Bỗng có một tia sáng hắt vào mặt của Vương Kiều Nhi làm nàng lóa mắt.
Vương Kiều Nhi nhìn về phía trước thì trông thấy một hồ nước rất to, mặt nước xanh biếc không ngừng lay động do đón nhận nguồn nước từ một dòng thác nhỏ từ trên cao đổ xuống.
Vương Kiều Nhi ngoảnh lại phía sau, trông thấy Tùy Sở Dục và lũ đàn ông kia đang tiến tới càng lúc càng gần.
Không kịp nghĩ nhiều nữa, Vương Kiều Nhi vội tung chân, nhảy ngay xuống hồ nước đó.
Nàng muốn dùng dòng nước để ẩn nấp, đồng thời muốn nhờ nước lạnh làm dịu bớt cái khô nóng của cơ thể mình.
Tùy Sở Dục và đồng bọn chạy đến bên bờ hồ thì Vương Kiều Nhi đã chìm vào mặt nước xao động.
Những con sóng liên tục dập dờn khiến bọn chúng không thể nhìn rõ được bên trong lòng hồ.
Mắt thấy con mồi đã sắp lọt vào tay lại vuột mất, Tùy Sở Dục căm tức mắng một câu thô tục rồi phẩy tay áo, quay lưng định bỏ đi.
Một gã đồng bọn thắc mắc:
- Tùy công tử, chúng ta buông tha cho ả ta dễ dàng như vậy à?
Tùy Sở Dục hậm hực:
- Nếu không thì ngươi muốn như thế nào?
Gã đồng bọn vội hiến kế:
- Dù sao đây cũng chỉ là một cái hồ nước mà thôi, ả ta còn có thể trốn đi đâu được chứ? Chúng ta chỉ việc đứng đây chờ đến khi ả hết hơi mà trồi lên khỏi mặt nước là tóm lấy thôi.
Hoặc là, chúng ta có thể xuống hồ luôn, cùng ả ta chơi đùa một trận.
Uyên ương nghịch nước cũng rất thú vị đấy.
Gã đồng bọn nói xong thì đắc ý chờ được xung quanh khen ngợi.
Nhưng đáp lại sự chờ đợi của gã chỉ là cơn tức tối của Tùy Sở Dục:
- Ngươi là đồ ngu ngốc! Ngươi có biết cái hồ này gọi là gì không?
Gã đồng bọn lắc đầu.
Gã ta là công tử mới đến kinh thành không lâu, chỉ vừa gia nhập với đám Tùy Sở Dục được mấy ngày, vốn không biết nhiều về các hồ ao sông ngòi ở nơi đây.
Tùy Sở Dục nghiến răng nghiến lợi giải thích:
- Hồ này gọi là Giao Long Huyệt, là hang ổ của giao long.
Ngươi dám nhảy xuống đó sao? lại còn muốn nhảy xuống để tranh giành một ả đàn bà với giao long? Ngươi dám, chứ ta không dám!
Tùy Sở Dục gào thét nổi bão rồi đùng đùng bỏ chạy về phía bìa rừng.
Cả lũ đồng bọn của gã cũng không dám nấn ná, vội vã chạy theo.
Vương Kiều Nhi nấp bên dưới mặt nước, nghe được mấy lời của Tùy Sở Dục mà toàn thân ớn lạnh.
Không phải chỉ vì làn nước trong hồ quá buốt giá, mà còn bởi vì Vương Kiều Nhi đã từng nghe về sự thật của hồ này.
Cái hồ có tên là Giao Long Huyệt, tương truyền là hang ổ của giao long.
người ta đồn rằng, bên dưới lòng hồ có một con giao long thành tinh rất háo sắc, lại thích bày trò dục vọng với thân thể của con người.
Mỗi năm nó đều bắt vài người về dưới hồ, phát tiết dục vọng chán chê cho đến khi không còn sống nữa thì ăn thịt luôn, hiếm hoi lắm mới có người sau khi bị giao long tàn phá rồi lại được thả cho nổi trên hồ.
Chỉ trong vài năm, số lượng người bị mất tích đã lên đến con số hàng trăm, trong đó đa số là thiếu nữ.
Có vài lần người ta đã vớt được những cô gái bị mất tích đã không còn hơi thở trôi nổi trên mặt hồ.
Khi đó, cơ thể của các cô gái đều bị tàn phá đến thảm thương.
Khi quan binh đến nghiệm thi thì phát hiện bên trong cơ thể của các cô gái đó đều có một mảnh vảy, trông rất giống vảy của giao long trong truyền thuyết.
Thế nên người dân đã gọi cái hồ đó là Giao Long Huyệt và lan truyền tin đồn về giao long thành tinh thích bắt người về hang ổ để phát tiết dục vọng.
Thế nhưng tất cả chỉ là tin đồn.
Trong cái hồ đó vốn chẳng hề có con giao long nào cả.
Tuy nhiên đó vẫn là sào huyệt của những đối tượng còn đáng sợ và kinh tởm hơn cả giao long tinh.
Sâu bên dưới lòng hồ là một luồng có thể cuốn bất cứ thứ gì vào trong và đẩy tất cả thông đến một cái hố bùn nhỏ ở chân núi cách đó khá xa.
Ban đầu, có một cô gái đến hồ bắt cá, không may bị dòng xoáy ngầm kia cuốn lấy và đẩy đến hố bùn nhỏ dưới chân núi.
Lại càng không may cho cô gái kia, lúc ấy, có một đám thổ phỉ đi ngang qua.
Bọn chúng đã giả vờ hỏi han và biết được về luồng xoáy ngầm kia.
Sau đó, cả đám thổ phỉ làm nhục cô gái ngay bên hố bùn kia, sau đó bắt nàng ta làm nô lệ một thời gian rồi bán vào thanh lâu..