Kiều Kiều Sư Nương

Lục Phi Nhi mở giỏ cơm, lấy ra hai đĩa thức ăn, lại đem một đôi bát đũa đặt lên trên phiến đá.
Lăng Phong nói:
- Hai cái bát sao?"
Lục Phi Nhi cười nói: Ta cùng ngươi ăn, ngươi xem, đây là cái gì?" Nói rồi từ trong giỏ lấy ra một chiếc hồ lô nhỏ.
- Rượu?!" Lăng Phong kinh ngạc.
Lục Phi Nhi thấy bộ dáng Lăng Phong phản ứng kỳ quái như thế, liền nói:
- Nam nhân các ngươi chẳng phải đều thích uống rượu sao? Ta thấy mấy sư huynh đều là tửu như mệnh, chẳng lẽ ngươi lại không uống?"
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Ta không phải là Lệnh Hồ Xung, làm sao mà tửu như mệnh được, bất quá cùng tỷ nhấm nháp một chút, uống nhiều thì không được."
- Hà, nam nhân không uống rượu? Như vậy mới là hảo nam nhân." Lục Phi nhi vui vẻ nói.
- Hảo nam nhân?!" Lăng Phong ngẩn ra hỏi:
- Sao lại nói như vậy?"
Lục Phi Nhi giải thích:
- Mẫu thân nói, nam nhân uống rượu sẽ làm lỡ việc, vì thế nam nhân không uống rượu mới làm được đại sự, cha ta không uống rượu, cho nên người mới làm được võ lâm minh chủ."
Lăng Phong mỉm cười, nghĩ thầm, cha cô được lên làm võ lâm minh chủ không phải vì không uống rượu, mà là bởi võ công cao cường, nếu chỉ không uống rượu là đủ điều kiện, thế thì số người trong thiên hạ có thể làm võ lâm minh chủ sẽ nhiều không kể xiết. Bất quá, từ điểm này xem ra, Lục Phi Nhi thật là đơn thuần đáng yêu, không hề có tư tâm, hỉ nộ ái lạc đều biểu hiện cả ra mặt.
Lục Phi Nhi rót cho Lăng Phong nửa chén rượu, lại cũng tự rót cho mình nửa chén, nói:
- Hôm nay chúng ta uống một chén."

- Được." Lăng Phong giơ chén rượu lên, cùng Lục Phi Nhi cạch một cái, sau đó ngửa cổ uống cạn.
- A, cay quá…" Lục Phi Nhi nhấp một chút, lập tức mở to hai mắt, vừa lè chiếc lưỡi nhỏ ra, vừa dùng bàn tay quạt lấy quạt để, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng khả ái.
Lăng Phong nhìn thấy, ha ha cười to, nói:
- Thì ra sư tỷ cũng có chỗ không bằng tiểu sư đệ."
Lục Phi Nhi ngừng lại động tác, không chịu thua trừng mắt nhìn Lăng Phong nói:
- Uống rượu đâu tính là bản lãnh, hơn nữa, ta là lần đầu tiên, ngươi lại là nam nhân, như thế cũng lấy làm tự hào sao?"
- Vâng, vâng, sư tỷ giáo huấn rất đúng." Lăng Phong ra vẻ cúi đầu nhận lỗi, bộ dáng thập phần tức cười, Lục Phi Nhi trông thấy thì ha ha cười to.
- Sư đệ, không ngờ ngươi cũng thật láu cá…"
- Sư tỷ, tỷ nói như vậy thật oan uổng cho ta, ta là thành tâm nhận lỗi với tỷ. Đối với tỷ, ta thật tâm kính ngưỡng, giống như nước sông Hoàng hà, thao thao bất tuyệt…"
- Ha ha, thiếu chút là muốn ói …"
Hai người đều là tâm tư thiếu niên, cho nên lời nói vô cùng hợp ý, thậm chí hai bên đều cảm thấy hợp phách, Lục Phi Nhi biểu hiện rất có nghĩ khí của bậc "đàn anh", nói cái gì là phải cùng Lăng Phong chung hoạn nạn, bởi vậy bửa ăn cảm thấy rất ngon miệng.
Hai ngươi ăn cơm xong. Lục Phi Nhi lại cùng Lăng Phong tán gẫu, nói chuyện đến nửa canh giờ, tới khi sắc trời nhá nhem, lúc này mới xếp dọn bát đĩa xuỗng núi.
Từ đó hoàng hôn mỗi ngày, Lục Phi Nhi đều tự mình đem cơm lên núi, hai người cùng nhau ăn. Cứ thế, Lục Phi Nhi cùng Lăng Phong cảm tình cứ lớn dần, đã vượt ra khỏi quan hệ đồng môn sư tỷ sư đệ bình thường, hơn nữa hai người tuổi đều còn trẻ, cho nên cảm giác lại càng không giống, nhất là Lục Phi Nhi, đối với Lăng Phong một ngày không thấy, thật như cách cả ba tháng. Có lẽ, đây chính là thiếu nữ tình hoài sơ luyến (tình yêu chớm nở.)
Hai người trên Ngọc Nữ phong đàm luận rất nhiều, nói tới tình cảm giữa Hoa sơn tiền bối Lệnh Hồ Xung cùng Nhạc Linh San, thì không khỏi thở dài. Bọn họ xem ra, Lệnh Hồ Xung cùng Nhạc Linh San đúng là trời sinh một đôi, chỉ tiếc ma xui quỷ khiến thế nào, Nhạn Linh San cư nhiên lại gả cho Lâm Bình Chi, như thế không thể không nói là một trường bi kịch.
Lục Phi Nhi nhắc tới lựa chọn của Nhạc Linh San, còn rất phẫn hận:
- Nhạc Linh San thật sự là ấm đầu rồi, ta nhìn không ra tên Lâm Bình Chi kia có cái gì tốt, gả cho Đại sư huynh có phải hay không?"
Lăng Phong thở dài nói:

- Có thể ở trong lòng Nhạc Linh San, Lệnh Hồ Xung chỉ là một Đại ca ca, không hề có cái gì là tình yêu nam nữ. Thật ra cũng không thể chỉ trách Nhạc Linh San, là tại Lệnh Hồ Xung không có chủ động nắm lấy. Tình yêu là cái gì chứ, làm sao có thể để một nữ hài tử nói ra. Nếu lúc đầu Lệnh Hồ Xung đối với Nhạc Linh San thổ lộ, như thế kết cục nhất định là sẽ khác.
Lục Phi Nhi nói:
- Sư đệ, nếu ngươi là Lệnh Hồ Xung, ngươi sẽ thích Nhạc Linh San hay là Nhậm Doanh Doanh?"
Lăng Phong cười, nói:
- Ta vĩnh viễn không có khả năng là Lệnh Hồ Xung, cho nên ta sẽ không trả lời tỷ."
Lục Phi Nhi hừ một câu, nói:
- Ngươi nhất định là chọn Nhậm Doanh Doanh, đúng không?"
Lăng phong đáp:
- Nếu là Lệnh Hồ Xung, thì đúng là chọn như vậy, còn nếu là ta Lăng Phong, ta sẽ cưới cả hai, làm đại tiểu lão bà, cuộc sống như thế thật là khoái hoạt."
- Ngươi, đồ xấu xa!!" Lục Phi Nhi không nghĩ tới Lăng Phong sẽ trả lời như vậy, lúc này tức giận mắng hắn một câu.
Chỉ là bây giờ, Lăng Phong không hề nhận sai, kiên định chủ kiến, nói:
- Sư tỷ, chẳng lẽ tỷ cho rằng ta lựa chọn thế là không đúng sao? Nếu Lệnh Hồ Xung chọn một trong hai, thì đối với người còn lại sẽ không công bằng. Nếu trong lòng đều thích, tại sao không thể cưới hết. Nếu Nhạc Linh San biết Lệnh Hồ Xung cưới lão bà rồi không chịu cưới nàng, nàng ta cũng chỉ có thể lựa chọn Lâm Bình Chi mà thôi."
- Ngươi, ngươi sao có thể nói như vậy?" Lục Phi Nhi nóng nảy, chỉ là lại không biết làm sao phản bác Lăng Phong. "Khó được một nữ nhân thích hai nam nhân, nàng có thể đồng thời gả cho hai nam nhân thì sao?"
Lăng Phong nói:
- Sư tỷ, lời này không đúng rồi. Cho tới bây giờ đều là nhất phu đa thê, chưa từng nghe nói đến nhất thê đa phu! Chẳng lẽ một chén trà còn muốn phối hai cái ấm trà? Xưa nay vốn đều là một cái ấm trà phối với vài cái chén trà a."
Lục Phi Nhi bị chọc tức đến độ mặt mày đỏ bừng, nói:

- Chẳng trách sư tỷ nói, nam nhân các ngươi đều không có cái gì tốt, xem ra ngươi cũng không phải người tốt. Cả đầu tòan ý nghĩ xấu xa…"
Lăng Phong a a nói:
- Lão ba bảo ta mười tám tuổi xuống núi, là bởi vì ở nhà đã chuẩn bị cho ta vài hỉ sự rồi, ta đời này tam thê tứ thiếp phỏng chừng tránh không được, cho nên nếu sư tỷ hy vọng rằng ta là nam nhân nhất phu nhất thê, thì tỷ đã sai rồi."
- Hừ, ai thèm quản ngươi là cái dạng gì nam nhân." Lục Phi Nhi cả giận:
- Ngươi là ngươi, ta là ta, chuyện của ngươi ta không muốn biết. Ta chỉ biết, ngươi ở Hoa sơn học võ không tốt, đến khi mười tám tuổi chưa chắc đã có thể xuống núi."
- Tại sao!?" Lăng Phong hỏi.
Lục Phi Nhi đáp:
- Hoa sơn đệ tử mãn nghệ hạ sơn, đều phải trải qua sấm quan, chỉ có đệ tử sấm quan thành công mới có thể xuống núi. Cho nên, nếu ngươi muốn về nhà cưới lão bà, sẽ phải thật cố gắng, bằng không sẽ ở lại Hoa sơn cả đời."
- A!~?" Lăng Phong kinh ngạc nói:
- Tại sao không có ai nói cho ta chuyện này?"
Lục Phi Nhi bật cười, nói:
- Bây giờ ngươi biết cũng không muộn."
Lăng Phong nói:
- Sấm quan như thế nào? Có phải giống như Thập bát la hán của Thiếu Lâm hay không?"
Lục Phi Nhi gật đầu, nói:
- Không khác biệt lắm, bất quá Hoa sơn Thất tinh kiếm trận, dụng với các đệ tử cấp bậc khác nhau, nội dung sấm quan cũng không giống nhau, đệ tử đích truyền muốn hạ sơn, nhất định phải vượt qua Thất tinh kiếm trận.
Lăng Phong nói:
- Thì ra là như vậy."
Lục Phi Nhi thấy Lăng Phong sắc mặt có chút lo lắng, vì thế nói:
- Sư đệ, năm đó Lệnh Hồ Xung cùng Nhạc Linh San cùng nhau luyện một loại Linh Xung nhất kiếm gì đó, chi bằng chúng ta cũng sáng tạo một chiêu song kiếm hợp bích, ngươi thấy thế nào?"

- Đề nghị rất hay, chúng ta luyện sẽ là Lăng Phi nhất kiếm." Lăng Phong hăng hái nói.
Lục Phi Nhi lắc đầu, nói:
- Lăng Phi nhất kiếm cảm giác không đủ khí thế, chi bằng gọi là Phi (Phi) Phượng (Phong) song kiếm, thế nào?"
- Phi Phượng song kiếm?!" Lăng Phong nói:
- Có chút nữ tính, bất quá có sư tỷ tham gia, phi phượng cũng là rất thích hợp. Cứ gọi là Phi Phượng song kiếm hợp bích, chúng ta cùng nhau nghiên cứu một chút."
- Được, nhất đinh phải đem Phi Phượng song kiếm luyện thành kiếm chiêu lợi hại nhất Hoa sơn, để cho bọn họ không ai có thể xem nhẹ chúng ta." Lục Phi Nhi tỏ ra rất tin tưởng nói.
- Tốt." Lăng Phong mỉm cười gật đầu, cũng vô cùng khí thế.
Nói xong, hai người thực sự ngay tại Ngọc Nữ phong bắt đầu luyện "Phi Phượng song kiếm hợp bích", , Lục Phi Nhi Ngọc Nữ kiếm pháp vốn đã lô hỏa thuần thanh, phối hợp với Tiêu dao kiếm pháp Lăng Phong mới tu luyện gần đây, một cương một nhu, một âm một dương, hai người dụng tâm phối hợp, quả thực phát huy được uy lực. Cả hai thỉnh thoảng lại thảo luận bộ vị như thế nào, bù đắp khiếm khuyết của đối phương ra sao, tận lực tập đến khi đạt hiệu quả lớn nhất mới thôi.
Trong quá trình cùng Lục Phi Nhi hợp luyện, Lăng phong dần cảm nhận được Hoa sơn kiếm pháp bác đại tinh thâm, Ngọc Nữ kiếm mặc dù chỉ có thập cửu thức, thế nhưng lại tiềm tàng tuyệt nghệ của khí công và kiếm phổ. Lục Phi Nhi tuổi còn trẻ mà có tu vi như thế, thật sự khiến người ta phải khen ngợi.
Hai người có cùng mục tiêu, ở chung một chỗ lại càng thêm thân mật, thậm chí có thể nói là như bóng với hình. Chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, Lục Phi Nhi lập tức tới Ngọc Nữ phong cùng Lăng Phong tu luyện kiếm pháp, có khi ở lại cả ngày. Nhưng dù sao giấy cũng không gói được lửa, vào một ngày nửa tháng sau, lên đưa cơm cho Lăng Phong không phải là Lục Phi Nhi, mà lại là lão bá câm khi trước.
Ba ngày như thế trôi qua, Lục Phi Nhi thủy chung vẫn không có xuất hiện, Lăng Phong nghĩ thầm, nhất định là đã xảy ra chuyện rồi.
Lúc này vừa vặn bên ngoài mưa to, trời đất u ám, sấm chớp ầm ầm.
Lăng phong hỏi bá bá câm vì sao Lục Phi Nhi không tới, chỉ là lão giống như không có nghe thấy, đem thức ăn đặt xuống, căn bản không có để ý tới Lăng Phong đã bỏ đi xuống núi rồi.
Lăng Phong còn lại một mình, cũng không biết Lục Phi Nhi đã xảy ra chuyện gì, vô cùng lo lắng, nghĩ thầm:
- Tiểu sư tỷ mỗi ngày đều tới đưa cơm cho ta, sư phụ, sư nương làm sao không biết, chỉ là không để ý tới thôi. Chỉ sợ sư nương sẽ không cho sư tỷ lên núi nữa, có khi còn bị nhốt lại rồi, nếu thật là như thế, ta đã làm hại sư tỷ rồi.
Nghĩ tới trước đây ngày nào Lục Phi Nhi cũng mang thức ăn ngon tới cho mình, thậm chí còn tự mình làm đồ ăn, hai người cùng nhau ngồi trên tảng đá vừa ăn vừa nói chuyện, ăn xong lại cùng tu luyện "Phi Phượng song kiếm hợp bích", khiến cho mình quên mất ở chỗ này là để thụ phạt. Lục Phi Nhi bước vào cuộc sống của Lăng Phong, khiến nó vốn khô khan cô độc trở thành muôn màu muôn vẻ, nàng giống như là một tinh linh khoái nhạc vậy.
Bây giờ, tinh linh khoái nhạc không tới nữa, có khi đã bị quản thúc rồi.
Nghĩ tới đây, Lăng Phong trong lòng một trận rầu rĩ, thật ra tâm tư cũng đã nảy nở mầm mống tình cảm rồi, chính là đang từng bước bắt rễ đâm chồi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận