Kiều Kiều Sư Nương

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời rọi vào trong cửa sổ, Lăng Phong tỉnh lại, thấy Đường Tư Tư đang ngủ say trên mặt đất. Sau khi thưởng thức dáng người tuyệt đẹp động lòng người của nàng, Lăng Phong mặc lại quần áo, phủ quần áo cho Đường Tư Tư xong, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
"Chàng muốn đi đâu?"
Không biết Đường Tư Tư đã tỉnh lại khi nào, thấy bộ dạng Lăng Phong muốn rời đi, khẽ ngồi dậy nói một câu.
Lăng Phong mỉm cười nói: "Chẳng lẽ nàng sợ ta quất ngựa truy phong?"
Đường Tư Tư mỉm cười quỷ dị nói: "Chàng đừng mơ tưởng."
Lăng Phong mỉm cười: "Không phải mơ tưởng, mà là ta căn bản không có nghĩ như vậy, ta chỉ là nghĩ muốn kiếm vài món ăn thôn quê làm bữa sáng."
Đường Tư Tư mỉm cười nói: "Chúng ta cùng đi chứ?"
Nói xong liền đứng dậy đi đến bên người Lăng Phong. Trải qua một đêm mưa gió lột xác, Đường Tư Tư cả người phát ra hương thơm quyết rũ của nữ giới.
Lăng Phong nói: "Vậy cùng nhau đi!"
Đường Tư Tư rúc vào lòng hắn, ôn thuận như một chú mèo Ba Tư.
"A, ta quên hỏi chàng, chàng tên là gì?"
Đường Tư Tư có chút ngượng ngùng hỏi.
Vốn là một cô nương, thân mình đã hiến đi, còn không biết tên của nam nhân, cho dù Đường Tư Tư kia có là nữ nhi thẳng thắn thế nào cũng sẽ có thẹn thùng.
Lăng Phong ôm nàng, khẽ nói: "Nhớ cho kĩ, tướng công nàng tên gọi Nam Cung Vũ!"
"A!"
Đường Tư Tư kinh ngạc nói: "Ngươi... Ngươi là Nam Cung Vũ, Nam Cung thế gia Nam Cung Vũ?"
"Đúng vậy!"
Lăng Phong nói.
Đường Tư Tư lập tức đẩy Lăng Phong ra, nói: "Ngày hôm qua cùng với ta động thủ Từ Hoằng Đào, chẳng phải là cậu của ngươi sao!"
"Đó là cậu của Nam Cung Tuấn, không phải của ta."
Lăng Phong nói.
"Nam Cung thế gia cùng Phích Lịch Đường là thông gia, địch nhân của bằng hữu chính là địch nhân!"
Đường Tư Tư nói, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn.
Lăng Phong không muốn làm cho lòng nàng khó chịu, trấn an nói: "Yên tâm đi, ta không phải Nam Cung Vũ thực sự, ta là do ông trời phái tới phá hoại Nam Cung thế gia, hơn nữa Nam Cung Tuấn là đối thủ một mất một còn của ta, Từ Hoằng Đào đương nhiên nhiên cũng là đối thủ một mất một còn của ta!"
"A!"
Đường Tư Tư cả kinh, nói: "Đây là chuyện gì?"
"Kỳ thật thân phận thật của ta là Hoa Sơn Lăng Phong."
"Hả?"
Đường Tư Tư càng thêm kinh hãi, mắt nhìn chăm chú Lăng Phong.
Lăng Phong không chút giấu giếm đem thân thế của mình nói cho nàng, thậm chí bên người có bao nhiêu thê nhi cũng không giấu giếm.
Đường Tư Tư giật mình nhìn vào Lăng Phong, hỏi: "Ngươi... Ngươi thật là Lăng Phong?"
Lăng Phong gật đầu nói: "Ta nói thật với nàng, chính là nàng không tin thôi!"
Đường Tư Tư đạo: "Ngươi... Ngươi là tên hỗn đản!"
Nói xong, hai nắm tay trắng như phấn đập tới Lăng Phong, nước mắt ào ào tuôn ra.
Lăng Phong bắt lấy đôi bàn tay trắng như phấn của nàng, nói: "Lăng Phong không tốt? Chẳng lẽ ta không xứng với nàng?"
Đường Tư Tư khóc lóc: "Chàng đã có nhiều lão bà như vậy, vì sao còn muốn chà đạp ta?"
Lăng Phong nói: "Nàng cho là như thế có thể thỏa mãn ta sao? Ta không tìm thêm nhiều lão bà, những lão bà hiện giờ bên cạnh ta sao có thể kiên trì chịu được?"
"Chàng?"
Đường Tư Tư lại giơ nắm tay về phía Lăng Phong, mãnh liệt nói: "Chàng hỗn đản, sắc lang, vô lại..."
Lăng Phong hì hì nói: "Ta là anh hùng."
Đường Tư Tư "Vèo" một cái, vừa vui vừa buồn nói: "Chàng... Chàng cũng biết bên ngoài có bao nhiêu người muốn lấy đầu của chàng đấy, chàng còn anh hùng gì chứ?"
Lăng Phong hì hì nói: "Cái đó thì phải là người có bổn sự mới được. Ta nói cho nàng biết, hiện tại ta che dấu thân phận tốt như vậy, Nam Cung Hiên sớm hay muộn cũng chết, ta chẳng những chiếm Nam Cung thế gia, lão bà, con dâu, nữ nhi của hắn một người cũng không buông tha!"
"Chàng thật hỗn đản!"
Đường Tư Tư hờn dỗi mắng.
Lăng Phong không có chút ý tứ hối cải, nói: "Nếu nàng cho rằng nữ nhân bên người ta quá nhiều, nàng có thể không làm một thành viên trong các nàng ấy. Nhưng mà ta một khi đã nói cho nàng mấy cái này, đã chứng minh ta yêu nàng giống như yêu các nàng ấy..."
"Ta mới mặc kệ chàng có bao nhiêu thê tử, chỉ cần chàng yêu ta, vả lại có thể thỏa mãn ta là được!"
Đường Tư Tư mỉm cười nói: "Kỳ thật biết chàng không phải Nam Cung Vũ thật sự, ta cái gì cũng vui vẻ."
"Khẹc khẹc!"
Lăng Phong cười ha ha: "Nàng sợ ta không thể thỏa mãn nàng sao? Vậy nàng nghĩ sai rồi, cái khác thì ta không dám nói, còn đối với chuyện nam nữ, nếu ta đứng thứ hai thì thiên hạ không có ai dám đứng thứ nhất."
"Ngông cuồng a!"
Đường Tư Tư cong miệng nói.
Lăng Phong mỉm cười tiếp tục bài giảng: "Nàng không tin à, lần sau có cơ hội chúng ta chứng minh thử xem, hiện tại quan trọng nhất là tìm cái gì ăn đã!"
"Ôm ta đi!"
Đường Tư Tư duỗi hai tay ra, bộc lộ dáng người lung linh, bảo Lăng Phong ôm nàng.
Lăng Phong đương nhiên là không biết cự tuyệt, tiến lên ôm lấy cơ thể ôn nhu động lòng người đó. Một trận ngứa ngáy, Đường Tư Tư cười khanh khách không ngừng, tiếng cười lọt vào trong tai làm người ta say lòng.
Rất nhanh Lăng Phong đã bắt được hai con gà rừng, đốt lửa, hai con gà rừng nướng lên thơm phức, Đường Tư Tư rúc vào trong lòng Lăng Phong, chàng một miếng, thiếp một miếng.
"Sư tỷ, không thể tưởng được nơi hoang sơn dã này, còn có cẩu nam nữ vô sỉ như vậy..."
Một giọng nữ thanh thúy như chuông bạc từ sau lưng Lăng Phong, có hai người tới.
"Sư muội, khi nói chuyện ngươi phải chú ý một chút."
Một nữ nhân nhẹ nhàng nói.
Đường Tư Tư vừa nghe thanh âm của nữ nhân kia, ở trong lòng Lăng Phong mà tức giận, xoay người nhìn về phía người mới tới, đang muốn nổi xung, Lăng Phong liền ngăn cản nàng.
"Phu quân, ta muốn giáo huấn nha đầu ăn nói bậy bạ kia."
Đường Tư Tư tức giận nói, nàng tức giận hoàn toàn có thể lý giải.
Lăng Phong mỉm cười một cái, nói: "Lão bằng hữu, không cần phải cùng các nàng tức giận!"
"Chàng... Chàng biết các nàng sao?"
Đường Tư Tư cả kinh.
Lăng Phong mỉm cười gật gật đầu.
Người sư tỷ kia cả kinh, cùng Lăng Phong bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt, toàn thân một trận run rẩy. Tới không phải ai khác, chính là Nga Mi Đại sư tỷ Diệu Tình cùng đệ tử chân truyền đắc lực nhất của Vân Thanh sư thái Đường Vũ Vi.
