Kiều Kiều đưa toàn bộ số tiền có trong tay cho Kiều mẹ rồi, giờ có muốn làm mua bán nhỏ cũng không có vốn, nàng định xin Kiều mẹ một ít, chỉ cần một trăm đồng tiền hàng là được, Giang Phóng biết chuyện này liền trực tiếp đưa một trăm đồng tiền cho nàng.
Kiều Kiều nói không cần nhưng Giang Phóng lại nói, chỗ này là cho nàng mượn, suy nghĩ một lúc Kiều Kiều nhận lấy.
Kiều Kiều biết, trong tay Giang Phóng có tiền, nàng chỉ tò mò một chuyện đó là Giang Hải Dương làm nghề gì nhỉ? Ông ấy tiêu tiền như nước vậy còn cho con trai tiền, mình nhất định cũng phải kiếm thật nhiều tiền.
Kiều Kiều đã quá thân thuộc với Giang Phóng lên trực tiếp hỏi luôn.
“Thu phí bảo kê, còn cả vận chuyển hàng hóa”.
“Nha, em định đi mua vài thứ về bán”.
Vị trí ngôi nhà hiện tại của Kiều Kiều rất thích hợp để mở cửa hàng buôn bán, tiểu tham tiền không kiếm thiền thì sao có thể ngủ ngon được đây.
Thầy giáo Vương nhắc nhở học sinh, tháng sau phải nộp củi, để học sinh thừa lúc trời đang ấm áp thì đi nhặt một chút, tránh cho đến lúc trời lạnh lẽo rét buốt còn phải lên núi nhặt củi.
Kiều Kiều nhớ năm ngoái buôn bán tốt liền hăng hái muốn bán tiếp nhưng hồi đó nàng được tan học sớm lên mới có thể đi bán hiện tại thì không được rồi, nàng thấy hơi rối rắm một chút.
Về đến nhà Kiều Kiều cứ lầm bầm lầu bầu oán giận suốt, nàng có một thói quen, nếu có chuyện gì thì đều lầm bầm lẩm bẩm, mặt nhăn nhó không vui.
Giang viễn thấy vậy đã sớm chạy ra ngoài chơi rồi còn Giang Phóng thì chống cằm nhìn nàng, nhìn cho đến lúc nàng cảm thấy thẹn thùng.
“Sao anh cứ nhìn chằm chằm em thế”.
Kiều Kiều trừng mắt nhìn hắn.
“Đừng lầm bầm nữa, để anh nhờ bạn ở tiểu học Trung Tâm lấy danh sách những người muốn mua, rồi xem hôm nào rảnh thì mang sang cho họ”.
Ừ? Chủ ý này rất hay.
Kiều Kiều cười, lông mày cong cong.
“Vâng, được, vậy chúng ta đi lên núi đi.
Giang Viễn đâu rồi? Đứa nhỏ chết tiệt kia, lại chạy ra ngoài chơi, không có tiền đồ”.
Chuyện này Kiều Kiều đã quên rằng mình mới là một đứa nhỏ không bình thường chứ trẻ con làm gì có đứa nào không thích thích chơi?
Năm nay Giang Phóng còn tìm thêm một số người nhặt cùng, kết quả Kiều Kiều thuận lợi kiếm tiền.
Kiều mẹ biết chuyện nàng làm liền phê bình nàng, còn nói nàng làm hư Giang Phóng.
Kiều Kiều bất đắc dĩ, ai có thể làm hư người nọ chứ! hắn không làm hư người khác đã là tốt lắm rồi.
Lúc mới trọng sinh mặt của Kiều Kiều tròn tròn nhỏ nhắm, giờ nàng gầy đi mặt lại thành trái xoan.
Mỗi lần soi gương Kiều Kiều đều muốn khóc, thì ra không phải trời sinh mặt nàng đã to tròn nha.
Từ lúc sống lại đến giờ nàng không ngừng bận rộn, có lẽ do mệt mỏi lên so với hồi đó nàng gầy hơn rất nhiều, mặt cũng nhỏ hơn.
Mặc dù không phải chuẩn trái xoan nhưng cũng tương đối dễ nhìn.
Ngược lại Kiều mẹ lại thấy con gái mình gầy lên đau lòng, còn cảm thấy trẻ con mặt tròn nhìn mới đẹp.
Kiều Kiều lại kiên trì cho rằng mặt trái xoan mới là đẹp nhất.
Kiều Kiều rất muốn nói, mẹ đã từng chê khuôn mặt của con khó coi đấy?
Năm nay Kiều Kiều bán đồ so với năm ngoái thì kiếm được nhiều hơn, chủ yếu là nhờ danh tiếng của Giang Phóng.
Cầm chặt hai trăm sau mươi đồng trong tay, Kiều Kiều đưa chút đồ ăn vặt của mình cho đám bạn bè Giang Phóng để họ chia nhau.
Mọi người cũng không khách sáo, nàng cũng không thể để người ta giúp không công đâu.
Giang Phóng tỳ ở bên cạnh lan can trường học, không nói gì mà nhìn Kiều Kiều chạy qua chạy lại.
Sau khi về nhà Kiều Kiều ngồi một bên cầm máy tính còn Giang Phóng thì nằm sấp trên giường xem ti vi.
Trời lạnh, phòng của hai người họ cũng lạnh nên Kiều ba Kiều mẹ muốn bọn họ đều sang giường ông bà ngủ nhưng mấy đứa nhỏ không muốn cho nên những lúc không có việc gì đều lăn lộn trên giường Kiều mẹ, đến lúc đi ngủ mới trở về phòng của mình.
Ừ, lời hai trăm sáu trừ đi tiền vốn mua đồ ăn vặt là bốn mươi năm đồng thì vẫn còn hai trăm mười năm đồng.
Lấy một trăm đồng ra đưa cho Giang Phóng, “Cho anh”.
Giang Phóng nhìn nàng
“Chỗ này không phải giả tiền đã mượn kia mà là tiền lời chia ra” Kiều Kiều giải thích.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Kiều Kiều, Giang Phóng mở miệng nói: “Cứ để ở chỗ của em đi, để anh cầm hết, anh toàn tiêu linh tinh”.
“Anh, chị, hai người kiếm được bao nhiêu tiền?” Giang Viễn mò tới.
Thật ra sinh nhật của Kiều Kiều trước Giang Viễn một tháng, trước kia Giang Viễn đi học sớm, hơn Kiều Kiều một khóa nên hai người vẫn gọi tên nhau.
Về sau Kiều Kiều nhảy lớp, có một lần Kiều Kiều nói đùa bảo Giang Viễn gọi nàng là chị, Giang Viễn nhìn Giang Phóng một cái, thế mà lại nghe lời nàng.
Chính vì vậy, từ lúc đó đến bây giờ, Giang Viễn vẫn gọi Kiều Kiều là chị, mới đầu Kiều Kiều còn không quen, nhưng lâu dần thì cũng thành thói quen rồi.
Kiều Kiều nghĩ nghĩ, lấy hai mươi đồng ra nói: “Cho em”.
“Hi hi”.
Giang Viễn vội vàng nhận tiền rồi cất nhanh vào trong túi, bộ dạng giống như cầm bảo bối quý giá vậy.
Kiều Kiều biết Giang Hải Dương đều đem tiền đưa cho Giang Phóng, sau đó Giang Phóng cho Giang Viễn tiền tiêu vặt.
Mặc dù Giang Viễn không thích ăn quà vặt nhưng chỉ cần cho nó tiền thì một chút cũng không thừa nổi.
Nhưng có một chút kì quái, đó là trừ khi Giang Phóng cho nó, nếu không chắc chắn nó sẽ không đòi.
Sau khi sống lại, Kiều Kiều không cùng Mai Lan một lần nữa trở thành bạn tốt.
Dù hai người đã từng học cùng lớp và là hằng xóm láng giềng nhưng vì Kiều Kiều suốt ngày bận rộn lên hai người không tiếp xúc nhiều với nhau.
Nàng cũng không thân mật khăng khít với Kiều Dĩnh như trước, nàng hiểu rõ, có một số việc đã khác trước kia rồi.
Hiện tại, nàng có bạn mới, Dương Tuyết chăm chỉ tốt bụng, Giang Phóng ít nói dũng cảm, Giang Viễn vui vẻ đơn thuần.
Bọn họ mới là đồng bọn của nàng, nhìn Giang Viễn đang xem ti vi cùng Giang Phóng, Kiều Kiều nhớ tới lần đầu tiên gặp bọn họ, ha ha, giống công tử phong lưu trêu ghẹo Dương Tuyết, bây giờ bởi vì có quan hệ với Kiều Kiều lên Dương Tuyết đã không còn sợ nó, nhiều lúc còn trêu chọc nó nữa.
Kiều Kiều cảm thấy, Giang Viễn chính là một đứa trẻ tinh khiết khong có tâm nhãn, những thứ nó biết đều là học của người ta thôi.
A, đúng rồi, nàng biết giờ Giang Viễn đang có bạn gái! Thật sự là #$%…, trẻ con mới chín tuổi, sao lại yêu đương sớm như vậy!
Về phần Giang Phóng, một đứa trẻ mười hai tuổi đã lặng lẽ làm rất nhiều chuyện vì nàng.
Nàng vẫn nhớ rõ, bộ dạng hắn đánh nhau với người khác hôm đó, trên trán hắn chảy rất nhiều máu nhưng vẫn luôn che chở cho em trai mình.
Cũng nhớ rõ, mặc dù bị người ta đánh thương tích đầy mình nhưng vẫn không chịu buông tha cho tên ăn cắp đồ nhà nàng.
Còn cả lúc hắn đánh ba học sinh muốn thu tiền bảo kê nữa.
Có lẽ do ánh mắt quá chăm chú của Kiều Kiều, Giang Phóng quay qua nhìn nàng.
“Hai người muốn ăn cái gì không? Em đi nấu cơm”.
Hai người bắt đầu cười, nói ra một đống đồ ăn.
Đảo mắt đã đến cuối năm, Kiều Kiều mặc áo khoác dày đang ở bên nhà bà nội, hiện tại Giang Phóng và Giang Viễn đang ở nhà của họ, không thể đến lễ mừng năm mới rồi mà vẫn ở nhà nàng được.
Người một nhà vui vẻ hòa thuận.
Mùng một đầu năm, Kiều Kiều mặc áo bó cổ cao, quần ấm, bên ngoài mặc một cái áo liền váy, đi giầy nhỏ màu tím.khoác áo lông lớn.
Nhìn bộ dạng rất đáng yêu.
Nàng đi chúc tết khắp nơi cùng Kiều mẹ.
Ban đầu Kiều mẹ định mua cho nàng một bộ quần áo nhưng mà nàng không thích vì vậy Kiều mẹ phải cắt vải, tự mình làm một bộ.
Kiều mẹ làm cho nàng, Kiều Kiều rất thích.
Có nhiều người nhìn thấy Kiều Kiều mặc như vậy lên hỏi chỗ mua, còn khen rất đẹp.
Kiều Kiều vội vàng khoe đây là tác phẩm của Kiều mẹ, tất cả mọi người đều khen Kiều mẹ khéo tay, đến kiểu dáng cũng đẹp.
Kiều mẹ rất vui vẻ..