Kiều Nam

Vào ngày tết đó, Lạp mang đến nhà Giản Húc Cẩm Tiêu một đứa trẻ, còn bổ xuống một câu khiến hai người không thể nào tin nổi.

“Con của hai người.”

“Là trai.”

Giản Húc với Cẩm Tiêu sốc, mãi không thể tin nổi.

Lạp Vu sư lại nhẹ nhàng giải thích:“Con của hai nhóc thật mà. Ta đã kiếm cây tiên sống hơn trăm năm, lấy chút tinh… Của hai người rồi để nó trưởng thành, sau nửa năm nó đã nở hoa, đến cuối năm mới hoàn toàn nở rộ. Và hôm qua nó đã biến thành đứa trẻ.”

Cẩm Tiêu rùng mình nắm tay Giản Húc, “Vậy, vậy chẳng phải nó là, là yêu…sao?”

Lạp bực bội búng trán Cẩm Tiêu, “Ăn nói bậy bạ.” Y vuốt ve gương mặt trắng nõn hồng hào đang ngủ say của đứa bé, “Nó trở thành đứa trẻ, giống như con người ta sinh con ra vậy đó. Có khác gì lắm đâu?”

“Có khác thì chỉ khác là con người sinh con thì tự mình đẻ ra, còn đứa bé này lại sinh ra từ cây hoa trăm năm.”

Hình thức có thể không giống, nhưng cơ bản đều tương tự nhau.

“Khoan. Lạp nói đứa bé này là, là từ tinh… Sao mà…” Cẩm Tiêu lúng túng nói không nên lời.


Đinh Quân Ngọc cũng hơi không thể tin nhìn Lạp chằm chằm.

Lạp không chịu nổi giơ tay đầu hàng, “Có đúng một lần thôi. Là ta đã nói với nhóc Húc đó.”

Ba cặp mắt theo đó đều hướng về Giản Húc đăm đăm.

Giản Húc luống cuống, hắn có biết gì đâu? Hắn thật sự không biết mà.

Lạp đau đầu nhắc:“Lúc hai người làm hoà có ở lại nhà ta một đêm đấy, nhớ chưa?”

Lúc này Giản Húc mới nhớ ra.

Đúng là lúc đó hai người có ở lại nhà Lạp, còn làm chút sự tình giữa hai người yêu thường làm. Lúc hắn ra cửa lấy nước cho Cẩm Tiêu, Lạp có nói cần tinhdich của hai người. Lúc đó Giản Húc hoang mang, không khỏi nhảy dựng muốn chạy trốn, nhưng bị Lạp ngăn cản.

Bảo hắn chỉ cần bôi tinh.dich của hắn với Cẩm Tiêu lên đất trong chậu cây là được, hắn nửa lo nửa sợ làm theo dù chẳng biết Lạp có ý gì. Nhưng vì luôn tin tưởng Lạp sẽ không có ý xấu với bọn họ cũng không làm hại gì đến hai người họ nên hắn làm theo thật.

Sau này cũng quên mất.

Mà Lạp cần thứ đó là vì để cây con nhanh chóng thành hình, nhanh nở hoa và hoá thành đứa bé. Muốn cái cây tiên này thành con của bọn họ, thì trước tiên phải để tinh.dich hai người này hoà vào nhau. Gần giống như quá trình tạo em bé từ việc ban.tinh.trung của người đàn ông vào trong người phụ nữ vậy.

“Đứa bé sẽ là con ruột hai người.”

“Khi lớn, bé hẳn sẽ giống nhóc Tiêu hơn.”

Giản Húc không khỏi kinh ngạc nhìn đứa bé rồi nhìn Lạp, hắn cẩn thận bế bé con đang ngủ say vào lòng. Cẩm Tiêu cũng tiến đến nhìn bé con một cách tỉ mỉ.

“Mũi giống anh này.” Cẩm Tiêu kinh ngạc thốt lên. Cậu nhẹ tay sờ vào đầu mũi nhỏ xinh hơi ửng hồng của bé con, bên môi cậu không tiếng động cong lên, đôi mắt đượm nét dịu dàng vui vẻ.

Giản Húc chạm vào làn da mềm mại của bé con, sờ vào nốt ruồi son nhỏ xíu dưới mi mắt của bé. Có lẽ bé con thật sự có liên kết với hai người, cho nên bé cũng hao hao giống vài nét gương mặt Cẩm Tiêu. Và, Cẩm Tiêu có một nốt ruồi nhỏ trên chóp tai còn bé con cũng có một nốt ruồi nhỏ nhưng là ở dưới mi mắt.

“Giống em.” Giản Húc mỉm cười, nghiêng đầu chăm chú nhìn Cẩm Tiêu.

Cẩm Tiêu đối diện tầm mắt hắn, “Em nhìn không ra luôn đó.”

Giản Húc bật cười, “Giống thật mà. Đợi bé lớn hơn chút là sẽ biết.”


Từ nay về sau trong cuộc sống của hai người có thêm sự hiện diện của bé con, gia đình cũng trọn vẹn hẳn.

Vốn nghĩ cả hai là đồng tính thì cả đời này sẽ chỉ sống với nhau đến già, không con cái không cháu chắt, dù rằng sẽ vắng bóng trẻ con khi cả hai về già, nhưng hai người đã nghĩ trước rồi, vẫn cứ bên nhau như vậy thôi.

Nếu thật sự thấy tĩnh mịch quá, thì nhận nuôi một đứa trẻ về cũng được.

Vậy mà Lạp lại mang đến cho hai người một món quà lớn, giải quyết tất thảy vấn đề về sau của hai người.

Cảm giác không thể tin, tiếp theo chính là niềm hạnh phúc khôn xiết.

Cặp đôi đồng tính như bọn họ, vậy mà cũng có một đứa con.

Một đứa con ra đời hơi kỳ diệu, nhưng mà như vậy cũng rất tốt. Bởi đứa trẻ về sau chính là con ruột hai người, là một thành viên mới trong gia đình hai người.

Cẩm Tiêu nhìn đứa bé thật lâu rồi lại đột nhiên rơi nước mắt. Giản Húc ôm vai cậu xoa xoa vỗ về. Cậu khẽ sụt sịt, chầm chậm hạ xuống một nụ hôn trên trán bé con, sau đó mỉm cười trong nước mắt nhìn Giản Húc.

Giản Húc như biết được cậu muốn gì trong ánh mắt lấp lánh đó, hắn cúi đầu đặt xuống một nụ hôn trên bờ môi cậu.

Đinh Quân Ngọc thấy hai người hôn môi thì không khỏi xấu hổ, anh kéo Lạp rời khỏi phòng khách, nhường lại không gian riêng tư cho hai người.

“Sau này nên nuôi con bằng gì đây anh?”

“Sữa bột. Trên trấn có bán.”


“Chiều nay chúng ta đến trấn một chuyến ha?”

“Ừm được. Mà buổi chiều em không dạy học à?”

“Em xin nghỉ.”

“Ôi bé Tiêu…” Giản Húc bất lực, nhưng cũng hiểu cho tâm trạng Cẩm Tiêu. Bây giờ cậu đang vui vẻ cỡ này, phấn khởi cỡ này sao hắn nỡ trách cậu được.

Có con rồi, tâm trạng thật khó tả.

Nhưng chiếm nhiều nhất chính là cảm giác hạnh phúc.

Hạnh phúc vì gia đình hai người có thêm một thành viên mới, thành viên này còn là con ruột của cả hai.

Cuộc sống sau này dù có khó khăn hay an nhàn, có người nhà có đứa con ở bên cũng đỡ phần nào cô độc.

Là gánh nặng hay hạnh phúc, cũng là lựa chọn của mình, nên phải có trách nhiệm và bước tiếp bên nhau.

Không giấu giếm, không lừa dối, không than vãn chính là ba trong các điều kiện ta phải nhớ kỹ khi quyết định ở bên nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận