích Lịch Đường trên giang hồ tuy rằng đều là danh môn chính phái, nhưng mà nhiều người coi họ là môn phái trung lập. Bọ họ hành tung quỷ dị, đôi khi cũng vì hắc đạo chế tạo một chút binh khí. Bởi vậy, tại hắc bạch lưỡng đạo (chính, tà) họ đều có sắc ảnh hưởng.
Đường Môn cùng Phích Lịch Đường là kẻ thù truyền kiếp, bởi vậy chỉ cần là đệ tử hai phe gặp nhau liền chém giết không biết trời đất. Người trên giang hồ cũng biết ân oán này, bởi vậy khi họ tranh đấu giang hồ không tham dự.
Đường Tư Tư vốn là nữ nhi của đương kim chưởng môn Đường Môn, được xưng là Nguyệt Chi Kiều Nữ. Nàng thích đi lại trên giang hồ, nơi nơi đều có tăm hơi của nàng, vì thế trên giang hồ còn gọi nàng là " Vạn Lý Phi Yến". Đường Tư Tư đều giống các đệ tử Đường Môn khác, đối với Phích Lịch Đường hận thấu xương. Do đó, Từ Hoằng Đào tiến vào khách điếm, nàng liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Cho nên, Đường Tư Tư đem thân phận của mình sáng tỏ, một trận ác đấu không thể tránh khỏi sắp xảy ra.
Lăng Phong nhìn thấy bộ dáng đối chọi gay gắt giữa hai bên, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Vì cái gì một đời ân oán, mà đời sau dây dưa không dứt, ân ân oán oán, chém chém giết giết. Chẳng lẽ giang hồ chính là như vậy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui