Kiều Kiều Sư Nương

Lăng Phong băng qua hòn giả sơn đi thẳng vào phòng ngủ của Chiêu Dưong công chúa. Vừa lúc gặp Thứơc Linh đang ở ngoài canh cửa, nàng nhìn thấy Lăng Phong đang nổi giận đùng đùng đi đến, hứơng vào phía trong phòng gọi: "Công chúa, thế tử đến!"
Lăng Phong nhìn Thước Linh nói: "Nàng lui ra, lát nữa vô luận trong phòng phát sinh chuyện gì, nàng cũng không đựơc, cũng không đựơc truyền ra ngoài!"
"Ta….." Thước Linh cảm thấy sự tình có chút không ổn, nhưng lại không biết phải ngăn cản Lăng Phong như thế nào.
"Để hắn vào đi, còn ngươi lui ra ngoài!" Không ngờ Chiêu Dưong công chúa ở trong phòng nói vọng ra.
"Vâng, công chúa!"
Thước Linh đựơc sự chấp thuận của công chúa, trong lòng liền an tâm trở lại, nói: "Thế tử, mời chàng vào, nô tì cáo từ!"
Nói xong, nàng nhẹ nhàng mở cửa ra, đột nhiên làm mặt quỷ với hắn rồi cừơi khúc khích xoay ngừơi chạy đi.
Không thể tửơng đựơc tai họa đến nơi mà Thước Linh còn có thể nghịch ngợm như vậy, thật là một nha đầu liều lĩnh a. Có lẽ trong mắt Thước Linh, Lăng Phong sẽ không dám làm gì công chúa. Nàng chính là muội muội của Đương kim hoàng thựong, ai dám bất kính chứ? Nhưng trên đời này vẫn còn tồn tại một số ngừơi không sợ chết, mà Lăng Phong lại chính là một trong số ít đó.
Lăng Phong vừa bứơc vào phòng liền ngửi đựơc một mùi hương thoang thoảng. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy căn phong đựơc trang trí vô cùng cao nhã, đẹp đẽ. Hai tấm màn trên giường đựoc thêu một con phượng hoàng màu vàng, vách tường xung quanh cũng được treo mấy bức Cung nữ đồ. Mấy thứ này trước đây đều không có trong căn phòng này, chắc là Chiêu Dương công chúa đã phân phó ngừơi đi mua đem về. Ngoài ra trên bàn trên ghế đều đựơc phủ một tấm vải thêu hoa, thật sự là một căn phòng nhung gấm.
Chiêu Dương công chúa lúc này đang mặc một bộ quần áo vàng nhạt ngồi trên giường, thấy Lăng Phong tiến vào, thản nhiên liếc mắt nói: "Rất khó được thế tử ghé thăm, không biết có điều gì chỉ dạy?"
Lăng Phong trong lòng lửa giận bốc lên, nhưng lại nhanh chóng kiềm chế, nói: "Nam Cung Vũ tham kiến công chúa!"
Chiêu Dương công chúa hừ một tiếng, nói: "Ngồi đi."
Lăng Phong cố nén giận ngồi xuống. Chiêu Dương công chúa lại dường như quên đi sự có mặt của Lăng Phong, nàng lười nhác đắp chăn rồi dựa vào thành giừơng, mái tóc dài xõa ra như một con sông chảy xuống vai, trên trán bị một vài lọn tóc hỗn loạn phủ xuống che đi, ánh mắt nhìn có chút mông lung. Đôi môi hồng nhuận gắt gao mím lại, khuôn mặt nàng vẫn còn chưa trang điểm, làn da tuyết trắng nhưng nhìn sáng bóng khỏe mạnh.
Lăng Phong lúc này mới nói: "Công chúa, thảo dân có một chuyện muốn nhờ."
Chiêu Dương công chúa liền giơ tay lên, đầu cũng không quay sang, nói: "Có chuyện gì đợi lát nữa nói sau!"
Nói xong, nàng như bình thừơng ngồi đùa nghịch y phục trên ngừoi, hoàn toàn không để Lăng Phong vào mắt. Lăng Phong nhìn thấy một màn này, trong lòng nhất thời nhộn nhạo. Chiêu Dương công chúa lúc này đang nửa nằm nửa ngồi, không có một chút cố kỵ nào. Bên trong cái áo khoác mỏng kia là một bộ váy ngủ ôm sát lấy thân thể nở nang, làm lộ ra từng đường cong lòi lõm của nàng. Bộ ngực to tròn theo mỗi nhịp thở phập phồng lên xuống làm cho Lăng Phong mơ hồ có thể nhìn thấy sự rung động nhẹ của hai hạt anh đào anh đấy. Cổ áo nàng kéo dài xuống làm cho hai trái tuyết lê đồng dạng mơ hồ ẩn hiện làm cho Lăng Phong cảm thấy con dã thú trong cơ thể như tỉnh giấc.
Đúng lúc này, Chiêu Dương công chúa xoay đầu sang nhìn hắn, nét mặt như cười như không, nói: "Ngươi có việc gì cầu ta?"
Lăng Phong nói: "Đúng là thảo dân muốn mời công chúa giải thích chuyện của Nam Cung Tình!"
Kỳ thật Lăng Phong trước khi đến cũng đã tính toán tốt kế hoạch, đối với nàng công chúa điêu ngoa này, hắn liền tiên lệ hậu binh. Dù nói thế nào, nàng cũng là một công chúa, hắn không thể vừa vào liền bắt đối phưong giải thích. Nếu công chúa có thể tự nguyện hạ mình xin lỗi thì tốt, nếu không, Lăng Phong hắn cũng không cần khách khí gì nữa. Mặt mũi hắn đã cấp cho nàng, nếu nàng còn không biết điều thì chỉ trách nàng tự gây nghiệt thôi.
"Hừm!"
Chiêu Dưong công chúa hừ lạnh nói: "Thế tử, ta không nghe lầm chứ? Để cho ta giải thích sự việc? Ta đường đường là Chiêu Dưong công chúa, Đương kim hoàng thựong là ca ca của ta, ngươi lại bắt ta giải thích về việc của một dâm nữ? Ta xem ngươi chắc là chán sống rồi!"
Lăng Phong nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ biết ít ngày trước công chúa từng đáp ứng ta một vạn cái yêu cầu, hết thảy đều nghe ta sự an bài của ta, không thể phản đối. Hiện tại công chúa muốn đổi ý?"
"Càn rỡ!"
Chiêu Dưong công chúa hừ một tiếng, ngạo nghễ nói: "Ta đổi ý? Ngươi chỉ là một thảo dân nhỏ bé, dựa vào cái gì bắt bổn công chúa nghe theo ngươi!"
Sau đó, nàng nhìn thẳng Lăng Phong, ngẩng đầu nói: "Lúc trứoc bổn công chúa chỉ là tùy tiện nói ra, ngươi liền có thể tin? Hơn nữa, lời nói không có bằng chứng, ngươi dựa vào cái gì làm chứng bổn công chúa cùng ngươi hứa hẹn?"
Lăng Phong lúc này mới lạnh lùng nói: "Công chúa, ngươi chính là nên nghĩ cho kỹ, có một số lời nói ra thì không rút lại đựơc đâu."
Chiêu Dương công chúa lặng lẽ nhìn Lăng Phong, ánh mắt không ngừng biến ảo, sau một lúc lâu, nàng mới nhíu mày lại, nói: "Ngươi đang cầu ta sao? Ta thì lại thấy ngươi giống như đang uy hiếp ta hơn!"
Lăng Phong lại một lần nữa thành khẩn nói: "Nếu công chúa có thể đáp ứng thỉnh cầu của thảo dân, thì thảo dân vô cùng cảm kích!"
Chiêu Dương công chúa vẫn lạnh lùng hỏi: "Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi đang cầu ta sao?"
Lăng Phong một lần nữa cố nén lại cơn lửa giận, nói: "Công chúa, xin ngươi hãy suy nghĩ lại, không nên ép ta quá mức!"
Chiêu Dương công chúa ngửa mặt lên trời cừơi một trận, vẻ mặt vui sứơng đến nói không nên lời. Nàng đứng dậy xuống giừơng đi đến trứoc mặt Lăng Phong, bàn tay chợt vuốt khẽ mặt hắn. Đột nhiên nàng nói nhỏ bên tai Lăng Phong: "Bức ngươi quá đáng thì sao? Ta là muội muội của Đương kim hoàng đế, là đương triều công chúa. Còn nữa, các ngươi thật sự là vô sỉ đến cực điểm, ta có nói sai sao?"
Lăng Phong liền trầm giọng nói: "Công chúa, thật sự ngươi không biết hối cãi sao?"
"Thì sao?"
Chiêu Dương công chúa lạnh lùng cừơi mỉa: "Chỉ bằng ngươi sao?"
Lăng Phong lạnh lùng nói: "Ta có thể cứu ngươi nhưng cũng có thể giết ngươi. Ta không cần biết ngươi là công chúa hay là dân thường, ta chỉ cần biết ngươi là nữ nhân là được rồi."
Chiêu Dương công chúa trong mắt chợt hiện lên một tia sợ hãi, nhưng nàng dù sao cũng là một công chúa, trừơng hợp nào còn chưa thấy qua? Nàng liền lấy lại bình tĩnh quát: "Nam Cung Vũ, ngươi phải chăng chán sống?"
"Ta xem ngươi mới là ngừơi chán sống a!"
Lăng Phong cừơi mỉa nói. Đột nhiên toàn thân hắn bổ nhào về phía trứơc, lập tức tiếp cận Chiêu Dương công chúa. Chiêu Dương công chúa nhất thời kinh hãi cấp tốc lui về sau, một mực lùi đến sát vào từơng, nhưng nàng cũng biết, nàng chính là không có khả năng thoát khỏi ma trảo của Lăng Phong. Chiêu Dương công chúa thở gấp từng ngụm, nhìn chằm chằm Lăng Phong, trong mắt đầy vẻ khó tin. Đối với với, nàng đột nhiên bất giác có một cảm giác sợ hãi.
"Ta giết ngươi!" Chiêu Dương công chúa đột nhiên nhảy dựng lên, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên không xoay một vòng đồng thời một đá một cước về phía Lăng Phong. Nhưng nàng đã quá xem thừơng Lăng Phong rồi, chỉ thấy hắn không thèm tránh nhé mà trực tiếp dùng ngực ngạnh tiếp với Chiêu Dương công chúa.
Chân Chiêu Dương công chúa vừa chạm vào thân thể hắn liền cảm thấy thân thể đối phương không một chút rung động cũng không có, nàng liền xoay ngừơi, chân trái liền đá thêm một cứơc vào vai Lăng Phong để mượn lực thoát ra. Nhưng nàng đã chậm, hai tay Lăng Phong đã gắt gao chế trụ người nàng đem hai tay nàng khóa lại sau đó xoay ngừơi đem nàng đặt lên đùi mình.
Tư thế của cả hai lúc này vô cùng mỹ diệu, mặt của Lăng Phong đang gắt gao dán vào ngực của Chiêu Dưong công chúa, một mùi hương ấm áp của nữ nhân xộc vào mũi hắn làm cho hắn có chút mơ màng, nhiệt độ cơ thể nhất thời tăng mạnh, yết hầu khô khốc.
Còn Chiêu Dương công chúa đầy mặt mồ hôi đang chảy ròng ròng, liều mạng giãy dụa nhưng hai tay lại đang bị Lăng Phong gắt gao khóa ở sau lưng. Khi nàng nhìn vào mắt Lăng Phong thì nhìn thấy trong đó chứa đầy sự phẫn nộ, điên cuồng phẫn nộ!
Điều đó không có gì lạ, Lăng Phong hắn đường đường là một đại nam nhân lại bị một nữ nhân lên mặt khinh thừơng. Điều này làm cho ánh mắt hắn lúc này nhìn như một con dã thú đang nổi giận.
"A!" Chiêu Dương công chúa đột nhiên hét lên một tiếng, thì ra Lăng Phong đã đưa tay xé áo nàng làm lộ qua cặp tuyết lê cao ngất. Chiêu Dương công chúa có chút chấn động, la lên nói: "Nam Cung Vũ, ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi dám mắng nương tử ta? Được, hôm nay ta sẽ biến ngươi thành thứ nữ nhân ti tiện mà ai cũng có thể làm chồng!"
Lăng Phong hung tợn trả lời. Chiêu Dương công chúa đột nhiên giật mình, vẻ mặt có chút không tưởng đựoc Lăng Phong lại dám đối với mình như vậy. Nàng lúc này thật sự bị sát khí đằng đằng của Lăng Phong làm cho run sợ. Bất quá nàng lập tức tỉnh lại, trên mặt hiện lên sự tức giận, hung tợn mắng: "Tên điêu dân, hỗn đản, đồ xú nam nhân, muốn làm nhục ta? Ta.. ta…."
Nàng liều mạng giãy dụa, tóc dài tung bay, ngọc thủ không ngừng đánh lên ngừoi Lăng Phong. Nắm đấm, đầu gối, tứ chi nàng trong phút này đều trở thần vũ khí, nàng vừa đánh vừa không ngừng phẫn nộ gào thét. Thấy Chiêu Dương công chúa không ngừng giãy dụa, Lăng Phong trong lòng lửa giận một lần nữa bốc cao.
"Ngươi thật sự nghĩ ngươi giỏi lắm à? Ngươi bất quá cũng chỉ là một nữ nhân thối thôi!"
Vừa nói Lăng Phong vừa kéo tóc nàng, dang tay tát thẳng vào mặt nàng. Một tiếng thanh thúy giòn tan vang lên, trên mặt Chiêu Dương công chúa cũng hiện ra một dấu tay năm ngón.
Chiêu Dương công chúa nhất thời ngẩn ra, trước giờ chỉ có nàng đánh người khác, chưa từng bị người khác đánh qua. Bởi vậy nàng lúc này như mèo bị đạp đuôi liền nổi trận lôi đình, hai tay không ngừng liều mạng cào lên người Lăng Phong, miệng điên cuồng hét:
"Tên xú nam nhân này, ngươi dám đánh ta? Ta sẽ đem ngươi ngũ mã phanh thây! Ngươi cái đồ đầu heo này…."
Nhìn thấy đôi môi đỏ của Chiêu Dương công chúa không ngừng chửi rủa, Lăng Phong giận quá hét lên: "Dám mắng ta? Ngũ mã phanh thây? Xem lão tử đánh chết ngươi!"
"Ba! Ba! Ba!" Tay trái hắn giơ lên giáng cho nàng mấy bạt tay thật mạnh. Chiêu Dương công chúa bị tát liên tục làm cho đầu óc nhất thời choáng váng. Vẻ mặt xinh đẹp lúc này tràn đầy sự thống khổ, mồ hôi lạnh ứa ra, mắt hạnh không ngừng chảy ra hai hàng lệ. Mỗi khi nàng cố sức giãy dụa lại phải ăn một cái tát đau điếng.
Chiêu Dương nhìn thấy vẻ mặt Lăng Phong giống như muốn ăn thịt ngừơi, một sự sợ hãi liền dâng lên trong lòng. Nàng không khỏi hét lên kêu cứu: "Người đâu, hộ giá…"
Nàng vừa mới la lên, Lăng Phong đã dùng tay bóp chặt miệng nàng lại làm cho nàng phát ra những tiếng vô nghĩa. Tay chân nàng bắt đầu đấm đá loạn xạ, thấy vậy Lăng Phong liền dùng thân hình ngăn hai chân nàng lại, rồi lại dùng khuỷu tay trái đè lên tay phải nàng, bẻ ngựơc tay trái nàng ra sau lưng.
Chiêu Dương công chúa đau đến mức nứơc mắt nước mũi chảy ra. Lăng Phong cũng không để ý đến đó mà ánh mặt hắn lại tập trung lên hai ngọn tuyết phong đang không ngừng phập phồng kịch liệt.
Bên trong chiếc áo bó ngực nhỏ kia là một mỹ cảnh vô cùng hoàn mỹ! Hai trái tuyết lê to tròn đập thẳng vào mắt hắn, hắn đưa tay xé nốt bộ áo vướng víu ra hiện lên những đường cong vô cùng mê người. Càng hấp dẫn hơn là, theo từng động tác đánh đấm loạn xạ của Chiêu Dương công chúa, hai trái tuyết lê đó cũng nảy lên, run run.
Hai mắt Lăng Phong nhất thời biến thành một mảng trống rỗng, đầu óc liền chịu một trận mê muội. Chậc, thật là một cơ thể nữ nhân đẫy đà nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui