Kiều ba đi dạo trở về, Kiều Dĩnh cũng được đón về nhà, Kiều Kiều lại nhớ tới lời nói của Kiều mẹ lúc ban ngày, quyết định làm nũng với Kiều ba một chút.
“Cha” Cô đến bên cạnh Kiều ba.
“Ừ?” Kiều ba đang tập trung xem Anh Hùng Xạ Điêu, trong khoảng thời gian này, nhà nào cũng đang ngồi trước ti vi nhà mình xem phim Anh Hùng Xạ Điêu.
Kiều mẹ vừa đan áo len vừa xem, rất mê mẩn.
“Cha, mẹ nói cha muốn nhờ người ta cho con đến lớp của cô giáo gì đó, có phải không?”
Vợ thật là, sao lại nói với con những chuyện này, nhưng dù sao con bé cũng sẽ biết, “Ừ, cô giáo Thạch là cô giáo dậy tốt nhất trường tiểu học Thanh Nham, không ai nghĩ tới cô ấy lại xuống năm nhất dậy, con nha cũng là có phúc khí, đợi cha tranh thủ giúp con”.
Kiều Kiều cười cười “Cha, chúng ta không cần nhờ cậy người khác được không?”
Kiều ba nhìn cô.
Nói tiếp: “Người ta phân đến chỗ nào thì đến chỗ đó.
Chúng ta đi cửa sau nếu bị những bạn học khác biết thì rất không tốt.
Hơn nữa cha nghĩ thử xem, con đi vào bằng cửa sau, nhất định cô giáo Thạch sẽ không thích!”
Kiều Kiều không muốn nói những chuyện đã phát sinh kia cho cha mẹ, cho dù cô có nói thì cha mẹ cũng sẽ không tin, cứ coi như tin, vậy nếu cha mẹ hỏi những chuyện trước khi cô sống lại thì cô phải nói thế nào? Kiếp trước có nhiều chuyện không vui, Kiều Kiều không muốn nhớ lại, nếu ông trời cho cô cơ hội làm lại, nhất định cô sẽ không uổng phí.
Hơn nữa, Kiều Kiều biết mặc kệ cô nói thế nào thì cha mẹ cũng không tin, cô kiên quyết không nói tránh cho người ta tưởng cô bị điên lại đưa cô đến bệnh viện tâm thần.
Cô cảm thấy làm trẻ con cũng được, mặc dù có chút khó chịu nhưng mà đây đều là người nhà của mình.
Còn có lúc trước khi cô sống lại, ai cũng nói tâm trí cô không tốt, ấu trĩ.
Toàn những lời nói không hay nhưng hôm nay cô cũng có thể tự an ủi bản thân.
“Một đứa trẻ như con thì biết cái gì? Chuyện này con không cần quan tâm.
Con không biết có một cô giáo tốt quan trọng như thế nào đâu.
Con không nói, làm sao các bạn học khác biết được, con nha, đàng hoàng mà đợi, đừng nói những thứ vô dụng kia với cha” Kiều ba không để ý tới lời nói của con gái.
“Đúng vậy, cả ngày cứ chạy lung tung, nếu có thời gian còn không bằng con ở nhà chuẩn bị bài vở thật tốt đến lúc đi học sẽ không bị luống cuống” Kiều mẹ phụ họa.
Thấy cha mẹ ở chung một chiến tuyến, Kiều Kiều lè lưỡi không có đáp lời.
Nhìn Kiều ba Kiều mẹ lại tập trung xem phim, Kiều Kiều suy nghĩ.
Cô nhớ tiểu học Thanh Nham là một trong ba trường tiểu học nổi danh trong trấn Thanh Nham.
Trấn này cũng không nhỏ, tổng cộng có bẩy trường tiểu học.
Trong đó có ba trường trọng điểm theo thứ tự là tiểu học Thanh Nham, tiểu học Trung Tâm, tiểu học Thấm Vườn.
Mà tiểu học Thanh Nham là trọng yếu nhất trong cả ba trường.
Nhà Kiều Kiều cách trường tiểu học Thanh Nham chỉ mất mười phút đi đường, cô biết nhất định cô phải học ở trường tiểu học Thanh Nham.
Mà lần này chỗ bọn họ thực hiện kế hoạch hóa gia đình rất tốt nên trẻ con rất ít.
Giống như trường tiểu học của bọn họ năm nhất lúc chia ban là hai ban, đến năm thứ ba, hai ban lại gộp thành một ban, hai giáo viên chủ nhiệm, một người dậy Số học, một người dậy Ngữ văn, đều là chủ nhiệm lớp.
Kiều Kiều nhớ lúc ấy hai ban gộp thành một có rất nhiều người không hài hòa.
Cô giáo Thạch chỉ dậy bọn họ một năm, đến năm thứ hai thì đổi thành một giáo viên trẻ tuổi khác.
Sau này lớn lên, Kiều Kiều mới biết, trình độ của hai giáo viên này cũng không tốt.
Kiều Kiều suy nghĩ xong quyết định thích ứng trong mọi hoàn cảnh, đúng thế, nếu đã như vậy thật ra cũng không có vấn đề gì.
Ở nông thôn tám tuổi mới đi học là rất bình thường, đầy nhà con chín tuổi mới cho con đi học.
Sau này cô mới biết, trẻ con trong thành phố bẩy tuổi bắt đầu đi học còn có trường hợp cá biệt mới sáu tuổi đã cho đi học rồi.
Dù sống lại, Kiều Kiều cũng không dám khẳng định thành tích học tập của mình lúc nào cũng tốt, có điều trước kia kết quả học tập hồi tiểu học của cô luôn rất tốt.
Chỉ khi đến sơ trung, cô theo bạn học đọc tiểu thuyết ngôn tình, cuối cùng kết quả học tập rớt xuống ngàn trượng.
Lúc đi thi, lựa chọn không tốt mới tạo thành những chuyện sau này.
Trước khi trọng sinh cô nhớ rõ bằng cấp luôn là một trong những tổn thương của cô.
Giờ sống lại, cô phải học tập thật tốt, không để cho cha mẹ thất vọng.
Mà cô, không phải còn có thể nhảy lớp sao? Nếu thế có thể xem như bẩy tuổi cô đi học.
Cô không muốn chậm hơn so với người khác.
Hạ quyết tâm cuối cùng cô cũng đem tâm tư thu lại.
Xem Anh Hùng Xạ Điêu, chỉ có một quyền một chiêu thức, nghĩ tới nhiều năm sau phim võ hiệm sáng tạo ra nhiều kỹ năng đặc biệt.
Kiều Kiều cười cười, cô biết rõ nội dung phim, hơn nữa nhiều phiên bản được đưa ra sau này cô cũng có thể nhớ kĩ.
“Cha mẹ con muốn đi ngủ” Lúc này Kiều Kiều vẫn ngủ cùng với cha mẹ.
Cho dù bây giờ cô muốn ngủ một mình thì điều kiện cũng không cho phép.
Cô biết, sau này khi cả nhà cô dọn sang nhà mới là lúc cô có phòng riêng của mình.
“Không phải buổi tối con rất thích xem Hùng Xạ Điêu hay sao? Bình thường chỉ cho con xem một chút con còn không vui, giờ còn không muốn xem.
Hôm nay tâm tình không tốt, có chuyện gì à?” Kiều mẹ phát hiện con gái mình khác thường.
“Không có chuyện gì, con chỉ nghĩ đến sắp phải đi học nên lo lắng một chút mới không muốn xem.
Con đi ngủ trước”.
Kiều Kiều đứng lên lấy chăn màn.
“Có gì mà lo lắng, con chỉ cần học thật giỏi là được đừng có suy nghĩ nhiều như thế” Kiều mẹ để đồ đan xuống đến cuối giường giúp cô đắp chăn.
Chui vào trong chăn, Kiều Kiều nghĩ đến hồi còn đi học cũng có hai người bạn chơi thân từ hồi tiểu học, một người là hàng xóm nhà cô tên là Mai Lan, cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Sau này lớn lên tình cảm hai người cũng nhạt đi nhiều.
Bạn trai của Mai Lan, Kiều Kiều trợn mắt, nam nhân nhão nhoét kia, thấy cô lớn tuổi mà vẫn độc thân nên có ý đồ biến cô thành tiểu tam kết quả là bị cô chửi cho một trận cũng nói cho Mai Lan biết, hắn ta cũng chưa làm gì có lỗi nên cô chỉ định nhắc Mai Lan cảnh giác một chút thôi.
Ai ngờ Mai Lan lại không nghĩ như vậy khiến cho cô rất buồn bực.
Còn một người bạn khác, lúc đi học quan hệ của hai đứa cũng chỉ bình thường, sau này đến lúc đi làm, hai đứa cùng nhua thuê nhà ở một thời gian từ đó mới bắt đầu thân thiết.
Đấy cũng là một trong những người bạn tốt nhất của cô.
Những bạn học này của cô nhiều năm sau cũng ít tiếp xúc nhưng cô biết rất rõ tính cách của họ.
Nếu giờ cô đi học thì cô có thể chắc chắn nhất định sẽ có quan hệ tốt với mọi người.
Kiều Kiều nói mình buồn ngủ nhưng cô không dám ngủ, cô sợ, sợ sau khi mình mở mắt ra cái gì cũng không còn, tất cả đều chỉ là tưởng tượng của cô, đều là hư ảo, cô lại trở về cuộc sống rối rắm tê dại kia.