Kiều Mị


Một nha đầu tra hỏi chủ tử là có ý gì, lá gan lớn thái quá.

Bị con ngươi lạnh lùng của Hàn Trọng Hoài đảo qua, Hồi Thời biết theo việc chân khỏi lại, chủ tử trước kia của bọn họ cũng đã trở về, thân thể run lên, Hồi Thời mang theo nức nở nói một câu không dám.

Hồi Thời rời đi, Ngọc Đào ngồi ngửa mặt trên mặt đất, nhìn thấy nước mắt nàng ta không ngừng rơi xuống.

Đây là do niệm tình quan hệ chủ tớ, nếu là không niệm tình cảm, có phải giờ phút này thứ chảy trong mắt sẽ là máu.

Trong phòng chỉ còn nàng và Hàn Trọng Hoài, Ngọc Đào rửa tay xong lập tức pha cho Hàn Trọng Hoài một tách trà.

Sợ là Hồi Thời đã tức giận đến mức hận không thể đem nàng thiên đao vạn quả, hiện tại nàng chỉ có thể lấy lòng Hàn Trọng Hoài.

Hai người cũng không nói tới chuyện vừa rồi, qua nửa nửa chén trà bên kia liền thông báo khởi hành.


Ngày giỗ ba năm của lão quốc công, ngoại trừ đến chùa miếu thắp hương, đương nhiên cả Hàn gia cũng phải đi tế bái trước mộ lão quốc công gia.

Lão phu nhân cố ý đến chùa miếu trước một ngày là bởi vì mộ viên Hàn gia ở gần đây, bọn họ đi qua nửa đường vừa vặn có thể đụng phải những người khác của Hàn gia.

Nhìn Hàn Trọng Hoài mặc tổ y, đột nhiên Ngọc Đào nghĩ đến chuyện trong sơn động hôm qua, Hàn Trọng Hoài thì thào tự nói, giờ tý là canh giờ đầu tiên trong ngày, nàng nghĩ có lẽ lời này của Hàn Trọng Hoài có liên quan đến ngày giỗ ba năm của lão quốc công.

Cho nên có thể nói Hàn Trọng Hoài nhận ra ngày lão quốc công qua đời sớm hơn người Hàn gia một ngày?"Chân của ngươi!?"Sau khi Hàn Trọng Giác vội vàng rời khỏi viện của Hàn Trọng Hoài liền tức giận chính mình dễ dàng bị hù dọa như vậy, do dự có nên tiếp tục đi tìm Hàn Trọng Hoài thêm một chuyến hay không, lão phu nhân vừa nói khởi hành hẳn đã lập tức chạy đến trước cửa.

Đầu tiên hắn phát hiện bên cạnh Trần Hổ một đạo thân ảnh cao ngất đặc biệt quen thuộc, đợi đến khi người đi qua hành lang lộ ra sườn mặt, Hàn Trọng Giác kinh hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ.

Hắn nhìn từ trên xuống dưới, thật sự không muốn tin tưởng chân của Hàn Trọng Hoài đã tốt trở lại.

Hàn Trọng Hoài liếc mắt nhìn hắn: "Chân của ta tự nhiên ở trên người ta, chẳng lẽ trong mắt Nhị ca, lúc này chân của ta không nên đứng thẳng mà nên trôi nổi trên không trung?"Hàn Trọng Giác cảm thấy hắn ta tình nguyện nhìn thấy Hàn Trọng Hoài trôi nổi trên không trung còn hơn là dùng hai chân đi trên mặt đất.

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?!"Đối mặt với tình huống hiện tại, Hàn Trọng Giác không biết nên nói cái gì, liền đen mặt nổi giận.

So với tâm tình nóng nảy của hắn, Hàn Trọng Hoài càng có vẻ tự tại bình tĩnh: "Chân của ta tốt lên, nhị ca không cao hứng?"Tất nhiên là không cao hứng!Hàn Trọng Giác bị sự bình tĩnh của Hàn Trọng Hoài khiêu khích, hắn đi lên phía trước, chỉ là còn chưa đụng phải vạt áo của Hàn Trọng Hoài đã bị đám người Trần Hổ ngắn ở phía trước.

"Đám nô tài vô pháp vô thiên các ngươi!"Trần Hổ chắp tay: "Nhị thiếu gia, ty chức có chức quan trong người, cũng không phải là gia bộc của phủ Quốc Công.

""Cho dù có thì như thế nào, một chức võ quan cửu phẩm nho nhỏ, bổn thiếu gia còn không thể mắng một nô tài như ngươi"Hàn Trọng Giác nhớ lại nụ cười lúc trước của Trần Hổ, vừa nghĩ liền cảm thấy lúc ấy hắn đang cười nhạo hắn ta, "Hôm nay ta sẽ giết ngươi, xem ai dám để ta đền mạng cho ngươi.

""Phật môn thanh tịnh, hôm nay còn là ngày giỗ của tổ phụ, Nhị ca người đang làm cái gì vậy?"Sáng sớm Hàn Trọng Thời đã đến chùa để đón Hàn lão phu nhân, từ chỗ Hàn lão phu nhân đã nghe được chuyện chân của Hàn Trọng Hoài đã khỏi, khuyên Hàn Trọng Giác xong, Hàn Trọng Thời nhìn về phía đường đệ đã tàn phế ba năm: "Chúc mừng ngươi.


""Tạ ơn tam ca.

"Hàn Trọng Hoài khẽ nhướng mày, trả lời một câu.

Mặc dù là huynh đệ, nhưng Hàn Trọng Hoài cũng không nhìn thuận mắt đối với mấy người Hàn gia này, khi còn bé vì có cơm ăn nên hắn cố gắng dỗ ngọt lão quốc công, dễ dàng mà đánh rớt mấy người này.

Trong mắt hắn mấy người này đều là ngu xuẩn, hắn học võ bất quá là vì để được lão quốc công yêu thích, năm đó khả năng đọc sách của Hàn Trọng Thời còn kém hắn một đoạn.

Trước kia không phải Hàn Trọng Thời chưa từng khi dễ hắn, bất quá là do hắn lui một bước đi làm chuyện khác, Hàn Trọng Thời chậm rãi ngoi đầu, vì thể hiện sự khác biệt giữa mình và Hàn Trọng Giác, làm bộ làm tịch tỏ vẻ mình là một công tử lạnh lùng.

A, bộ dáng lạnh lùng này, cũng không kém so với hắn khi còn bé.

Có lẽ là học được trên người hắn.

Nghĩ đến những thứ này Hàn Trọng Hoài liền cảm thấy không thú vị, nhưng mà sau đó hắn phát hiện ánh mắt Hàn Trọng Thời dừng lại ở trên người Ngọc Đào một lát.

Ánh mắt kia thật đúng là làm người khác không thoải mái.


"Chân tốt là được rồi, chờ trở về ta sẽ cầm thiệp mời Trương ngự y đến xem một chút.

"Lão phu nhân đánh giá Hàn Trọng Hoài, thời điểm hắn ngồi xe lăn bà còn có vài phần thương hại đối với hắn, hiện giờ hắn tốt lên, ngược lại tâm tình nhạt đi, dặn dò một tiếng, lão phu nhân liền được Hàn Trọng Giác dìu lên xe ngựa.

Hàn Trọng Giác thất hồn lạc phách, lên ngựa thiếu chút nữa bị ngã xuống, không còn cách nào khác nên chỉ có thể ngồi xe ngựa.

Ngọc Đào nhìn một vòng, cảm thấy hình như chân Hàn Trọng Hoài tốt lên nhưng không có ai cao hứng, chờ đến mộ phần cảm giác này càng lúc càng mạnh, đích mẫu của Hàn Trọng Hoài là Quốc công phu nhân trực tiếp thay đổi sắc mặt, nhìn thấy Hàn Trọng Hoài tựa như nhìn thấy quýBà ta như vậy cũng không kỳ quái, kỳ quái chính là quốc công gian bên cạnh bà ta, sắc mặt cũng không kém phu nhân của mình là bao, lúc bái tế còn thiếu chút nữa xảy ra sai lầm.

Ngọc Đào đi theo Hàn Trọng Hoài đứng ở ngoài đám người, nhìn đôi chân dài của Hàn Trọng Hoài, nhìn xem, làm phế vật vẫn là tốt nhất, làm phế vật thì có cơm ăn có giường ngủ, không làm phế vật thì chính mình phải hao tâm tổn trí.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận