Kiều Kiều Sư Nương

Lăng Phong cứ việc đi trên đường trông thấy cảnh xuân không cùng, phong quang vô hạn, hắn trông mong con đường này là một con đường vô tận, chỉ là ba người
đã từ từ về tới thôn xóm nhỏ.
Cuối cùng thì cảnh ba người chung ngựa, diễm phúc hai nàng áp sát cũng đã xong.
Thước Linh đứng ở đầu thôn, nhìn thấy Hắc Phong Trại ánh lửa cuối trời, cũng biết là Lăng Phong đã đốt sơn trại, nàng đang lo lắng cho an nguy của công chúa Chiêu Dương. Cứ ở đầu thôn chờ, mãi cho đến khi nhìn thấy Lăng Phong mang theo công chúa Chiêu Dương bình an trở về, ngờ rằng đang ở trong mộng.
Bởi vậy trợn to mất hồi lâu, sau đó xông lên, khóc lớn: " Công chúa công tử, ta xin lổi người để cho người chịu khổ!"
Công chúa Chiêu Dương không hề điêu ngoa ngang ngược như Lăng Phong tưởng tượng, mà lại phi thường ôn nhu thân cận là một cô nương hiểu biết.
Nàng hướng tới Thước Linh nói: " Ngươi khóc cái gì, ngươi nhìn xem ta không phải rất tốt rồi sao? Giờ đây chuyện gì cũng không có xảy ra, ngươi nên vui mừng mới đúng?"
Thước Linh cố hết sức gật gật đầu, hướng tới Lăng Phong nói: " Tất cả đều phải cảm ơn Nam Cung thiếu hiệp giúp đở rồi." Nói xong, muốn quỳ xuông lạy.
Lăng Phong không đợi nàng quỳ, vội vàng đỡ lấy nàng.
Thật tình đở lên, nói: " Nàng cũng đừng quỳ với ta, sau này ta sẽ tìm cơ hội cho nàng trả ơn cho ta, đến lúc đó nàng đừng có cự tuyệt thì tốt."
Thước Linh hiễu được, gương mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói: " Thế tử người là đại ân nhân của ta và công tử, chỉ cần không phải việc làm hại đến công tử, ta nhất định không cự tuyệt."
Lăng Phong nghe thấy lấy làm thoải mái, nói: " Nàng cứ yên tâm, công tử của nàng, ta tránh còn không kịp, sao dám gây ra chuyện gì!"
Nói xong, giới thiệu Giang Nhã Phượng cho Thước Linh quen biết.
" Ta như vậy mà làm cho ngươi sợ hãi sao?" Công chúa Chiêu Dương vừa nghe những lời nói này của Lăng Phong, thấy hết sức tức giận, tính công chúa phát tác, chất vấn Lăng Phong, nói.
Lăng Phong mỉm cười, tâng bốc nói: " Đâu có cái gì, thật ra nàng là người ôn nhu dể gần, khéo hiểu lòng người, là cô gái hiền lành tài đức, nếu ai có thể lấy được nàng làm nương tử, phải là người tích phúc ngàn vạn năm mới được trời cho mối duyên lành!"
" Hừ!" Công chúa Chiêu Dương nói: " Đừng có khua môi múa mép với ta, bản công tử không thích cái lời đãi bôi! Bản công tử đương nhiên không nhận rồi!"
Lăng Phong trong ngực "ứ" một hồi, đổi qua nói: " Thước Linh, dặn nàng chuẩn bị bữa ăn khuya đã làm chưa!"
" Tất cả đã chuẩn bị, thế tử, công tử, chúng ta vào trong thôn." Thước Linh cao hứng ở phía trước dẫn đường, nói.
Thước Linh ở một nhà có nông trại xem như là thịnh vượng và giàu có, mượn tạm gian phòng, còn khiến chủ nhà nấu món ăn ngon nhất, dù sao là có tiền, cho nên được nhà nông gia chiếu cố phi thường chu đáo.
Đến trong gian phòng, hạ bàn xuống, mời mọi người ngồi vào bàn.
Giang Nhã Phượng trợ giúp Thước Linh đem cơm nước và thức ăn đã nấu xong mang lên.
Tràn đầy một cái bàn lớn, gà, vịt, cá đều có, lại thêm một chút đồ dùng thức ăn đặc sắc.
Giang Nhã Phượng chuẩn bị làm tân nương tử, cho nên ở Hắc Phong Trại đã ăn rồi, trái lại Lăng Phong cả ngày làm thế nào ăn được, cho nên đặc biệt đói, Thước Linh và công chúa Chiêu Dương lại càng không cần phải nói, quả thật chính là quỷ chết đói đầu thai, nhìn thấy tướng các nàng ăn, có chổ nào là dáng dấp của hoàng gia công chúa và kim bài hoàng gia thị nữ?
Giang Nhã Phượng kề sát vào Lăng Phong, nói: " Thế tử, không thể tưởng được ngươi như vậy mà được hoan nghênh nha. Trước kia bản thân ta là xem thường ngươi nha!"
Lăng Phong rất là đắc ý, hăng hái nói: " Đó là đương nhiên, nàng chi bằng lúc về nhà cùng với nam nhân của mình chia tay, tái giá cho ta. Lúc trước người trong nhà của nàng phản đối nàng gả cho ta làm tiểu lão bà, hiện tại nàng đã là người tái giá, người trong nhà nhất định sẽ không phản đối! Nàng thấy thế nào?"
Giang Nhã Phượng nghe xong "xì" một tiếng, rất là không phục, nói: " Dựa vào Giang Nhã Phượng ta đây, gả cho ai đều làm vợ cả. Tính vào đâu mà gả cho ngươi lại làm tiểu lão bà, ta có phải xấu hổ như vậy sao?"
Lăng Phong rất không hài lòng, bực bội nói: " Vậy nàng vì cái gì mà chịu gả cho Trịnh Thiên Hổ làm thiếp, thật tệ cho ta Trịnh Thiên Hổ cũng không bẳng được?"
Giang Nhã Phượng "hừ" một tiếng, hai mắt đều đỏ, nói: " Ngươi cho là ta bằng lòng sao? Ta là bị người ta cướp đi. Mạng của ta một chút cũng không tốt!" Nới đến đây, Giang Nhã Phượng muốn khóc lên.
" Cái tên xấu xa, tại sao ngươi lại khi dể Giang tỷ tỷ của ta!" Công chúa Chiêu Dương tuy rằng chẳng hiễu chuyện hai người xì xào bàn tán, nhưng là nhìn thấy Giang Nhã Phượng đôi mắt trở nên hồng hồng, liền bênh vực kẻ yếu.
Lăng Phong cũng không che dấu chuyện của mình, nói: " Nàng biết cái gì? Nhã Phượng từ nhỏ cùng với ta là thanh mai trúc mã, chỉ là cha mẹ của nàng ấy lúc trước ngăn trở, chúng ta mới không thể trở thành vợ chồng!
Giờ đây nàng gả cho Đường gia suốt ngày bị phu quân áp bức, đánh đập cho nên nàng ấy mới rời nhà chồng về nhà mẹ đẻ ở Hàng Châu.
Không nghĩ tới nữa đường bị Trịnh Thiên Hổ bắt được ép làm áp trại phu nhân, rồi lại vô tình trùng hợp được ta cứu ra.
Tuy hiện tại ta đã có thê tử, nhưng ta đối với Giang Nhã Phượng thật sự là không thay đổi chút nào, vừa rồi ta xin nàng chia tay với nam nhân của nàng, gả cho ta làm tiểu lão bà.
Tuy rằng không phải là chính thất, nhưng ta nhất định đối với nàng mối tình thắm thiết, chẳng phân biệt chênh lệch."
Công chúa Chiêu Dương hiểu ra, lập tức lớn tiếng mắng phu quân của Giang Nhã Phượng, nói: " Giang tỷ tỷ, tướng công của tỷ tỷ như thế là đáng giận, ta xem thế tử nói không sai, tỷ tỷ hãy chia tay với hắn mà gả cho thế tử là rất tốt!"
Lăng Phong nói: " Nàng còn chưa biết, Giang tỷ tỷ của nàng có cho là biện pháp hay đâu, nói tái giá cho ta làm tiểu lão bà rất tủi thân!"
" Không phải như thế!"
Giang Nhã Phượng sợ công chúa Chiêu Dương hiểu lầm, nói: " Thật ra, ta chẳng phải là không muốn chia tay với Nhị thiếu gia của Đường Môn, chỉ là phụ thân của hắn là tổng đốc Tô Triết, làm quan lớn của đương triều. Hắn làm sao mà để cho ta rời đi!"
" Tổng đốc Tô Triết thì tính là cái gì? Ta xem chuyện nay cứ định như vậy đi, tỷ tỷ cùng với phu quân chia tay, chuyện này ta làm chủ cho tỷ tỷ!" Công chúa Chiêu Dương "hừ lạnh", nói.
Lăng Phong cố ý kích thích nàng, nói: " Nàng chẳng qua là một cô gái bé nhỏ dựa vào đâu mà đòi làm chủ chuyện nhà của người ta! Nàng làm chủ được sao?"
Công chúa Chiêu Dương căm tức,nói: " Nam Cung Vũ, ngươi đừng giả ngu, hôm nay trước mặt của Giang tỷ tỷ ta cũng không dấu diếm. Nam Cung Vũ ngươi cũng không phải không biết, ta vốn là đương kim công chúa Chiêu Dương, ta khiến cho Giang tỷ tỷ cùng với tướng công của nàng chia tay, đây có là chuyện gì?"
" A!" Giang Nhã Phượng kinh hãi, không nghĩ tới người con gái ngồi đối diện từng cùng là lưu lạc chân trời, lại là đương kim hoàng thượng muội muội, công chúa Chúa Chiêu Dương:
" Người, người là công chúa Chiêu Dương? Dân phụ không biết, thỉnh cầu công chúa tha tội!"
Lăng Phong lại không để ý chút nào, nói: " Ta cho rằng tuy là công chúa danh phận rất lớn, nhưng mà nàng cũng không thể buộc người ta phải ly hôn đâu? Chuyện nhà này cũng không phải là quốc gia đại sự, nàng há có thể một cái khiến người ta chia ly sao?"
Công chúa Chiêu Dương không phục, nói: " Hừ, hắn không phải là nhị phẩm của đương triều sao? Nếu con của hắn không cùng Giang tỷ tỷ chia tay, ta sẽ khiến cho hắn thành tam phẩm, thậm chí có thể vào tù luôn!
Ta một mình xuất cung, trên con đường này đã hiểu rõ rồi, bọn làm quan này không một người nào, không một cái gì không tham. Nếu nói là chỉ cần hoàng đế ca ca của ta truy xét, cái nhị phẩm kia nhất định khó tránh!"
Lăng Phong hiểu rồi, không khỏi đối với công chúa điêu ngoa này nhìn bằng con mắt khác, nói: " Không thể nghĩ ra rằng công chúa nàng còn có một chiêu này, tại hạ thật sự bội phục!"
" Đó là đương nhiên!" Công chúa Chiêu Dương sau đó vội vàng an ủi Giang Nhã Phượng, nói: " Giang tỷ tỷ, ta tuy là làm công chúa, nhưng là cùng với tỷ tỷ xem như là có duyên, tỷ tỷ còn giúp qua ta. Cho nên ta giúp tỷ tỷ cũng là hiển nhiên.
Tỷ tỷ đừng khóc, sau này tỷ tỷ sẽ có ngày lành. Cũng là số mạng nha, tỷ tỷ nếu sớm gặp ta một chút không phải là tốt rồi không?"
Lăng Phong chỉ một màn mỉm cười thần bí, phi thường đắc ý. Chẳng ai biết trong lòng hắn chủ ý kiểu gì.
Được cái tất cả mọi người đều đói bụng, nghe thấy mùi vị thơm tho ngào ngạt, đều thèm ăn muốn chảy nước miếng.
Vì thế bốn người lấy quai hàm ra tập trung gặm lấy gặm để giống như là gió cuốn mây tan.
Giang Nhã Phượng lúc mới bắt đầu còn chú ý dáng vẻ, về sau vì bửa ăn ngon lành hấp dẫn, cũng chẳng còn để ý>
Giống như vậy, công chúa Chiêu Dương và Thước Linh cả hai cũng ăn rất ngon.
Ăn cơm xong, Thước Linh sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi.
Lăng Phong là đàn ông tự mình ngũ ở gian phía tây, công chúa và Thước Linh ngủ ở gian giữa, nhưng là công chúa ngủ trên giường, Thước Linh thì nằm ở bên giường dưới đất để hầu hạ.
Giang Nhã Phượng ngủ ở gian phía đông.
Lúc trở về phòng trước khi ngủ, Giang Nhã Phượng nhỏ giọng nói với Lăng Phong: " Lăng Phong, ta sợ hãi vì ngủ một mình!"
Lăng Phong vừa nghe lập tức hiểu ý tứ trong lời nói, nói: " Vậy nàng hãy để cửa phòng, đêm nay ta sẽ gác cửa giúp nàng!"
Giang Nhã Phượng bĩu môi, nói: " Ngươi đến thật sự mới tốt, đừng có mà lừa gạt ta!"
Lăng Phong nói: " Nàng lúc nay đừng có nói lời thừa! Nếu đã không tin ta, sao lại dẫn dụ, cám dỗ ta để làm gì?"
Giang Nhã Phượng nghe xong, cười hì hì, nói: " Lát nữa đây, nếu như nói là ngươi dám chui vào trong chăn của ta, ta sẽ thật sự gả cho ngươi làm tiểu lão bà."
Lăng Phong cũng cười nói: " Thế là nàng coi như là tiểu lão bà của ta, nàng ạ!"
Dứt lời, Lăng Phong say đắm nhìn Giang Nhã Phượng, lấy tay mạnh bạo bẹo chiếc mông xinh đẹp của nàng một cái.
" A!"
Giang Nhã Phượng kêu nhỏ một tiếng, vội vàng hướng về phía phòng của mình mà đi đến, còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Lăng Phong.
Lăng Phong nhìn bộ dáng của nàng ta. Hận lúc này không thể xông lên đè ngữa nàng ta ra, nhớ tới công chúa Chiêu Dương và Thước Linh ở giữa phòng vẫn còn chưa đi ngũ, hắn lập tức phải nhẫn nhịn lại.
Đêm dài còn đó, lo chi một ngày trống vắng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui