Kiều Kiều Vô Song

Vài ngày sau, Tạ Quảng vội vã đến bẩm: “Cơ tiểu cô, ước lượng theo hành trình, lang quân hẹn hai tháng sau sẽ gặp nhau tại khúc sông Xích Bích. Giờ chúng ta phải xuất phát ngay mới có thể kịp thời hội họp với người.”

Cơ Tự gật đầu: “Vậy mọi người đã chuẩn bị xong chưa?”

“Đã chuẩn bị xong cả rồi, tiểu cô có muốn mua gì thì hôm nay cứ đi mua, sáng sớm ngày mai vừa hừng đông chúng ta sẽ lập tức khởi hành.”

Sáng sớm hôm sau, mấy chục người của nhóm Cơ Tự, cùng với đội ngũ khoảng ba bốn trăm người của thành Tương Dương cùng lên đường. Trong ba bốn trăm người này, có ba mươi mấy người là con cháu thế tộc, có cả nam lẫn nữ, rất nhiều người trong số họ chưa bao giờ được đến Kiến Khang, tinh thần đều rất phấn chấn.

Cơ Tự ngồi trong xe lừa cũng bị tiếng cười nói huyên náo ngoài kia làm cho đau đầu. Bên ngoài đang có hàng chục đôi mắt nhìn chằm chằm vào xe nàng, cứ rì rầm bàn tán về chuyện giữa nàng và Tạ Lang, nàng dứt khoát vờ như không biết, chỉ vùi đầu đọc quyển Kinh Dịch mua được ở Tương Dương.

Năm mươi ngày sau, rốt cuộc đoàn người đã đến được bờ sông Trường Giang, nhìn bốn chiếc thuyền khách to lớn, mỗi chiếc có sức chứa hơn hai trăm người cùng cả ngựa xe đang dàn ngang neo đậu tại bến tàu, Cơ Tự thở phào: “Cuối cùng đã đi được một nửa lộ trình rồi.”

Thuyền khách nhổ neo vào buổi trưa, theo tiếng hò của phu kéo thuyền, thuyền lớn dẫn đầu bẻ lái vào giữa sông. Cơ Tự không muốn người khác chú ý nên đã lấy chút phấn tro che đi nhan sắc nở rộ của mình, ăn mặc cũng khiêm tốn nhằm che bớt dáng vóc yêu kiều.

Cơ Tự đi ra mũi thuyền trong vòng vây của nhóm Tạ Quảng, nhìn sông nước mênh mông, nàng thở dài: “Thời gian trôi qua nhanh thật, thoáng chốc ta đã rời khỏi Kiến Khang hơn một năm rồi.”

Tạ Quảng nhìn nàng cười nói: “Phải đấy, chỉ chớp mắt đã trôi qua một năm rồi, trong vòng một năm nay, Cơ tiểu cô hình như đã cao lớn lên không ít.”

Cơ Tự cười đáp: “Chắc chỉ được đến chừng này thôi, sau này không cao thêm nữa đâu.”

Đúng lúc họ đang vui vẻ trò chuyện,cùng ngắm cảnh Trường Giang thì phía sau bỗng truyền đến tiếng ồn ào. Họ ngạc nhiên cùng quay đầu lại, thấy đám lang quân đều nhìn đăm đăm về phía cửa khoang. Cơ Tự loáng thoáng nghe họ nói.

“Nghe nói là người đất Thục, đệ nhất mỹ nhân ở vùng ấy đấy.”

“Đệ nhất mỹ nhân à? Đã hứa gả cho ai chưa?”

“Dĩ nhiên là chưa rồi, mười lăm mười sáu tuổi được đưa đến Kiến Khang, chắc là vì muốn tìm lang quân như ý đây mà.”

Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, rốt cuộc một mỹ thiếu nữ bước ra khỏi khoang thuyền, xung quanh là đám tỳ nữ theo hầu.

Cơ Tự nhìn thoáng qua rồi nghĩ ngợi: Bất kể là Kinh Ly đệ nhất mỹ nhân Kinh Châu, hay tiểu cô Cố thị đệ nhất mỹ nhân Kiến Khang, hoặc đệ nhất mỹ nhân đất Thục trước mắt này, vẻ đẹp của họ đều có điểm giống nhau, đó là dung mạo động lòng người, thanh tú mảnh khảnh, uyển chuyển thướt tha. Nhưng theo nàng thấy, ba vị đệ nhất mỹ nhân này tính ra vẫn kém hơn Nghĩa Vũ Vương phu nhân ở vẻ phong tình rất nhiều.

Nhóm Tạ Quảng cũng giống như Cơ Tự, chỉ liếc nhìn mỹ nhân kia một cái rồi thờ ơ quay đầu đi. Có lẽ thấy được bên chỗ Cơ Tự không ai hứng thú với nàng ta nên có vẻ yên tĩnh hơn, đệ nhất mỹ nhân kia bèn dẫn nhóm mình đi đến bên này.

Bọn họ đứng bên cạnh Cơ Tự, cất tiếng nói thì thầm: “Tam tỷ tỷ, có rất nhiều lang quân đều đang nhìn trộm tỷ đấy.”

“Đừng nói nữa.”

“Tại sao không được nói chứ? Tam tỷ tỷ của chúng ta dung mạo tuyệt sắc, mấy lang quân trẻ tuổi thích tỷ đều là chuyện bình thường mà.”

Lúc này một nữ tử nhìn về phía Cơ Tự rồi le lưỡi nói nhỏ: “Tiểu cô kia nhất định xuất thân từ đại sĩ tộc của Kiến Khang, bộ khúc bên người nàng ta trông còn oai phong hơn cả đám lang quân kia.”

Thấy cả nhóm nữ tử đều nhìn mình, Cơ Tự hào phóng gật đầu đáp lễ rồi quay sang nói với nhóm bộ khúc: “Chúng ta đi thôi.”

Từ đó về sau, mỗi lần Cơ Tự đi ra ngoài ngắm cảnh luôn bắt gặp vị đệ nhất mỹ nhân đất Thục kia đang được mọi người vây quanh xun xoe nịnh hót.

Tạ Quảng bảo: “Hiện giờ có rất nhiều tiểu cô thế tộc có tính cách này. Tôi nhớ lang quân đã từng nói, xưa nay sĩ tộc đã quen sống xa hoa, mấy tiểu cô cũng trở nên ham mộ hư vinh, mà xu hướng này còn càng lúc càng thịnh.”

Thấy Cơ Tự không tiếp lời, Tạ Quảng cười nói: “Chắc chắn tiểu cô không chú ý rồi. Nàng ta mỗi lần thấy có lang quân nào đi ngang hai mắt đều sáng lên, trên mặt sẽ trưng ra biểu cảm quyến rũ, nhưng nếu là nữ tử đi qua thì vẻ mặt sẽ trở thành lãnh đạm. Người như thế trời sinh không chịu nổi cô đơn, chính là thích được đám trượng phu tâng bốc, không có thể thống gì nhất. Lang quân khi hành tẩu bên ngoài từng gặp loại như tiểu cô này rất nhiều.”

Cơ Tự không để tâm gật đầu một cái. Đúng lúc này, từ phía sau bỗng có mấy chục chiếc thuyền chạy đến. Những thuyền này đều giương buồm màu đen, tiến thoái cùng nhịp, khiến cho người ta có cảm giác quái dị khó tả.

Đang lúc Cơ Tự nhíu mày nhìn những con thuyền kia, Tạ Quảng bên cạnh bỗng trở nên căng thẳng, nói nhỏ: “Không ổn rồi.”

Cơ Tự giật mình, nhìn theo ánh mắt Tạ Quảng, thấy nhánh sông phía trước cũng có mười mấy con thuyền xếp thành hàng, thậm chí hai bên mạn thuyền còn có găm đao nhọn, vừa nhìn đã biết không phải thuyền thương nhân.

Cơ Tự nhìn ra sau rồi nhìn lại phía trước, nhận ra bốn con thuyền của mình đều bị kẹp giữa hai đội tàu kia. Hai bên bờ sông trở nên im lặng, mấy tiểu cô sắc mặt trắng bệch, xì xầm bất an. Cơ Tự quan sát một hồi bỗng nói: “Không đúng, bọn họ không phải cùng một phe, đây là hai đội tàu khác nhau.”

Tạ Quảng quay đầu nhìn nàng khen ngợi, trầm giọng: “Đúng vậy, đây là hai đội tàu khác nhau, hơn nữa còn đều là thủy tặc.”

Tạ Quảng vừa thốt ra lời này, những người xung quanh mặt tái mét, im lặng như tờ.

Trong khi hai đội thuyền một trước một sau áp sát càng lúc càng gần thì bất chợt một bộ khúc đất Thục cất cao giọng: “Mọi người đừng sợ, đội thuyền buồm đen kia ta biết, nó thuộc về thế lực ngầm của đất Thục bọn ta, tên là đội Hắc Giao. Tuy Hắc Giao xuất quỷ nhập thần, thủ đoạn tàn nhẫn nhưng xưa nay họ chỉ ra tay với đám thủy tặc, đạo tặc tội ác tày trời, không ra tay với dân thường bao giờ.”

Nghe đến đây, một lang quân không nhịn được hỏi: “Vậy còn đội kia thì sao? Chúng có ra tay với chúng ta không?”

Đến đây bộ khúc kia nghẹn lời, mọi người lập tức hiểu ra, đám kia e rằng không dễ nói chuyện như Hắc Giao rồi.

Đám người trên thuyền có gắn đao nhọn hiển nhiên có kiêng kỵ với đội Hắc Giao, một người bịt mặt hắng giọng hô to với đoàn thuyền Hắc Giao đang chạy đến gần: “Thuyền đến là Hắc Giao của đất Thục ư?” Không đợi đối phương đáp lại gã đã nói tiếp, “Bằng hữu, mấy thuyền khách này bọn ta đã canh chừng mấy mươi ngày nay rồi, mong bằng hữu có thể tác thành.”

Gần như người bịt mặt kia vừa lên tiếng, người trên thuyền khác đều mặt mày xám xịt, xung quanh bắt đầu truyền đến tiếng khóc rấm rứt.

Lúc này, một giọng nói run run vang lên: “Bên Hắc Giao liệu có cự tuyệt không?”

Tạ Quảng cũng vì khẩn trương mà giọng khản đặc lại: “Không, sợ rằng họ sẽ đồng ý đấy. Trên boong thuyền Hắc Giao còn sót lại vài vết máu, mà bước chân thuyền viên của họ cũng không vững... E rằng cách đây không lâu họ vừa trải qua một trận huyết chiến rồi. Trước mắt, họ sẽ vì bảo toàn thế lực mà không nhúng tay vào chuyện này đâu.”

Mọi người nhìn kỹ lại, quả thật như Tạ Quảng đã nói, nhất thời ai nấy đều tuyệt vọng đến cực điểm.

Thình lình, đệ nhất mỹ nhân đất Thục hô lên: “Không, chúng ta không thể rơi vào tay đám thủy tặc giết người như ngoéo kia được. Mau, mọi người mau kêu gọi đám người Hắc Giao, bảo rằng chúng ta đồng ý giao hết tiền bạc hàng hóa cho họ, chỉ cần bọn họ giúp chúng ta vượt qua cửa ải lần này thôi.”

Lời này nói nghe rất có lý, tất cả mọi người trên bốn con thuyền đều hô to về phía đội Hắc Giao.

Đám người trên thuyền có gắn đao nhọn thì dùng ánh mắt hiểm ác nhìn chằm chằm cả hai đội thuyền, nhưng vẫn phải kiêng kị chờ bên Hắc Giao cho một lời hồi đáp.

Trong vô số ánh mắt chăm chú chờ mong, đội tàu Hắc Giao vẫn im lặng giương buồm lướt đi. Đến lúc này, mọi người trên thuyền khách đều trở nên kinh khiếp, một lang quân hét lớn lên: “Tất cả nữ tử có nhan sắc đều đứng ra đây, các cô mau đi qua cầu xin đội tàu Hắc Giao đi!” Y lại quay sang đệ nhất mỹ nhân đất Thục kia van nài, “Vị tiểu cô này, dung mạo cô tuyệt thế, nếu cô bằng lòng khóc lóc van xin, không chừng chúng ta có thể được sống. Cô nghĩ đi, với dung mạo của cô, nếu rơi vào tay đám đạo tặc ấy chắc chắn sẽ bị bán đến phương Bắc làm nô lệ, mặc cho người ta vũ nhục thôi.”

Y còn chưa nói hết câu, đám tiểu cô có chút nhan sắc liền đồng loạt đi đến bên mạn thuyền, ngay cả mỹ nhân đất Thục cũng cắn môi chạy đến khẩn thiết van xin, nhưng bên đội Hắc Giao vẫn không có động tĩnh. Đám người bịt mặt trên thuyền Hắc Giao chỉ quay đầu nhìn vào khoang giữa, chờ thủ lĩnh của họ lên tiếng.

Nhưng đến tận khi đội tàu Hắc Giao đã chạy qua hết hai phần ba thuyền, khoang thủ lĩnh kia vẫn không hề có phản ứng gì. Lần này mọi người đã thật sự tuyệt vọng.

Song lúc thuyền thủ lĩnh của đội Hắc Giao tiến ngang qua chỗ Cơ Tự đứng, đột nhiên trong thuyền họ truyền đến một mệnh lệnh. Cả đội tàu Hắc Giao dừng lại, người trên thuyền khách mừng như điên. Một lang quân có vẻ trẻ tuổi, đeo mặt nạ chỉ để lộ ra mắt và sống mũi,chậm rãi từ trong vòng vây của đám lính gác đi đến.

Thấy thủ lĩnh Hắc Giao đi ra, gương mặt xinh đẹp của mỹ nhân đất Thục ửng đỏ, ngay lập tức thể hiện phong thái xinh đẹp, nén lệ rưng rưng, bày ra vẻ nhút nhát nhìn người thủ lĩnh kia. Lúc này mọi người trên thuyền khách đều vô cùng cảm kích đệ nhất mỹ nhân đất Thục, họ tự giác lùi về sau, chừa lại vị trí bắt mắt nhất cho nàng ta một mình đối mặt với hắn.

Hắn càng đến gần, mỹ nhân đất Thục càng dần dà nhận ra, thủ lĩnh Hắc Giao này chẳng những trẻ tuổi khôi ngô, mà từ ngũ quan để lộ ra ngoài, cho thấy mặt mũi hắn còn tuấn tú nữa. Quan trọng nhất là đôi mắt người này sâu hun hút, như thể bầu trời bao la khảm đầy sao, có thể nuốt chửng linh hồn của người khác.

Trong phút chốc, trái tim mỹ nhân kia đập rộn rã, ngây dại nhìn hắn. Lần đầu tiên nàng ta mới biết hóa ra trên đời này có một nam nhi thần bí khó lường như đêm tối thế này.

Nhưng hắn chỉ hờ hững nhìn thoáng qua mỹ nhân đất Thục, rồi quay đầu về phía Cơ Tự, lát sau cánh môi mỏng kia nở nụ cười lạnh lùng. Hắn chỉ về phía Cơ Tự: “Muốn ta cứu cũng dễ thôi.” Mọi người trên thuyền đều mừng đến phát khóc, lại thấy hắn nói tiếp: “Đưa nàng ấy qua đây.”

Tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu lại nhìn nàng, Cơ Tự chỉ biết kinh hoàng trợn trừng mắt, gần như đúng lúc tên thủ lĩnh Hắc Giao kia vừa cất tiếng, nàng đã suýt thốt ra cái tên Trang Thập Tam quen thuộc, nàng vô cùng chắc chắn giọng nói này chính là Trang Thập Tam kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui