Kiều Mị


Hôm qua vận động cả ngày, ít nhất nàng phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục lại.

Nghe được động tĩnh bên ngoài, Ngọc Đào ôm chăn trở mình, cảm giác động tĩnh càng lúc càng lớn, ánh mặt trời chiếu lên mặt, lúc này Ngọc Đào mới không tình nguyện một chân treo lơ lửng trên giường, ý đồ để cho chân thanh tỉnh trước.

Đem nàng hoàn toàn đánh thức không phải là ý chí ngoan cường của nàng, mà là tiếng la hét của Hội Thời.

Sau khi vài tiếng thét chói tai vang lên, liền nghe thấy giọng nói của Hội Thời.

Tuy rằng giọng nói bén nhọn nhưng cách hơi xa nên Ngọc Đào không nghe thấy nàng ta nói gì, nhưng nghĩ đến có lẽ là đang kinh ngạc cảm thán Hàn Trọng Hoài có thể đứng lên.

Đêm qua khi bọn họ trở về, nghe nói Hồi Thời đã ngất xỉu.


Không phải bởi vì Hàn Trọng Hoài mất tích rồi bị dọa cho choáng váng, mà là vì bị cảm nắng bởi ba quỳ chín dập.

Rửa mặt xong, Ngọc Đào vịn tường hợp mắt chậm rãi di chuyển về phía phòng của Hàn Trọng Hoài, vừa đến thì thấy Hàn Trọng Hoài đã mặc xong xiêm y, Hồi Thời đang vui vẻ đứng ở một bên.

Nhìn cái bộ dáng này, xem ra chỉ có mình nàng là phế vật.

"Giờ này mới tới, người không biết còn tưởng rằng người mới là chủ tử.

"Hồi Thời chua làm nói, người không biết còn tưởng rằng nàng ta đã hầu hạ ở đây từ giờ Dần, cũng không phải là sớm hơn nàng một khắc đồng hồ thôi sao.

Tuy rằng cảm thấy lời nói của Hội Thời không có đạo lý, nhưng Ngọc Đào vẫn phối hợp lắc lư thân thể một chút, bước chân lảo đảo, bám chặt lấy cửa mới đứng vững chân, suy yếu vô lực mà thỉnh an Hàn Trọng Hoài: "Thân thể nô tỳ không khỏe, không nghĩ tới bây giờ mới tỉnh dậy được, nô tỳ thỉnh an thiếu gia.

"Ánh mắt hai người nhìn nhau, Ngọc Đào nhìn miệng Hàn Trọng Hoài hơi mở ra liền có dự cảm không tốt.

Quả thật Hàn Trọng Hoài khẽ nhướng mày: “Bên cạnh không có người hầu hạ thì làm sao khỏe được?"Ngọc Đào hít hít mũi, hai chân mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống đất: "Nô tỳ sai rồi, tội đáng chết vạn lần! ""Ta thấy ngươi không giống như là nhận sai, giống như là cho rằng tính tình của thiếu gia tốt, cho nên mới muốn giả bộ đáng thương lừa gạt.

"Hồi Thời không nghĩ tới Hàn Trọng Hoài sẽ khiển trách Ngọc Đào, trong lòng vui vẻ, lập tức nói theo.

Việc này không phải là giả bộ đáng thương lừa gạt qua thì còn có thể là như thế nào, hai người cùng nhau khai pháo, Ngọc Đào nghẹn lại, khàn giọng nói: "Cho dù như thế nào thì Ngọc Đào cũng kém Hồi Thời tỷ, hôm qua thiếu gia có thể đi lại, mở miệng đã nói là do Hồi Thời tỷ ba quỳ chín lạy trước Phật tổ mới có thểkhiến cho hắn khỏi hẳn.

""Đây là sự thật?"Hồi Thời nhìn về phía chủ tử, trên mặt vừa sợ vừa mừng, làm sao còn nhớ rõ làm khó Ngọc Đào.


Thấy *họa thủy đông dẫn, Ngọc Đào liền thành thật ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi.

*Họa thủy đông dẫn: Đây không phải làđiển cố, mà xuất phát từ sự kiện trước chiến tranh thế giới, Anh- Pháp từ chối lập liên minh với Liên Xô và ký với Đức hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời bỏ mặc đồng minh Tiệp Khắc cho Đức tiêu diệt.

Tất cả cho thấy rằng phương Tây không hề thực tâm trong việc ngăn chặn Hitler, mà thực ra họ đang tìm cách hướng cỗ máy chiến tranh Đức nhắm vào Liên Xô (ở hướng Đông).

- Nghĩa rộng: Tránh né, dẫn một chuyện xấu từ một nơi này đến nơi khác cũng gây hại cho mình.

Vốn dĩ Hàn Trọng Hoài đang nhìn Ngọc Đào, nhưng giờ phút này lại không thể không hướng mắt về phía Hồi Thời, đối diện với biểu tình trên mặt nàng ta, trong lúc nhất thời Hàn Trọng Hoài không muốn thừa nhận những gì hắn đã nói.

Nhưng trong mắt Hồi Thời, không phủ nhận chẳng khác nào thừa nhận, Hồi Thời kích động đến khó có thể tự kiềm chế, nàng xem như canh mây tan thấy được trăng sáng, ngày thường trong miệng thiếu gia không nói, nhưng trong lòng hắn biết là ai đối tốt với mình.

"Thiếu gia, nô tỳ một lòng vì thiếu gia, đừng nói là quỳ xuống cầu khẩn phật tổ, cho dù muốn hai chân này của nô tỳ, nô tỳ cũng cam tâm tình nguyện! "Ngáp cũng đã muốn đến bên miệng, Ngọc Đào che miệng đem cái ngáp trở về, nghẹn đến nước mắt lưng tròng: "Hồi Thời tỷ một lòng vì thiếu gia, nô tỳ cảm động.


"Lần đầu tiên Hồi Thời cảm thấy Ngọc Đào thuận mắt, nếu sau này nàng ta làm thiếp thị của chủ tử, cũng không phải là Ngọc Đào không thể tiếp tục ở lại Kỳ Lân viện.

"Đêm qua bất quá là do ta nói đùa với nàng ấy.

"Bên cạnh Hàn Trọng Hoài vẫn chỉ có hai nha đầu Nhạn Tự và Hồi Thời, ngày thường Hồi Thời biết chừng mực, làm việc chu toàn, không gây thêm bất cứ chuyện phiền toái nào cho hắn, lúc này thấy biểu tình ngượng ngùng của nàng ta, đôi mắt lóe lên ánh sáng, hắn không cảm thấy cảm động mà chỉ cảm thấy phiền toái.

Hàn Trọng Hoài vừa mở miệng, bầu không khí trong phòng lập tức yên tĩnh không giống bình thường.

Sắc mặt của Hội Thời chậm rãi cứng đờ, nàng ta nhìn chủ tử một chút, lại nhìn Ngọc Đào, "nàng" trong miệng chủ tử rõ ràng là chỉ Ngọc Đào, ý của hắn là nói đêm qua bọn họ lấy nàng ta ra làm niềm vui.

Nàng ta không muốn tin chuyện này, nén nước mắt nói: "Thiếu gia đây là có ý gì? Cái gì gọi là nói đùa với nàng, ở trong mắt thiếu gia, tâm ý của nô tỳ chỉ là chê cười sao?"Cũng không phải là hắn có ý tứ này, nhưng mà vì triệt để cắt đứt niệm tưởng của Hồi Thời, vẻ mặt Hàn Trọng Hoài lạnh nhạt: "Ngươi đang chất vấn ta?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận