Kiều Kiều Vô Song

Cơ Tự trở lại trang viên, thay áo váy ướt sũng ra xong vẫn đăm chiêu suy nghĩ. Tôn Phù bên cạnh kề sát đến, do dự nói với nàng: “Tiểu cô, lúc người vừa rơi xuống nước, đầu gối của tôi cũng đau nhói, chắc chắn bị người trên thuyền hoa công kích rồi!”

Cơ Tự cau mày, nàng quay sang hỏi Tần Tiểu Thảo ở bên cạnh: “Ngươi nói gã đó là Trương Hạ Chi, một trong năm vị mỹ nam của Kiến Khang à?”

“Vâng!” Tần Tiểu Thảo nói: “Trương Hạ Chi có sở trường là vẽ mỹ nhân, hơn nữa còn nổi danh lãng tử phong lưu...” Nói tới đây, Tần Tiểu Thảo nhìn Cơ Tự, hơi do dự: “Phải công nhận mắt nhìn người của gã cực cao, không phải mỹ nhân thuộc hàng cực phẩm thì không thể nào lọt vào mắt gã được. Tiểu cô, người nói xem vì sao gã để mắt đến người?” Lại nói, dáng vẻ hiện tại của Cơ Tự cũng chỉ ưa nhìn mà thôi, muốn lọt vào mắt của người này thì thật đúng là mơ tưởng.

Cơ Tự lắc đầu, một lát sau nàng mím môi nói: “Bất kể thế nào, nếu chưa biết rõ nguyên nhân gã động thủ thì ta vẫn cứ lo lắng.” Ngừng một lát, nàng quay sang nói với Tôn Phù: “Thúc, thúc đi gặp Tạ Quảng, nói chuyện này với hắn để hắn giúp chúng ta tra xét xem.”

“Vâng thưa nữ lang.” Tôn Phù đáp, lập tức quay người rời đi.

Sau khi Tôn Phù đi khỏi, Cơ Tự cứ thấp thỏm không yên, nàng đi tới thư phòng, thấy Cơ Đạo đang cầm cuốn Hoài Nam Tử đọc vanh vách, liền gọi: “A Đạo.”

Cơ Đạo quay đầu lại, trông thấy Cơ Tự, cậu bé lập tức cười lộ ra hai cái răng sún, vội đặt cuốn sách xuống, chạy tới trước mặt Cơ Tự, ngửa đầu nhìn nàng với vẻ lo lắng: “Tỷ tỷ, tỷ không vui sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Cơ Tự ngồi xuống đối diện cậu, nàng bưng mặt, buồn rầu nói: “Không biết tại sao hôm qua sau khi từ Thanh Viễn tự về, mí mắt phải của tỷ cứ giật liên tục. Mới vừa rồi bói một quẻ, cho thấy tỷ gặp phải phiền phức lớn nữa, nhưng khổ nỗi tỷ không biết phiền phức này đến từ đâu cả.”

Nói tới đây, nàng thấy mày kiếm của cậu bé cau chặt, không khỏi xoa đầu cậu, cười nói: “Đệ đừng cau có nữa, bất kể có chuyện gì vẫn có Tạ Thập Bát chống lưng cho chúng ta mà.”

Đến khi trời tối, Tôn Phù trở lại. Y nói chờ mãi vẫn không gặp được Tạ Quảng và Tạ Tài nên y về trước, ngày mai lại đến.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Tôn Phù đã ra khỏi cửa. Đến khi y trở về đã là buổi chiều. Vừa trông thấy Cơ Tự, y liền hạ giọng bẩm: “Tiểu cô, có chuyện xảy ra rồi.”

Cơ Tự vội hỏi: “Chuyện gì?”

“Tạ Quảng nói, Lang quân Trương Hạ Chi nổi tiếng phong lưu và có tài vẽ tranh mỹ nhân, ngày hôm qua gã đã thức thâu đêm để vẽ một bức họa, mỹ nhân trong bức tranh kia khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Bộ váy trắng của mỹ nhân đó ướt nhem dán sát vào người. Mái tóc nàng cũng bết vào hai má. Mỹ nhân đứng trên thuyền ngoảnh đầu nhìn lại, ánh mắt kia vừa nghiêm nghị vừa sáng quắc, rất hợp với phong thái của nàng, những lang quân nhìn thấy bức họa kia đều xuýt xoa. Tạ Quảng còn nói, hiện tại rất nhiều người hỏi Trương Hạ Chi về danh tính của mỹ nhân trong bức họa đấy.”

Thấy Cơ Tự ngơ ngẩn, Tôn Phù lại nói: “Tiểu cô, Tạ Quảng còn nói, Trương Hạ Chi rất giỏi vẽ mỹ nhân, mà mỹ nhân hắn vẽ không phải là bản thân của đối phương hiện tại mà là căn cứ từ cốt tướng, ăn nói và cử chỉ của người đó vẽ ra đối phương ở tương lai...Tôi kể lại tình huống ngày hôm qua cho Tạ Quảng nghe, Tạ Quảng nói bức tranh của Trương Hạ Chi chắc chắn là vẽ tiểu cô rồi, hắn bảo người phải đề cao cảnh giác!”

Lúc này Cơ Tự mới hoàn toàn tỉnh ngộ, sắc mặt nàng trắng bệch. Ngẫm nghĩ giây lát, nàng ngẩng đầu hỏi: “Vậy Tạ Thập Bát đâu? Tạ Thập Bát đang ở đâu?”

Tôn Phù nói: “Tạ Thập Bát không ở đây, Tạ Quảng nói tối qua không biết Tạ Thập Bát nhận được tin gì mà cả đêm không yên giấc, sáng hôm nay đã dẫn Tạ Tài và nhóm bộ khúc lên đường rồi.” Nói tới đây, Tôn Phù dường như nhớ ra điều gì đó, vội thưa: “Đúng rồi, nói là đi đón một gia tộc nào đó từ phương Bắc trở về, nói rằng trong gia tộc kia có một danh sĩ là bạn thân của Tạ Thập Bát lang.” Nháy mắt, Tôn Phù vừa cười vừa nói: “Không biết là gia tộc nào vinh dự đến thế. Trên đường về tôi còn nghe người ta nói lang quân của Lang Gia Vương thị cũng đi đón, và cả đại mỹ nhân Vương thị A Ly nổi tiếng của Lang Gia Vương thị, được người đời ca tụng là tài nữ Tạ Đạo Uẩn thứ hai cũng đi chung nữa.”

Đại mỹ nhân của Lang Gia Vương thị, Vương Ly, Tạ Đạo Uẩn thứ hai ư?

Cơ Tự thầm nghĩ: Cái tên này đúng thật là quen quá.

Trong mơ hồ, nàng cảm thấy cái tên này rất quan trọng, vì vậy sau khi nghe Tôn Phù nói xong, Cơ Tự liền đứng yên, cau mày suy nghĩ. Một lát sau, nàng ồ lên.

Nhóm người Tần Tiểu Thảo và Tôn Phù đều giật mình, vội quay sang nhìn Cơ Tự. Lúc này sắc mặt nàng rất khó coi. Nàng nhớ ra rồi, thứ nữ của Lang Gia Vương thị chính là đại mỹ nhân Vương Ly nổi danh ở kiến Khang, cuối cùng nàng ta được gả cho Tạ Lang!

Dường như vừa nghĩ đến điểm này, trí nhớ của nàng ồ ạt ùa đến như thủy triều. Đúng rồi, Vương Ly nổi danh xinh đẹp, tao nhã lịch sự lại đoan chính, có sự lỗi lạc của bậc trượng phu. Trong trí nhớ của nàng, Vương Ly luôn nặng tình với Tạ Lang, nhưng trái tim của Tạ Lang không hướng về bất cứ người nào, vì thế chẳng hề để ý đến nàng ta. Mãi cho đến một lần, đúng rồi chính là lần này! Lần này Tạ Lang dẫn theo bộ khúc đến Dương Châu đón bạn cũ về Nam, nhưng không ngờ gặp phải quân của Bắc Ngụy cấu kết với đạo tặc. Bọn đạo tặc kia mai phục giữa đường, mà khi đó Tạ Lang đã cho bộ khúc của mình hộ tống đội ngũ của người bạn đi theo đường nhỏ, còn chàng thì dẫn theo mười mấy bộ khúc đi đường chính.

Bấy giờ, Tạ Lang gặp phải quân mai phục, mười mấy người chiến đấu với đám đạo tặc những hơn năm trăm người!

Thế là một cuộc chiến không cân sức đã diễn ra, ngay lúc nhóm người Tạ Lang chỉ còn con đường chết, Vương Ly dẫn theo đám bộ khúc tới, nàng ta chẳng những đã cứu nhóm người Tạ Lang mà còn chắn trước người Tạ Lang, đỡ một mũi tên thay chàng. Cũng vì chuyện đó mà một năm sau, Tạ Lang của Trần Quận vốn nói là cả đời này không muốn cưới thê nạp thiếp liền cưới thứ nữ Vương Ly của Lang Gia Vương thị, cứ thế sống hết đời.

Vì Vương Ly chỉ là thứ nữ của Lang Gia Vương thị, không xứng với người có thân phận được xưng tụng tao nhã nhất Giang Nam như Tạ Lang, hơn nữa Tạ Lang thật sự quá kiệt xuất, nên mối hôn sự này cũng bị thiên hạ bàn tán xôn xao, thế nên kiếp trước Cơ Tự cũng có nghe thấy.

Trong lúc nàng đang hồi tưởng, Tôn Phù đứng bên do dự một hồi, cuối cùng vẫn cất lời: “Tiểu cô, có phải ngày hôm qua người uống say đã nói điều gì không phải không? Tôi nghe Tạ Quảng nói, hình như lang quân nhà hắn không được vui cho lắm.”

Cơ Tự đột ngột quay đầu lại, nàng nhìn Tôn Phù hỏi: “Tạ Quảng nói, sáng nay lang quân nhà hắn đã đi rồi sao?”

Tôn Phù gật đầu trả lời: “Đúng vậy, vừa mới xuất phát chưa được ba canh giờ.”

Cơ Tự mím môi: “Tôn thúc, thúc tập hợp tất cả bộ khúc nhà ta lại, chúng ta lập tức lên đường đuổi theo lang quân Tạ gia!”

Tôn Phù vẫn lo ngay ngáy vì chuyện tối qua Cơ Tự có thể đã chọc giận Tạ Thập Bát, bây giờ nghe thấy Cơ Tự nói muốn đuổi theo người ta, y cho rằng Cơ Tự vội vàng đi xin lỗi, hơn nữa từ trước tới nay Cơ Tự làm bất cứ chuyện gì cũng có suy nghĩ kĩ càng, liền gật đầu đáp ngay: “Vâng.”

Trong lúc Tôn Phù đi triệu tập bộ khúc, Cơ Tự còn đang đỡ đầu ngẫm nghĩ lại những chi tiết lớn nhỏ liên quan đến chuyện này. Lần này nàng nghiêm túc nhớ lại, nỗi hãi hùng và lo lắng trong tiềm thức khiến nàng sợ mình bỏ qua điều gì đó không nắm chắc.

Chẳng mấy chốc Tôn Phù đã tập hợp được toàn bộ khúc, Cơ Tự cũng đã nhớ ra hết tất cả.

Nàng ra ngoài, nói với Tôn Phù: “Chuyển hết tất cả vàng bạc châu báu và gấm vóc lên hết ba mươi cỗ xe lừa!”

“Vâng!”

Mọi người hành động rất nhanh, một lúc lâu sau, ba mươi chiếc xe lừa lóc cóc chạy khỏi con ngõ.

Thấy Cơ Tự dẫn mọi người ra hướng cửa thành phía Bắc, Tôn Phù kề sát lại nói: “Tiểu cô, người nghĩ có nên báo chuyện này cho bọn Tạ Quảng không?” Ý y là, nhà mình đem theo bao mươi xe vàng bạc, mà chỉ có ba mươi mấy bộ khúc, nên theo bản năng muốn kiếm thêm nhiều người đồng hành để đảm bảo an toàn.

Nhưng không ngờ, Cơ Tự chỉ lắc đầu, khẽ đáp: “Không cần.” Tiếp theo, nàng nói nhỏ đến nỗi ngay cả Tôn Phù cũng không nghe được: “Bởi vì ta không biết giải thích thế nào.”

Đúng vậy, nàng không biết giải thích thế nào cả. Nàng không biết giải thích lý do vì sao nàng phải đuổi theo Tạ Thập Bát, cũng không biết giải thích lý do vì sao phải đem theo nhiều tiền bạc lên đường như vậy.

Vả lại, trong trí nhớ của nàng, đoạn đường này đầu tiên có đội ngũ của Trần Quận Tạ thị đi qua, sau đó lại có đội ngũ của của Lang Gia Vương thị. Không nói gì khác, chỉ với hai đại thế gia kia, số quan lại dọn đường sẵn đã đếm không xuể, vì thế con đường này hẳn sẽ vô cùng an toàn.

Thật ra gia tài của Cơ Tự cũng không nhiều lắm, nếu xếp đầy thì chỉ có mười hai xe, nàng chia ra ba mươi chiếc xe chủ yếu để đi lại cho nhẹ nhàng. Hơn nữa nàng đi cấp tốc, dù trăng lên cũng không hề nghỉ ngơi. Cứ đi liên tục cả ngày lẫn đêm, rốt cuộc đến giữa trưa ngày hôm sau đã thấy đội ngũ của Lang Gia Vương thị.

Xa xa nhìn thấy cờ hiệu của đội ngũ kia, Cơ Tự bình tĩnh lại, nàng sai Tôn Phù: “Thúc đi dò hỏi xem, có phải Vương Ly của Lang Gia cũng ở trong đội ngũ kia không.”

“Vâng thưa tiểu cô.”

Tôn Phù cưỡi lừa lộc cộc tiến về phía trước. Chỉ chốc lát y đã trở lại, bẩm báo với Cơ Tự: “Tiểu cô, tiểu cô Vương Ly ở trong đội ngũ đó ạ. Tôi nhìn thoáng qua thấy nàng ta dẫn theo tám tỳ nữ, rất có khí thế, tiểu cô muốn nói chuyện gì với nàng ta sao?”

Cơ Tự lắc đầu, bắt kịp Vương Ly đã khiến nàng bình tĩnh trở lại. Nàng mỉm cười tựa trên sạp, lười biếng nói: “Không, ta không tìm nàng ta.” Nháy mắt, nàng lại ra lệnh: “Tôn thúc, thúc đi nói với người của Lang Gia Vương thị rằng chúng ta cũng đến Dương Châu, có thể sẽ cùng đồng hành, có gì kính mong những quý nhân kia lượng thứ.”

“Vâng.” Tôn Phù hắng giọng đáp, vui quẻ quay người đi. Cơ Tự nhìn bóng lưng y, trong bụng thừa biết Lang Gia Vương thị nhất định sẽ không từ chối yêu cầu của mình. Trên thực tế, mấy đại sĩ tộc này cũng rất bảo vệ cho dân chúng. Chuyện được vạn người kính ngưỡng, gia phong lương thiện chính là một trong những nguyên nhân họ có thể đứng vững không ngã hơn mấy trăm ngàn năm qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui