Kiều ba Kiều mẹ trả hai nghìn đồng đã mượn cho ông nội Kiều Kiều.
Ngoài trả tiền Kiều ba còn biếu ông nội Kiều Kiều ít cá và thịt.
Ông bà nội Kiều Kiều vui vẻ nhận lấy.
Kiều Kiều cũng cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra.
Gần đây Kiều mẹ rất hay lo nghĩ, Kiều Kiều nghe lén mới biết được thì ra đơn vị của Kiều mẹ đang có một vài chuyện nhỏ.
Đó là đang kêu họi mọi người góp vốn, Kiều mẹ đang do dự không biết có lên góp hay không.
Kiều Kiều rất muốn nói cho bà biết nên tham gia nha, trước đây có một vài lần tổ chức nhưng nhà họ không tham gia, kết quả là những người tham gia đều kiếm lại được số tiền gấp ba lần số tiền đem góp.
Nhưng nàng bây giờ còn nhỏ, lời nói không được coi trọng.
“mẹ, nghe nói đơn vị của mẹ huy động góp vốn hả?” Kiều Kiều hỏi thăm.
“Sao con biết? Nghe ai nói.
Chuyện này không liên quan đến con, mau đi chơi đi”.
Kiều mẹ không muốn nói nhiều với Kiều Kiều.
Kiều Kiều biết rõ đây là một cơ hội tốt của nhà nàng nên rất vội vàng nhưng nàng không biết phải nói với bố mẹ như thế nào.
Nghe nói Giang Hải Dương đã trở về nên Kiều Kiều quyết định hỏi chú ấy, dù sao Giang Hải Dương có nhiều kiến thức hơn.
Giang Hải Dương vẫn rất yêu quý Kiều Kiều, nghe Kiều Kiều hỏi ông im lặng một lúc rồi nói sẽ tìm Kiều ba Kiều mẹ, nói Kiều Kiều không cần để ý nữa.
Nhưng ông cũng hỏi Kiều Kiều, cháu cảm thấy có thể kiếm tiền từ chỗ này sao?
Kiều Kiều đáp, có thể.
Tại sao?
Đúng vậy, tại sao Kiều Kiều lại cảm thấy có thể kiếm được tiền? Kiều Kiều không thể nói mình biết những chuyện sau này sẽ xảy ra, mà nói nàng cảm thấy nhà máy dầu nhớt là ngành sản xuất có tiềm năng lớn, nàng có thể dùng trực giác hai năm buôn bán của mình nhìn ra.
Lời nói của Kiều Kiều làm cho Giang Hải Dương buồn cười, lại còn trực giác hai năm buôn bán.
Có điều Giang Hải Dương cũng không đả kích trẻ nhỏ nữa, ông ấy nói sẽ cùng Kiều ba Kiều mẹ nói chuyện.
Qua vài ngày, Kiều mẹ tự dưng từ chức, Kiều Kiều buồn bực, hóa ra Kiều mẹ mang thai.
Bà sợ nếu tiếp tục đi làm đối với con sẽ không tốt, nên quyết định nghỉ làm.
Quả nhiên mọi thứ đều giống kiếp trước, nhà họ vẫn không tham gia góp vốn, em gái nàng cũng được sinh ra năm nay.
Lại qua vài ngày nữa nàng lại nhận được một tin tức đó là cha nàng góp năm đồng vào việc làm ăn của chú Giang, Kiều Kiều hơi thấp thỏm, cảm thấy không chắc chắn.
Năm nghìn đồng này có hai nghìn là tiền để trả cho cậu, bây giờ lại bị cha nàng gom góp hùn vốn với Giang Hải Dương.
Mặc dù Giang Hải Dương sẽ không để ý mấy đồng tiền kia nhưng Kiều Kiều vẫn lo lắng, chuyện này với chuyện của nhà máy dầu là không giống nhau, chuyện tương lai của nhà máy dầu nàng nắm chắc nhưng chuyện của Giang Hải Dương thì nàng không biết nha.
Kiều ba không phải là người có bản lĩnh lớn.
Đời trước Kiều ba chỉ là một người tầm thường, ban đầu làm việc tạm thời tại chính phủ, sau chuyển thành làm ngoài ngành, cả đời ông cũng không trở thành nhân viên công vụ.
Đó cũng là một trong những tiếc nuối của Kiều ba.
Kiều ba làm việc luôn luôn bảo thủ sẽ đem năm nghìn đồng tiền mình vất vả tích góp từng tí một cho Giang Hải Dương, đây hoàn toàn không nằm trong dự liệu của Kiều Kiều.
Nhìn Giang Phóng Giang Viễn không tim không phổi ở nhà nàng, Kiều Kiều cầu mong tất cả đều thuận lợi.
Mặc dù Kiều mẹ mang thai nhưng không có bất kỳ triueejn chứng nào, cái gì mà ăn không ngon hay là nôn mửa đều không có.
Kiều Kiều thấy tinh thần của mẹ mang thai so với trước kia tốt hơn, không khỏi cảm khái vạn phần.
Bởi vì Kiều mẹ không đi làm mà ở nhà nên Kiều Kiều cảm giác được mình nhẹ nhàng hơn nhiều, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần quyets dọn nhà cửa là được.
Từ khi Kiều mẹ ở nhà, cái gì có thể làm bà đều làm, trong lúc nhất thời Kiều Kiều chưa thích ứng kịp.
Nhưng nàng nghĩ, như vậy cũng tốt, Kiều mẹ ở nhà thì nàng không cần làm việc nhà vậy thì sẽ có nhiều thời gian kiếm tiền hơn.
Một bé gái nhỏ như Kiều Kiều dù có thể kiếm tiền thì có thể kiếm được bao nhiêu đây, cũng không phải quá nhiều.
“Kiều Kiều” Kiều mẹ vuốt tóc Kiều Kiều.
“Mẹ, làm sao vậy?”
“Kiều Kiều, mẹ biết con là đứa bé hiểu chuyện, mọi việc cũng là vì suy nghĩ cho cái nhà này.
Trước kia con giúp cha mẹ góp tiền xây nahf, đến hôm nay nhà chúng ta đã khá hơn, cũng đi vào quỹ đạo rồi, con xem qua mấy ngày nữa con sẽ có thêm một em trai hoặc là một em gái, nhà chúng ta sẽ càng tốt hơn.
Còn con, mới mười tuổi, ngay cả sinh nhật lần thứ chín cũng chưa qua, con cũng chỉ là một đứa bé, trẻ con phải làm là học tập thật giỏi mới tốt, mẹ hi vọng con vui vẻ mà lớn lên.
Nhà chúng ta mặc dù không có nhiều tiền nhưng chỉ cần mẹ và cha con cố gắng, chúng ta sẽ làm con vui vẻ lớn lên.
Mẹ không hi vọng con ngày ngày nghĩ cách kiếm tiền”.
“Mẹ…” Lời nói của Kiều mẹ làm cho Kiều Kiều cảm động.
Nhìn con gái nhỏ rơi nước mắt bổ nhào vào lòng mình, Kiều mẹ vỗ lưng của nàng.
“Những lợi nhuận nhỏ của con nếu có thời gian thì làm, nếu không có thời gian thì thôi.
Không cần miễn cưỡng bản thân, làm cho mình mệt mỏi, đáp ứng mẹ, được không?”
“Vâng, được ạ”
Giang Phóng đứng ở của nhìn hai mẹ con Kiều Kiều ôm nhau, nhếch khóe miệng cười cười.
Lẳng lặng đi đến bờ sông, Giang Phóng ngồi trên con đê, hắn từ nhỏ đã không có mẹ, cha cũng không ở nhà thường xuyên, không có ai quản thúc hắn cũng không có ai đau lòng hắn, yêu thương hắn.
Nhưng hắn biết, hắn không thể nhu nhược, hắn còn phỉa chăm sóc cho em trai, em trai lúc nhỏ rất hay khóc và nghịch ngợm, dần dần hắn quên mất, quên mất mẹ hắn có bộ dạng thế nào, là người ra sao.
Có đôi khi nằm mơ, hắn thấy mẹ, mơ thấy mẹ cao cao, mặc váy dài nhưng hắn không nhìn thấy mặt mẹ, vẫn luôn không nhìn thấy.
Sau này hắn không thích mơ như vậy nữa, thật ra hắn nghe người khác nói khi hắn còn bé mẹ hắn bỏ đi phía nam, bỏ lại hắn, thì ra mẹ không thương hắn, không thích em trai nên bỏ họ đi.
Từ đó về sau Giang Phóng không nhắc tới mẹ hắn nữa, cũng không muốn nhắc tới.
Ở đây hắn có biệt danh là tiểu bá vương, tên côn đồ, những đứa nhỏ nhà gia giáo không thích chơi với hắn, hắn cũng không thích chơi cùng bọn họ.
Ngày đó lần đầu tiên hắn nhìn thấy Kiều Kiều, thân ảnh nho nhỏ của nàng rất linh hoạt, lá gan cũng lớn.
Hắn cảm thấy, đứa nhỏ này thật kỳ quái.
Sau đó hắn trông thấy nàng đang bán hàng, hắn nghĩ nhà nàng nhất định là rất nghèo nếu không nàng nhỏ như vậy sao lại phải đi bán đồ đây? Hắn trêu trọc nàng, nếu muốn buôn bán thì phải giao phí bảo kê, nàng không cam lòng nhưng không phản kháng mà chạy mất còn nói không đến nữa.
Về sau nàng thấy hắn đánh nhau với người ta, thế mà lại đi tìm lớn.
Cũng không biết từ khi nào bọn họ liền ở cùng một chỗ, ngày ngày cùng nhua chơi đùa cùng nhua ăn cơm, cùng nhua kiếm tiền.
Mặc dù hắn ở Kiều gia nhưng hắn rất hâm một Kiều Kiều.
Hâm mộ sự hòa thuận của ba người nhà nàng, cho dù cuộc sống không giàu có nhưng lại ấm áp.
Kiều Kiều cũng làm cho hắn cảm thấy ấm áp.
Hắn nghĩ, muốn cả đời ở bên cạnh Kiều Kiều.
.