Gia đình Kiều Kiều muốn chuyển đến chỗ khác.
Theo ý tứ của Kiều ba Kiều mẹ thì ở trong thị trấn cái gì cũng tốt hơn, mà bây giờ, Kiều ba lại đang công tác ở đó, chỉ có một mình Kiều mẹ ở nhà trông hai đứa nhỏ, hai người ở xa nhau có nhiều cái bất tiện, nếu như mấy năm nữa con gái cũng tới đó học trung học, không bằng bây giờ chuyển luôn lên trên ấy đi.
Hai năm trôi qua rất nhanh.
Thậm chí Kiều Kiều còn cảm giác thấy mình còn chưa kịp làm cái gì thì đã sắp phải lên sơ trung rồi, ô ô.
Hôm nay nàng sang tuổi mười ba, tròn mười hai tuổi.
Còn Giang Phóng thì đã trưởng thành rồi, mặc dù hắn nói sẽ thường xuyên trở về thăm Kiều Kiều và Giang Viễn, nhưng hai năm qua, số lần nàng gặp được Giang Phóng hoàn toàn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Giang Phóng bề bộn nhiều việc, vội vàng đi học, vội vàng kết giao bạn bè, thậm chí còn phải vội vàng đi theo Giang Hải Dương để học hỏi kinh nghiệm mở mang kiến thức.
Còn Kiều Kiều thì vẫn giống như trước đây, chỉ có điều bây giờ nàng còn có thêm một cô em gái nhỏ, cả ngày ngày quanh quẩn bên cạnh nàng, có lẽ vì có tiểu Mộc, cho lên ngược lại nàng cảm thấy Giang Phóng rời đi cũng không còn buồn chán nữa.
Mặc dù điều kiện kinh tế trong hai năm qua của gia đình Kiều Kiều đã tốt lên rất nhiều, nhưng vẫn không đủ khả năng để mua một tòa nhà trong thành phố, cho nên Kiều ba muốn bán ngôi nhà ở Thanh Nham lấy tiền mua nhà trong thành phố.
Giang Hải Dương rất trượng nghĩa, biết ý định của Kiều ba, ông tìm Kiều ba nói chuyện, muốn cho gia đình Kiều Kiều mượn một khoản tiền.
Vì vậy cho nên nhà của Kiều Kiều không cần phải bán đi nữa, Kiều mẹ thở phào nhẹ nhõm, Kiều Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ở kiếp trước, gia đình nàng chuyển vào nhà lầu, đem bán cái nhà này đi, sau động dời , Kiều mẹ và Kiều ba đều đổ bệnh một thời gian.
Giờ thì tốt quá rồi, đến lễ mừng năm mới có trở về Thanh Nham thì bọn họ cũng có chỗ đặt chân, chứ không đến nỗi không có chỗ ở hay là phải ở nhà của ông bà nội.
Kiều ba mua một ngôi nhà ở Dân Giang, ba phòng ngủ một phòng khách, cấu trúc nhà ở cũng tốt.
Nhà này hơn tám mươi mét vuông, cũng rất lớn, nhưng bởi vì làm thành ba gian, cho nên phòng ngủ cũng không lớn, Kiều Kiều rất thích nhà mới, phòng ngủ không lớn, nhưng mà ấm áp.
Kiều ba Kiều mẹ ở một gian, Kiều Kiều với em gái ở một gian, Kiều mẹ nói, chờ thêm vài năm, Kiều Mộc lớn, hai chị em liền tách ra ngủ riêng.
Mỗi người một gian.
Bây giờ, gian còn lại để làm phòng khách, thật ra Kiều Kiều biết, đó là gian mẹ nàng chuẩn bị cho Giang Phóng và Giang Viễn.
Cha mẹ nàng rất cảm kích Giang Hải Dương vì những gì ông ấy đã làm cho gia đình nàng.
Nếu không có Giang Hải Dương thì căn bản cũng không có Kiều gia ngày hôm nay.
Nghe tin cả nhà Kiều Kiều muốn chuyển tới thị trấn, có thể thấy được ông bà nội rất vui mừng, dù sao cũng là con trai của ông bà có tiền đồ! Lần này dọn nhà không giống là lần đó, hai nơi gần nhau, nếu không chuyển hết thì có thể để lại hôm sau chuyển tiếp.
Lần này Kiều ba tìm một chiếc xe của công ty đến giúp vận chuyển, mẹ con Kiều Kiều chỉ cần sửa sang lại cho tốt là được.
Lần này chuyển tới thị trấn, cho lên Giang Viễn phải trở về nhà mình, Giang Hải Dương có một căn nhà gần hai trăm mét vuông trong thị trấn, Kiều Kiều đã từng đến đó xem qua rồi, rất tráng lệ, vừa xem Kiều Kiều vừa líu lưỡi, nhưng Kiều Kiều cũng không thấy hâm mộ, bởi vì đó không phải là nhà của nàng, không phải sao?
Lúc xây nhà là một mình Kiều ba trông coi, Kiều Kiều bởi vì phải đi học, không được phép đến, chỉ thỉnh thoảng mới được đến, nhưng nàng vẫn rất vui vẻ, người khác xây xong, nàng đi kiểm tra thành quả, cũng là rất thú vị nha!
“Ai, Kiều Kiều, mẹ nói rồi, không cần con dọn dẹp, con đưa tiểu Mộc đi chơi đi.
Để cho con bé ở đây càng thêm vướng chân vướng tay” Kiều mẹ vừa dọn dẹp vừa phàn nàn.
Bánh bao nhỏ Kiều Mộc giờ đã ba tuổi rồi, đúng là thời điểm bướng bỉnh nhất, Kiều mẹ mới vừa cho quần áo vào trong bao lớn, con bé nhìn thấy, di? Kia là quần áo của mình mà? Liền bới hết ra, loay hoay mặc vào.
Đến lúc Kiều mẹ nhìn thấy con bé như vậy bà rất tức giận.
Đứa nhỏ quậy phá này.
“Con mau đi chơi cho mẹ, còn nghịch lung tung nữa mẹ đánh mông của con”.
Đẩy Kiều Mộc đến bên cạnh Kiều Kiều,”Con cũng đừng ở đây vướng chân vướng tay, mau đi trông em con đi”.
“Vâng” Năm năm, nàng trọng sinh trở lại đã năm năm rồibây giờ nàng đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống này, không giống như ban đầu vội vàng mê mang, cũng không còn bàng hoàng bất an nữa.
Bây giờ nàng rất hạnh phúc, rất vui vẻ.
Nàng không cần giống như những cô gái trọng sinh cố gắng phấn đấu trở lên giàu có phú quý, nàng chỉ cần bình an, lạc quan, sống cuộc sống vui vẻ là được.
Một lần nữa sống lại, nàng nhất định sẽ không để cho cha mẹ thất vọng vì nàng, có em gái tiểu Mộc đáng yêu, có bạn tốt một lòng đối đãi.
Giang Phóng, Giang Viễn, Dương Tuyết, Tiểu Mẫn.
Tất cả đều rất tốt đẹp, cha không đi trên con đường trước kia, mẹ cũng không giống như trước kia.
Gia đình bọn họ nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn.
“Chị, đi chơi “.
Tiểu Mộc rất thích chị con bé dẫn đi chơi, trong ý thức nho nhỏ của con bé, mỗi khi chị dẫn con bé đi chơi sẽ mua đồ ăn ngon cho con bé.
“Được”.
Nếu mẹ đã không muốn chị em bọn họ ở lại giúp đỡ thì hai chị em bọn họ đi chơi vậy.
“Kiều Kiều, mẹ nói cho con biết, đừng có mua những đồ ăn vặt kia cho tiểu Mộc”.
Kiều mẹ dặn dò con gái mình.
“Biết rồi mà”.
Ân, mang tiểu Mộc đi tìm Dương Tuyết chơi.
Sau khi Giang Phóng rời đi, quan hệ của Kiều Kiều với Dương Tuyết, Tiểu Mẫn càng ngày càng tốt.
Ba cô gái nhỏ thường chơi đùa với nhau, Tiểu Mẫn với Dương Tuyết còn thường xuyên trao đổi những bát quái trong trường, hắc hắc.
Kiều Kiều dẫn Kiều Mộc đi, Kiều mẹ cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, con bé tiểu Mộc này, mặc dù là một đứa nhỏ dễ nuôi, nhưng mà con bé rất nghịch ngợm.
Như là gặm gói thuốc của cha nó, đem quần áo sạch vứt vào nước, những chuyện như thế nhiều lắm.
Con bé ở lại đây thì đúng là cản trở bà thu dọn đồ đạc!
Kiều mẹ là một người giàu tình cảm, nhìn cái gì cũng muốn mang theo, nhìn cái không nỡ bỏ lại cái gì, mặc dù cuộc sống hai năm qua rất tốt nhưng nhìn vật gì cũng sẽ gợi lại kỷ niệm cho bà.
Giờ chuyển lên thị trấn, gia đình bà còn nợ tiền Giang Hải Dương, cho lên cũng không thể lãng phí.
Kiều Kiều không giống Giang Phóng Giang Viễn, hai đứa nhỏ kia chọn học ở trung học Phong Diệp, còn Kiều Kiều lại lựa chọn trung học Dân Giang.
Ý của Giang Hải Dương là muốn để cho ba đứa nhỏ học cùng trường với nhau, ông sẽ trả học phí, nhưng mà đừng nói Kiều ba Kiều mẹ, ngay cả Kiều Kiều cũng đều không chịu.
Cô gái nhỏ rất có chủ kiến.
Đúng vậy, cả nhà bọn họ đã gây nhiều phiền toái cho Giang Hải Dương rồi, không thể chiếm tiện nghi của người ta.
Cho dù làm cái gì cũng phải phân rỗ ranh giới.
Hơn nữa, trung học Dân Giang muốn vào học cũng không hề dễ dàng.
Kiều Kiều nói với Giang Hải Dương, mình muốn học trong trường trung học Dân Giang.
Trường công, học phí thấp, danh tiếng cũng tốt.
Giang Viễn và Giang Phóng biết chủ ý của Kiều Kiều thì có chút không vui, nhưng mà cũng không thể miễn cưỡng người khác, không phải sao?
Chuyện này, cũng cứ quyết định như vậy.
Thanh Nham chỉ có một trường trung học, Tiểu Mẫn và Dương Tuyết nghĩ nhất định sau này mọi người sẽ được học chung với nhau, lúc biết chuyện Kiều Kiều phải chuyển đi, hai người đều cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng mà mặc kệ Kiều Kiều có chuyển đi hay không thì ba người vẫn là bạn tốt của nhau..