Kiều Mộc biết Kiều Kiều muốn đi Cáp Nhĩ Tân chơi với Giang Phóng Giang Viễn, liền năn nỉ đòi đi theo, nhìn bạn nhỏ bảy tuổi này, vẻ mặt của tất cả mọi người đều đầy hắc tuyến.
Kiều Kiều không thể chịu được người khác nài nỉ với mình nên hơi dao động, Giang Phóng biết nếu như mang Kiều Mộc đi theo thì tâm tư của Kiều Kiều sẽ chỉ đặt lên người Kiều Mộc.
Cho nên hắn không hi vọng tiểu Mộc đi!
"Tiểu Mộc à, em vào trong, Giang Phóng ca thương lượng với em một chút" Giải quyết tiểu tham tiền, phương pháp tốt nhất chính là tiền, Giang Phóng nghĩ.
Bạn nhỏ Kiều Mộc bĩu môi đi theo Giang Phóng vào nhà.
Kiều Kiều dáo dác nhìn theo.
"Con cứ xem tivi của con đi, chuyện này cứ giao cho tiểu Phóng.
Mẹ thấy, con không quản được nha đầu kia đâu".
Kiều mẹ nói đâu đâu.
Quả nhiên, bạn nhỏ Kiều Mộc đi từ trong ra với vẻ mặt rất vui mừng, "Chị ~ em không đi với chị nữa, hắc hắc".
"Có phải được cái gì rồi không, nếu không sao con có thể cười tươi như vậy?" Kiều mẹ liếc liếc mắt nhìn tiểu nha đầu một cái.
"Dù sao con cũng không đi - - "
"Tiểu Mộc, qua đây chơi đi" Chu Tinh Tinh hô, mấy đứa nhỏ đang vây xung quanh cái máy tính, Kiều Mộc nhảy lên chạy qua.
"Ai, anh đáp ứng con bé chuyện gì?" Kiều Kiều chọc Giang Phóng hỏi.
"Đó là em gái em, em còn không biết sao?"
"Được rồi, anh đáp ứng mua cho con bé cái gì? Hay cho con bé bao nhiêu tiền?"
Giang Phóng dán miệng lên tai Kiều Kiều nói thầm vài câu.
Kiều Kiều cười: "Anh dùng phương pháp đó sao.
Tiếp tục phát huy".
"Tuân mệnh"
Kiều mẹ nhìn đôi tiểu tình nhân đang thì thầm thủ thỉ đằng kia, ngươi chọc ta một cái, ta sờ ngươi một cái, hiểu ý nở nụ cười.
"Chị, Giang Phóng ca nói mặc dù em không đi, nhưng sẽ mua quần áo cho em, không cho phép hai người quên".
Kiều Mộc vừa chơi vừa kêu.
"Chờ anh chị trở về sẽ dẫn em đi mua, em cũng đừng đi theo chị em làm loạn thêm".
Giọng Giang Phóng không lớn, nhưng mà Kiều Mộc vẫn rất nghe hắn .
"A, vậy cũng được".
"Có một anh rể thật tốt!" Kiều Vũ Đông nhìn Kiều Dĩnh, cảm khái nói.
"Tiểu Đông, em mách bác gái anh cổ vũ chị Kiều Dĩnh yêu sớm".
Chu Tinh Tinh cười.
"Anh nào có, không phải anh chỉ hâm mộ thôi sao?"
"Cắt! Tiểu Mộc, chị nói tiểu Đông có phải ý tứ kia hay không?" Chu Tinh Tinh thấy Kiều Vũ Đông không thừa nhận liền tìm kiếm đồng minh chiến hữu.
"Đúng vậy đúng vậy"
"Mấy đứa yên tĩnh chút đi" Kiều Kiều thấy mặt Kiều Vũ Đông đỏ lên, vội vàng giải vây.
Tuổi nhỏ rất dễ cáu giận.
Mùng tám, mấy người Kiều Kiều bắt đầu đi, Kiều Dĩnh Kiều Vũ Đông muốn ở lại kiều gia thêm mấy ngày, bình thường hai đứa nhỏ cũng không đi đâu.
Mặc dù Kiều gia không lớn, nhưng mấy đứa nhỏ ở với nhau, có thể đi chơi, xem ti vi, nghịch máy tính với nhau, còn không có ai cấm đoán, mấy bạn nhỏ đều chơi đến điên rồi.
Dù Kiều Dĩnh lớn hơn nhiều, nhưng con bé vẫn có thể chơi cùng bọn nhỏ, chủ yếu là ngồi nhìn bọn nhỏ nghịch ngợm.
Lần này bọn họ đi chơi, không giống với những gì Giang Phóng nói cho cô biết là có tám người như ban đầu, mà chỉ có sáu người thôi, Giang Viễn và tiểu Bạch không dẫn người nào theo, chỉ có Nhị Hắc dẫn một người, còn lại là Kiều Kiều và Giang Phóng .
Mấy người gặp nhau ở sân bay.
"U! Kiều muội tử, mấy tháng không gặp, em vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy!" Nhị
Hắc trước sau như một miệng lưỡi trơn tru.
Mỹ nữ đi theo Nhị Hắc nhìn thoáng qua Kiều Kiều, bộ dáng rất lạnh lùng, cao ngạo.
Kiều Kiều nghĩ, vậy là thế nào?
"Anh cũng vẫn vậy, trước sau như một không đáng tin cậy?"
"Ha ha.
Đến, anh giới thiệu cho em, đây là bạn gái anh, Lăng Ngọc Yến.
Hoa khôi của trường anh.
Ngọc Yến, đây là Kiều Kiều, bạn gái của Giang Phóng".
Nhị Hắc giới thiệu hai người với nhau.
"Xin chào"
"Xin chào" Hai người đều chỉ chào hỏi qua loa, Kiều Kiều chính là người như vậy, người không nhiệt tình với cô thì cô cũng sẽ không đem tình cảm nồng nhiệt của mình dán lên cái mông lạnh của người ta, hơn nữa, Nhị Hắc và Giang Viễn giống nhau, năm ba hôm lại thay người yêu.
Mấy người trò chuyện vài câu, gửi đồ ở khoang hành lý, rồi cùng nhau qua khu kiểm tra an ninh.
"Sao vậy? Không thích Lăng Ngọc Yến à?" Giang Phóng hỏi.
"Không có.
Anh còn không hiểu em sao? Người khác lạnh nhạt với em thì em cũng sẽ không nhiệt tình với họ!"
"Ha ha, yên tâm đi, cô ta không dám thái độ với em đâu, đó là bệnh của cô ta rồi.
Hoa khôi của trường cái đếch gì, Nhị Hắc cũng chỉ chơi đùa mà thôi, cái gì mà hoa khôi cao ngạo của trường, còn không phải bị kẻ có tiền chơi.
Không thích cô ta thì không cần để ý làm gì".
Đối với người khác Giang Phóng trước sau như một, thái độ rất lạnh lùng, nếu ai làm gì quá đáng với hắn, hắn sẽ còn quá đáng hơn.
Trước kia là như vậy, giờ có tiền, lại càng không quan tâm gì hết, nếu như không phải có Kiều Kiều liên tục khuyên hắn, thì không biết người này đã nháo ra những chuyện gì rồi! Nhưng dù như vậy, hắn vẫn xuất hiện ở trường học, trong trường ai cũng biết tính tình của hắn cho nên không ai dám trêu chọc hắn.
Lăng Ngọc Yến đương nhiên biết rõ Giang Phóng và tiểu Bạch có quan hệ tốt với Nhị Hắc, lần này Nhị Hắc hẹn cô đi chơi, mặc dù ngoài mặt cô không có biểu hiện gì nhưng trong lòng rất hồi hộp.
Gia cảnh của cô bình thường, nhưng cô vừa xinh đẹp lại có tài hoa, cô luôn cảm thấy mình thiếu một cơ hội, một cơ hội tiến vào tầng lớp thượng lưu.
Thời điểm Nhị Hắc theo đuổi cô, cô không chút do dự đáp ứng, trong trường học có không ít người biết hắn, nếu là người khác, có lẽ cô còn dè dặt một chút, nhưng có ai không biết con người Nhị Hắc, nếu như cô không đáp ứng, nói không chừng hắn sẽ theo đuổi người khác cũng nên, cô phải sít sao nắm chặt cơ hội lần này.
Hau người họ cũng quen nhau được bốn tháng rồi, Lăng Ngọc Yến khẽ cười.
Đoàn người của bọn họ tổng cộng có sáu người, ngoài cô là con gái ra thì còn một người nữa, một con bé không lớn lắm, nghe nói là bạn gái Giang Phóng, Lăng Ngọc Yến bĩu môi, mấy đứa nhỏ bây giờ ấy à, mới tý tuổi đã biết câu dẫn đàn ông, hừ.
Thấy Nhị Hắc rất quen thuộc với con bé, Lăng Ngọc yến cắn cắn môi.
Cho tới nay, cô có thói quen được người khác vây xung quanh mình, thấy có người được hoan nghênh hơn so với cô, Lăng Ngọc yến có chút không cam lòng.
Cô cảm thấy, hai người bạn của Nhị Hắc, Giang Phóng và tiểu Bạch, cũng không quan tâm đến phản ứng của cô.
"Ai, Giang Nhị thiếu gia, mấy đứa bạn gái nhỏ của chú đâu, sao hôm nay không thấy chú mang một người tới? Bộ dạng của tiểu Bạch vẫn luôn u ám, chúng ta cũng quen rồi, còn chú không phải nổi danh là công tử nhà giàu (Play Boy) sao?" Nhị Hắc trêu chọc.
"Cái gì mà công tử nhà giàu (Play Boy) hả, xin anh không cần phải vu oan danh dự của em, ở nhà em vẫn luôn là mỹ thiếu niên ngây thơ đấy".
"Phốc!" nước khoáng trong miệng Nhị Hắc phun hết ra ngoài.
"Ha ha ~ chú còn có thể buồn nôn hơn được không, anh phục chú".
Mấy người khác cũng cười theo.
"Giang Phóng, em đi toilet một lúc".
Sau khi cười xong Kiều Kiều đứng dậy đi toilet.
Cô cũng không hỏi Lăng Ngọc Yến có muốn đi cùng hay không.
Từ toilet đi ra, Kiều Kiều trông thấy Giang Phóng đang ngồi ở cách đó không xa, thiếu niên bá đạo nay đã trở thành một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, chung quanh cũng có không ít ánh mắt của những thiếu nữ dừng lại trên người hắn, đúng vậy, mặc dù mới mười chín tuổi, nhưng hắn là một người đàn ông thành thục.
Thành thục, mà còn có mị lực.
Một thiếu nữ trẻ tuổi đi tới, không biết cùng hắn nói gì đó, nhưng Kiều Kiều trông thấy hắn cụp mi, cô bé kia không vui vẻ rời đi.
Cảm nhận được ánh mắt của Kiều Kiều, Giang Phóng nhìn lại, tầm mắt của hai người chạm nhau.
Hồi lâu, Kiều Kiều chậm rãi đi tới, "Hi!, soái ca? Một người?"
"Vợ anh vào nhà vệ sinh rồi.
Không biết tiểu thư có để ý tới chuyện anh sợ vợ hay không? Nếu như không ngại, chúng ta có thể thông đồng làm loạn".
Giang Phóng nghiêm trang.
"Di? Loại người như soái ca cũng sẽ sợ vợ sao? Chắc hẳn vị kia là con cọp cái rồi?"
Thuận thế đem Kiều Kiều ôm sát trong ngực, "Không có biện pháp, đàn ông không có tiền, đương nhiên muốn tìm một phú bà, không biết tiểu thư có chịu bao dưỡng anh hay không đây?"
Bàn tay nhỏ bé khiêu khích vuốt mặt Giang Phóng: "Vậy, anh có thể làm được chuyện gì?"
Cắn một cái lên bàn tay nhỏ bé đang khiêu khích mình: "Ha ha, bảo bối, vậy, em muốn anh làm gì đây?" Giang Phóng thì thầm.
Kiều Kiều nghe vậy, mặt đỏ lên, lầm bầm: "Đồ lưu manh".
Hai người liếc mắt đưa tình với nhau.
Nhị Hắc cách đó không xa vẫy tay gọi với sang bên này: "Ai, hai người ở đó làm gì? Mau đến đây đi!"
Giang Phóng đối với vị huynh đệ không hiểu chuyện này lắc đầu, kéo Kiều Kiều đi tới.
"Bọn này tới sớm, ban nãy có mua một mộ bài.
Chúng ta đánh bài đi!" Nhị Hắc đề nghị.
"Không phải đủ người rồi sao?"
"Ai, Ngọc Yến không chơi.
Bọn này ba thiếu một.
Mau đến đây"
Giang Phóng cũng không nói thêm gì nữa liền ngồi xuống.
Kiều Kiều nhìn sạp hàng bày tạp chí cách đó không xa, "Em đi mua tạp chí về xem"
"Ừ.
Đi đi".
Giang Phóng vỗ một cái lên mông nhỏ của Kiều Kiều.
Thật ra Kiều Kiều không phải không muốn xem bọn họ đánh bài, nhưng cô cảm thấy, với tính cách của mấy vị này, có thể thú vị mới là lạ, quả nhiên, mua xong tạp chí trở về Kiều Kiều chỉ thấy mấy người này ngươi một lời ta một câu thô tục! Còn Lăng Ngọc Yến thì ngồi ở sau lưng Nhị Hắc, nhàn nhạt cười.
Nhìn qua rất có khuôn cách.
Ngồi ở bên cạnh Giang Phóng, Kiều Kiều yên lặng xem tạp chí.
"Ai, Ngọc Yến, chỗ Kiều Kiều có mấy quyển tạp chí đấy, em qua đó lấy một quyển mà xem? Nhìn bọn anh đánh bài không chán sao?" Nhị Hắc mở miệng.
"Không, em thích xem anh chơi" Lăng Ngọc Yến vẫn luôn cười nhẹ.
Nhị Hắc thấy cô không tới chỗ Kiều Kiều, cũng không miễn cưỡng, tiếp tục chơi của mình.
Cho đến khi máy bay cất cánh.
Giang Phóng và Kiều Kiều ngồi cạnh nhau.
"Mấy quyển tạp chí này của em là gì vậy?" Giang Phóng lật xem mấy quyển tạm chí của Kiều Kiều, nhếch miệng, để xuống, tất cả tạp chí mà Kiều Kiều mua đều là tạp chí thời thượng, Giang Phóng thích mới là lạ.
Tặc tặc, trong đó còn có một quyển tạp chí về kiến trúc nhà cửa.
"Sao những đồ chơi này mà em cũng xem? Không có tí sức hút nào".
Giang Phóng oán hận.
“Anh không hiểu đâu!"
"Tiểu nhà đầu, còn dám nói anh không hiểu".
Giang Phóng cũng không quan tâm tới ánh mắt của người khác, cứ thế hôn Kiều Kiều một cái, làm cho mặt Kiều Kiều đỏ thẫm, Kiều Kiều cũng rất buồn bực, hai người đã hôn nhiều lần, nhưng mà sao mỗi lần cô bị hôn là mặt liền đỏ chứ? Ai cũng có thể nhìn ra được hai người đã làm "Chuyện tốt" gì.
Nhưng thực tế bọn họ cũng chỉ có hôn nhẹ mà thôi!
Giang Phóng cũng biết đặc điểm này của Kiều Kiều, hắc hắc cười.
"Giang Phóng, khi nào anh dẫn em ngồi khoang hạnh nhất một lần đi, em muốn thử xem, hắc hắc".
Những lời này của Kiều Kiều chỉ là nói giỡn, nhưng vào trong tai Lăng Ngọc Yến lại không phải như vậy.
Cô nghiêng đầu nhìn Kiều Kiều, trong mắt có khinh bỉ.
Bị nhìn như vậy, Kiều Kiều có chút không hiểu, tại sao đại tỷ này lại dùng cái loại ánh mắt đó nhìn cô!
Nàng không nói gì nhưng Giang Phóng thì không như vậy.
"Nhị Hắc, nếu chú không quản được cô ta cũng đừng mang cô ta theo làm anh ngột ngạt.
Không muốn đi cùng thì cút đi, mẹ, nghĩ mình là ai hả, còn dám thái độ với vợ anh".
Giang Phóng không cố kỵ đang ở trên máy bay, cũng không thèm để ý Lăng Ngọc Yến mà trực tiếp nói chuyện với Nhị Hắc.
"Sao vậy? Cô thái độ với Kiều Kiều?" sắc mặt Nhị Hắc cũng không tốt, đối với Nhị Hắc mà nói, Lăng Ngọc Yến chỉ là chơi bời thôi, không phải chính thức, nhưng hắn biết rõ, Kiều Kiều là con dâu được Giang gia thừa nhận, là bạn gái của huynh đệ hắn.
"Em không có, Nhị Hắc, không phải là - -" Lăng Ngọc Yến gấp gáp, vành mắt hồng hồng, bộ dạng này của cô khiến cho mọi người xung quanh đều quay đầu lại nhìn.
Kiều Kiều không có thói quen này, “Hai người đừng như vậy, người ta đang nhìn kìa.
Có chuyện gì sau này hãy nói không được sao, Giang Phóng, anh nói gì vậy, muốn hù dọa người khác sao"..