Trong Nga Mi tứ tú, Diệu Tình nhiều tuổi nhất, Đường Vũ Vi tuổi nhỏ nhất, bất quá kém nhau cũng chỉ 8 tuổi, Diệu Tình 26 tuổi, Đường Vũ Vi 18 tuổi.
Đường Vũ Vi là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, tên tuổi trên trên giang hồ so với Đại sư tỷ còn nổi danh hơn, hơn nữa lại được chưởng môn yêu thích, tự nhiên có xu thế hơn xa chúng sư tỷ.
Cùng bức mà nói, Diệu Tình tuy rằng so với Đường Vũ Vi lớn tuổi hơn, nhưng mà cũng thật mỵ hoặc. Tóc dài thùy vai, mắt to vũ. Mắt mở to tròn, dáng người thon dài, tuy rằng dung mạo trên so với Đường Vũ vi thoáng có điểm chênh lệch, nhưng mà so với sự thuần thục trên cơ thể, nàng hơn xa Đường Vũ vi, ngược lại biểu hiện ra nàng đích thành thục đích một mặt, nếu nói Diệu Tình là cây đào mật, thì Đường Vũ vi chỉ có thể là thanh cây táo, cây đào mật thanh cây táo, giống như xuân lan thu cúc, các thiện thắng tràng...
Cây đào mật ăn rất ngọt, cây táo cũng khiến người ta không nhẫn nhịn được mà muốn cắn một miếng.
Lăng Phong nhìn Diệu Tình và Đường Vũ Vi mỉm cười nói: "Thật sự là ứng với câu sơn thủy hữu tương phùng, Đường cô nương, chúng ta muốn không gặp cũng không được."
Đường Vũ Vi trong lòng một trận khẩn trương, không biết nói cái gì cho phải, Diệu Tình ở bên cạnh dò xét Lăng Phong một lần, nói: "Nhìn ngươi tuấn tú lịch sự, không thể tưởng được làm ra chuyện như vậy..."
"Sư tỷ!"
Diệu Tình không biết thân phận của Lăng Phong, nhưng Đường Vũ Vi lại biết rõ, nàng sợ hãi sư tỷ gặp rắc rối, nhỏ giọng kêu lên.
Lăng Phong mỉm cười với Diệu Tình nói: "Tại hạ Nam Cung Vũ, không biết vị cô nương này xưng hô thế nào?"
"Ngươi là Nam Cung thế tử?"
Diệu Tình kinh ngạc lớn tiếng la lên.
"Không sai, vị này chính là nương tử của ta Đường Tư Tư!"
Lăng Phong đắc ý giới thiệu.
"A?"
Diệu Tình cả kinh, hỏi: "Nương tử của ngươi không phải Tây Môn tiểu thư sao?"
Lăng Phong vui vẻ nói: "Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, ai nói cho ngươi sau khi ta cưới Tây Môn đại tiểu thư, cũng không thể cưới Đường Môn thiên kim."
"Đúng vậy!"
Đường Tư Tư nói: "Hay là ngươi cũng coi trọng tướng công ta, muốn hoàn tục gả cho tướng công ta thế?"
"Nói bậy!"
Diệu Tình tuy là người xuất gia, nhưng khi nghe Đường Tư Tư nói như vậy cũng không nhịn được mà tức giận.
"Sư tỷ, để ta giúp tỷ hết giận!"
Lúc này Đường Vũ Vi so với Diệu Tình còn khó chịu hơn, có lẽ nàng tức giận trong đó còn mang theo một chút ghen tuông. Vì cái gì sắc đẹp của mình hơn xa Tây Môn Đình Đình, Đường Tư Tư, nhưng mà lại không thể giống các nàng tìm được một phu quân xuất sắc giống Lăng Phong, có lẽ đây chính là sự tình không thể chịu được trong lòng nàng.
Lúc Lăng Phong đang dò xét, từ trên xuống dưới Diệu Tình, Đường Vũ Vi cũng đã tức giận, rút kiếm ra!
Lúc Đường Vũ Vi tức giận, giống như núi lửa phun trào, nhưng trong mắt Lăng Phong, tựa như một đại mỹ nữ múa kiếm diễn xuất.
Lăng Phong được thưởng thức một màn biểu diễn, mỹ nữ kia thật khiến người ta động lòng, làm cho người ta say mê, làm cho người ta không tự kiềm chế được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui