editor: Chu Muội
Draco nghĩ cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng trước mắt lúc này.
Một sức mạnh hắc ám khổng lồ từ bản nhật ký đang từ từ thẩm thấu ra khỏi phép bao bọc cao cấp. Cho dù Phoenix có thêm bao nhiêu lá chắn lên đó cũng không ăn thua.
Dung dịch trong lọ thủy tinh trong suốt kia thật lợi hại. Phoenix hất cả lọ nước vào, chỉ cần dính một ít thôi là sẽ bị ăn mòn. Nhưng ma lực hắc ám lại đánh văng mất một nửa.
Draco cảm thấy may mắn vì cha mẹ đã chuẩn bị sẵn cho hắn một chiếc áo choàng phù thủy đặc biệt, có thể ngăn cản độc dược.
Cho nên lúc dung dịch trong suốt đó bị bắn ra ngoài, Phoenix theo bản năng làm phép ‘Protego’ (khiên). Draco không nghĩ ngợi nhiều, ôm cả Phoenix vào lòng, cả hai được bảo vệ chặt chẽ dưới lớp áo choàng đặc biệt.
Bọn họ đều nhắm mắt lại, cảm giác trừ người bên cạnh ra thì bên ngoài đều đã mỗi chỗ dính một ít. Tiếng ‘xèo xèo’ nghe rợn tai.
Sau đó một tiếng thét thê lương, phẫn nộ, không cam tâm vang vọng khắp căn phòng.
Bọn họ chưa bao giờ nghe thấy tiếng kêu nào tuyệt vọng như thế, trong khoảnh khắc dường như có thể mãi mãi cướp đi niềm vui của một con người, nhấn chìm họ trong đau đớn và bóng tối.
Phoenix trong khoảnh khắc kia, những kí ức đau khổ nhất, những suy nghĩ tiêu cực nhất một lần nữa từ sâu con tim trỗi dậy: Bức thư sấm của bà Longbottom, vợ chồng Longbottom điên điên khùng khùng không nhận ra người nhà, ánh mắt soi mói chòng chọc của Coco, còn có tự tay Phoenix đã mở ra căn phòng bí mật,….
“Phoenix? Phoenix!”
Tiếng hét của Phoenix đã đánh thức Draco, hắn cũng nhớ đến một số chuyện, nhưng rất nhanh có thể hồi phục lại. Sau đó phát hiện tình trạng Phoenix trong lòng không hề tốt chút nào.
Hắn ra sức gọi tên cô, nắm chặt bả vai cô. Sau đó Phoenix ngừng hét lại, cô ngất lịm đi.
Dưới đất, những mảnh thủy tinh rơi vãi lung tung, cái bàn bị ăn mòn một góc và còn quyển nhật ký gần như nguyên vẹn kia đã nhắc nhở Draco tình hình hiện tại.
Âm thanh vừa rồi phát ra lớn như vậy, quản lí Filch tất nhiên sẽ đến, hắn khập khiễng bước tới dùng gậy mở cửa.
“Ta biết luôn có một tên trốn trong phòng chuyên đi quấy rối!” Hắn ấm ĩ làm lộ chiếc răng nanh ố vàng. “Nếu ta bắt được sẽ treo các người lên….”
Câu nói kia bị ngắt trong khoảnh khắc hắn nhìn thấy Malfoy.
Nhìn Phoenix ngất xỉu nằm yên trong lòng Draco, Filch tưởng lại có thêm người bị hóa đá.
Hắn vừa lắp bắp vừa bỏ chạy: “Ta, ta đi tìm giáo sư Snape!”
Thừa cơ hội lúc này, Draco đỡ Phoenix nằm xuống, đem áo choàng bao bọc kĩ cuốn nhật ký nguy hiểm. Bản năng nói cho hắn biết, cuốn nhật kí này cực kì quan trọng và nguy hiểm. Nhưng tất cả đều phải chờ Phoenix tỉnh lại giải thích.
Giáo sư Snape tới rất nhanh, hắn nhìn chòng chọc vào Draco đang đỡ Phoenix, xác nhận không ai bị hóa đá mới lại nhìn căn phòng. Cuối cùng âm trâm fnois: “Ta mong chờ lời giải thích của cậu Malfoy và tiểu thư Longbottom.”Hắn làm một phép ‘Wingardium Leviosa’ (bay lên) hoàn hảo đem Phoenix nâng lên trước ánh mắt chăm chú của Draco. Quay người bước đi, song vẫn không chịu nổi ánh mắt của Draco, nhắc nhở con trai đỡ đầu: “Cậu Malfoy! Là đang nghi ngờ trình độ ma lực của tôi sao? Nghĩ rằng với thể trọng của tiểu thư Longbottom có thể làm khó ta sao?”
Lucius, con trai người chỉ kém nước giành làm hết mọi việc thôi! Snape trong lòng châm chọc.
May mắn hiện tại vừa vào đêm, bà Pomfrey vẫn chưa nghỉ, vô cùng tận tụy khám cho Phoenix.
“Tiểu thư longbottom là bị kinh hãi quá độ, hơn nữa gần đây lại hay lao lực, mệt mỏi.”
Bà mỉm cười nhìn Draco, nụ cười khó mà đoán suy nghĩ: “Cậu Malfoy lại đưa tiểu thư Longbottom đến sao?”
Draco cảm giác lạnh toát sống lưng khi ánh mắt của Snape bắn tới, hắn sợ run người, trong đầu nhẩm đi nhẩm lại ‘gia quy nhà Malfoy’.
Snape dùng sở trường của mình, khéo đưa đẩy: “Như vậy, tiểu thư Longbottom bao giờ sẽ tỉnh lại?”
Bà Pomfrey trong lòng đồng cảm với Draco, bà lâu dần cũng đã quen với tính cách âm trầm, nói năng độc mồm độc miệng này rồi.
“Sẽ rất nhanh…”
“Giáo sư, em đã tỉnh.” Âm thanh Phoenix từ sau rèm phát ra.
Draco muốn đi đến nhưng bị Snape đè lại, hắn chỉ có thể ở yên đó, từ xa nhìn Phoenix.
“Mời giải thích, tiểu thư Longbottom.”
Snape nhìn xuống Longbottom Slytherin giỏi giang mọi mặt trong nhà của hắn. Một năm rưỡi kể từ khi nhập học cô chưa gây ra rắc rối gì cả. Người như vậy mà gặp tai nạn vào lúc nửa đêm thì không khỏi khiến người khác cảm thấy khó hiểu.
Theo Filch nói hắn nghe được tiếng hét chói tai, Snape cũng quan sát thấy thảm trạng của căn phòng.
Phoenix cơ bản đã tỉnh táo, tuy đầu có chút choáng váng nhưng cô đã đoán ra tám phần câu chuyện này rồi.
“Draco, cậu có đem cuốn nhật ký tới không?”
Draco gật đầu, môi mấp máy, muốn nói gì lại thôi. Hắn đưa cuốn nhật lý đã được bọc kĩ nhiều lớp áo choàng bên ngoài cho Phoenix.
“Giáo sư Snape, em muốn gặp hiệu trưởng Dumbledore.”
Phoenix xỏ xong đôi giày, chậm rãi đứng lên. Cô từ lúc vào Hogwarts đã cao thêm năm xăng-ti-mét nhưng cũng chỉ đứng tới ngực Snape. Co ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lá cọ không chần chờ nhìn thẳng Snape, ánh mắt nghiêm túc:
“Em biết trong mật thất là con quái vật gì, hơn nữa còn biết được ai là người điều khiển nó!”