Kiều Kiều Sư Nương

Lăng Phong hôn tới hôn lui một hồi, liền rút lưỡi ra, Tử Lăng lúc này dục vọng bùng cháy mãnh liệt, làm sao có thể buông tha, chiếc lưỡi thơm tho lập tức theo ra, hai đầu lưỡi ở bên ngoài say sưa liếm láp.
Lăng Phong cứ thế trêu chọc cho Tử Lăng mặt đỏ tía tai, hơi thở gấp gáp, hồi lâu mới nói:
- Tử Lăng, chúng ta bắt đầu nha." Tử Lăng e lệ ừm một tiếng, chuẩn bị cởi y phục.
Lăng Phong nghĩ đến còn muốn tranh thủ thời gian, liền nói:
- Chúng ta không cần cởi hết."
Tử Lăng mở to đôi mắt đẹp nhìn Lăng Phong, vừa ngượng ngùng lại vừa lo lắng hỏi:
- Không cởi y phục, chúng ta làm như thế nào?"
Lăng Phong nhớ tới tư thế cẩu kiền, tuy rằng chẳng đẹp mắt cho lắm, thế nhưng lại rất hữu dụng. Vì vậy liền nói:
- Ta đã có chủ ý rồi, cô cứ làm theo là được."
Tử Lăng không biết hắn định làm gì, dù sao mình cũng đã là người của hắn, chỉ có thể nghe hắn mà thôi.
Lăng Phong bảo Tử Lăng khom lưng xuống, hai tay chống trên chiếc bàn ở giữa phòng, còn hắn ở phía sau vén áo nàng lên, kéo chiếc quần tụt tới đầu gối, lộ ra kiều đồn trắng bóng.
Lăng Phong lại đỡ lấy eo Tử Lăng, để người nàng gập hẳn xuống, làm cho kiều đồn càng bành rộng vểnh lên. Tử Lăng cung vô cùng thẹn thùng, hừ khẽ:
- Thiếu gia, thế này làm người ta mắc cỡ chết."
Lăng Phong trấn an:
- Một lát cô sẽ biết lợi ích của tư thế này."
Kiều đồn của Tử Lăng, mặc dù không quá lớn, không quá phì mỹ, nhưng rất tròn, rất săn chắc, hơn nữa lại trắng như bông, sáng như sứ, trơn như bơ, chạm vào cảm giác rất thích thú.
Lăng Phong vừa trông thấy, lập tức toàn thân hưng phấn.
(Đoạn này bị cắt, không hiểu tại sao vì về sau có rất nhiều cảnh nóng như thế này vẫn được giữ nguyên, chỉ có riêng đoạn này bị mất...)

Lăng Phong lúc này đã mặc xong y phục, đợi Tử Lăng chỉnh dốn xong xuôi. Tử Lăng không nhịn được dụng quyền đánh Lăng Phong vài cái, sẵng giọng nói:
- Thiếu gia, người lại bày trò hại chết Tử Lăng, sau này ta cũng không cho người động vào ta nữa."
Lăng Phong vô cùng trìu mến ôm nàng vào trong lòng, vừa hôn vừa vuốt ve, nói:
- Tử Lăng, nàng đối với ta thật tốt, sau này ta sẽ thực tâm đối đãi nàng, khiến cho nàng cả đời vui vẻ, khoái nhạc, mỗi tối đều sung sướng hạnh phúc."
Tử Lăng dùng đầu dúi dúi vào ngực Lăng Phong, nói:
- Thiếu gia, ta cả đời đều không muốn xa người, cũng không có mong ước gì lớn lao. Cảm tình của ta toàn bộ dành hết cho người, chỉ mong ngày sau thiếu gia có thể thật tình đối với ta, để ta sinh cho người thật nhiều hài tử, như thế ta đã mãn nguyện rồi."
Lăng Phong mỉm cười, nói:
- Tử Lăng, cái này chẳng phải đơn giản sao, từ nay trở đi, ta mỗi lần đều đem tinh hoa bắn vào trong bụng nàng."
Tử Lăng hờn trách mắng:
- Ngươi xấu, mắc cỡ chết!"
Lăng Phong ngồi ở trên ghế, lại nghĩ đến một vấn đề. Hắn kéo Tử Lăng ôm vào trong ngực, vuốt ve nói:
- Tử Lăng, có nàng bên cạnh, ta thực không muốn lên Hoa Sơn."
- Không được…" Tử Lăng hai tay đặt trên hai vai hắn, nói:
- Thiếu gia, chúng ta không thể ham muốn vui sướng nhất thời, tập võ mới là chuyện quan trọng hơn. Nếu để lão gia cùng phu nhân biết được, Tử Lăng thực là tội không gánh hết."
Lăng Phong gật đầu nói:
- Ta cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, thật ra trong lòng cũng có phân sổ rồi."
Tử Lăng gật gật đầu, nói:

- Trời cũng không còn sớm, thiếu gia mau quay trở về. Nếu không, chỉ sợ sư huynh sẽ lo lắng."
Lăng Phong ừm một tiếng, nói:
- Nàng cứ an tâm nghỉ ngơi, bồi dưỡng thể lực cho tốt, đợi khi nào có cơ hội ta nhất định sẽ xuống tìm nàng." Nói rồi lại ôm lấy Tử Lăng, hôn lên đôi môi của nàng.
Lát sau, Lăng Phong rời khỏi trang viện, quay lại khách điếm lấy thùng nước khoác lên vai, đang muốn cất bước. Đột nhiên lại nghe thấy tiếng Tử Lăng vang lên phía sau: Thiếu gia, ta tiễn người đến chân núi."
ăng Phong quay đầu lại cười, nói:
- Tử Lăng, nàng yên tâm đi, ta cõng nổi mà." Nói thê nhưng trong lòng lại cao hứng, nha đầu này đối với mình thực tốt.
Tử Lăng cười, gải thích:
- Thiếu gia, người ta trong lòng chỉ muốn giúp người thôi mà."
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Nàng nha, chẳng lẽ là một ngày không thấy ta , đã như xa cách cả ba thàng trời?"
Tử Lăng đáp:
- Người biết là được rồi."
Lăng Phong nghe xong ừ một tiếng, liền bước lên phía trước. Tử Lăng cũng tiến lên, cùng hắn sánh vai mà đi. Vẻ đẹp cùng hương thơm tỏa ra từ người nàng, khiến cho Lăng Phong lại bắt đầu loạn tưởng, mặc dù vừa mới cùng nhau, nhưng loại tình huống này thực là rất đặc thù.
Tử Lăng hí mắt cười nói:
- Thiếu gia, nếu người mệt thì cứ nói với ta, để ta cõng giúp cho một đoạn."
- Không cần, ta tự mình có thể làm được." Có Tử Lăng đi cùng, Lăng Phong cảm giác cả người tràn đầy sinh lực, thùng nước ở trên lưng, cũng không thấy nặng như trước nữa. Chẳng lẽ chính là nam nữ phối hợp, làm việc sẽ bớt mệt nhọc đi sao?
- Ta biết người có mệt, bất quá là nam nhân nên không dám nói ra mà thôi, cũng như nữ nhân chúng ta không thể tùy tiện vậy." Tử Lăng cười giỡn nói.

Lăng Phong ha ha cười to, cười đến thiếu chút nữa trượt chân té ngã, may là Tử Lăng tay nhanh mắt nhanh, kịp thời đỡ lấy hắn, giúp hắn đứng vững, mới sẵng giọng nói:
- Hứ, xem người đẹp chưa kìa."
Lăng Phong thấy khuôn mặt nàng đỏ hồng, thật là diễm lệ, giống như hoa hải đường vừa nở vậy. Hắn lại nghĩ, nếu mình bây giờ đem nàng lột sạch ra, ở ngay tại đây mà chơi trò dã chiến, nhất định là rất mê người. Nghĩ đến mỹ cảnh được nằm trên người nàng, tha hồ loạn động, gia hỏa Tiểu Ngưu lại có chút cương cứng. Hắn đành phải đi chậm lại, dùng ngoạn ý để đè nén lại một chút.
Tử Lăng thấy hắn tụt lại phía sau, quay đầu lại hỏi:
- Thiếu gia, sao chậm thế? Mệt sao?"
Lăng Phong vội nói:
- Không việc gì, không việc gì, ta còn rất có khí lực."
Tử Lăng thấy hắn không sao, đứng lại chờ một chút, sau đó hai người lại song song bước đi. Khi tới gần chân núi, Tử Lăng liền hướng Lăng Phong cáo biệt.
Nhìn Tử Lăng đi xa, Lăng Phong cứ đứng ngây người một lúc, sau đó mới lấy lại tinh thần, hướng lên núi bước đi. Nói ra cũng thật kỳ quái, khi Tử Lăng ở bên cạnh, Lăng Phong không hề cảm thấy thùng nước nặng chút nào, nàng vừa mới đi khỏi, lập tức cảm giác như vác cả quả núi trên vai, thực như muốn ép hắn biến thành người gù. Lăng Phong nghĩ thầm, biết sớm như vậy, chẳng bằng để nàng tiễn lên tận trên núi, như thế có phải là đỡ khổ hơn không.
Lăng Phong nhớ lại vừa rồi cùng nàng phiên vân phúc vũ một trận, nghĩ đến sau này còn có thể thường xuyên xuống núi tìm nàng, cảm giác vô cùng vui sướng, toàn thân lại tràn ngập sinh lực.
Cứ miên man suy nghĩ, thoáng cái đã tới giữa sườn núi, lại bất ngờ gặp Vương Bỉnh Hạo cùng Lục Phi Nhi.
Lục Phi Nhi chính là đang chăm chú nhìn xuống sơn đạo, vừa trông thấy Lăng Phong, đầu tiên là trừng mắt một cái, sau đó mới nói:
- Uy, Lăng thanh trùng, ta còn tưởng ngươi chết ở dưới núi rồi, tại sao vẫn còn về được vậy?"
Lăng Phong vừa nhìn đã biết Lục Phỉ Nhi lai giả bất thiện, phỏng chừng lại cố ý gây phiền toái cho mình. Vì vậy hắn cũng không có lên tướng, cứ lẳng lặng đi tới.
- Lăng Phong, sư muội hỏi, sao ngươi không trả lời?" Lúc này, Vương Bỉnh Hạo bên cạnh mới lên tiếng, hắn giống như một tên bợ đuôi Lục Phỉ Nhi, khộng, phải nói là tay sai của nàng mới đúng, lại còn xem Lục Phi Nhi như là lão bà tương lao của hắn vậy. Tam anh tam phượng, mỗi người đều đã tìm đối tượng cho mình, xem ra thực là không tốt a."
Lăng Phong cười cười, nói:
- Tứ sư huynh, ta trên người không có tiền, nếu không đã ở lại dưới núi ăn ngon ngủ yên rồi."
Vương Bỉnh Hạo phì một tiếng nói:
- Đừng có bậy bạ , ta chính là tứ sư huynh của ngươi, sau này nói chuyện cùng ta phải biết phân lớn nhỏ."
Lăng Phong nghiêm chỉnh nói:

- Đúng vậy, tứ sư huynh, sau này ta nhất định đối với huynh giống như là một vị tiền bối vậy." Tiếp theo lại cười nói:
- Tứ sư huynh, ngươi không ở trên núi hưởng phúc, lại ra đây đứng làm gì? Không phải ở đây thoáng mát, nên đến để hóng gió chứ?"
Lục Phi Nhi nhìn Lăng Phong tức giận mắng:
- Xú Lăng Phong, ngươi đừng có giả bộ không biết, chúng ta ở chỗ này chính là chờ ngươi."
- A!?" Lăng Phong cố ý nói:
- Chẳng lẽ sư tỷ biết ta cõng thùng nước quá mệt nhọc, cho nên xuống đây giúp ta một tay có đúng không?"
Vương Bỉnh Hạo hừ một tiếng nói:
- Không sai, chúng ta chính là tới đón ngươi."
Lăng Phong nói:
- Tứ sư huynh, ngươi đối với ta thật tốt, ta thực cảm động đến rơi nước mắt."
Vương Bỉnh Hạo lạnh lùng nói:
- Tiểu tử ngươi đừng có ở đó mà nói hươu nói vượn, hôm nay là ta muốn cho ngươi rèn luyện một chút…
Lăng Phong lắc đầu nói:
- Rèn luyện? Ta xem không cần đâu, cõng thùng nước này đã rất nặng rồi."
Lục Phi Nhi cười lạnh nói:
- Phàm là người đã vào Hoa Sơn, đều phải trải qua rèn luyện, hợp lý thì kêu là huấn luyện, bất hợp lý thì là ma luyện."
Lăng Phong cắn chặt răng, thầm nghĩ, nữ nhân sao lòng dạ độc ác, lại muốn làm cho mình cực khổ đến chết. Mk, chẳng lẽ phải để ta tóm lấy ngực mà bóp mới chịu sao? Tử Lăng người ta mỗi ngày đều cho ta nắm, không nắm còn mất hứng, có ngày lão tử nhất định sẽ bóp ngươi, ngày nào cũng bóp, xem ngươi còn kiêu ngạo được nữa không? Lăng Phong nghĩ tới liền bật cười, bỏ thùng nước xuống, sau đó mơi nói:
- Sư tỷ, nghe ngươi nói vậy, hình như là muốn động tử hình a! Ngươi cùng su huynh thông đồng, không phải hai người có bí mật gì không thể tiết lộ chứ?
- Lăng Phong, ngươi muốn chết!!" Khi Vương Bỉnh Hạo hét lớn một tiếng, Lăng Phong lập tức cảm thấy đại sự không ổn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận