Trong lòng của Du Thiên Vân thì chủ nhân của cậu cái gì cũng tốt, chỉ có một tật xấu vô cùng lớn là không biết tự chăm lo cho chính bản thân mình.
Cho nên bấy lâu nay Du Thiên Vân và Hạ Khinh Vũ không hổ danh vừa là chủ nhân và thuộc hạ lâu năm vừa là bằng hữu, người thân của nhau, sở thích chung lớn nhất của cả hai chính là âm thầm làm mai làm mối, tìm cho đối phương một cô gái tốt để làm vợ.
Và sự đồng tâm tương ứng đó lại khiến cho Du Thiên Vân cũng đã nhắm trúng cô gái dưới giếng thành mục tiêu lớn nhất, đó là biến nàng ta trở thành vợ của chủ nhân.
Bởi vì đây cũng là lần đầu tiên Du Thiên Vân nhận thấy cách cư xử khác biệt của Hạ Khinh Vũ dành cho một cô gái.
Từ trước tới nay Hạ Khinh Vũ không thô lỗ, cục súc như Du Thiên Vân, nhưng hắn đối với người khác, đặc biệt là nữ nhân, đều có vẻ lạnh nhạt, xa cách.
Việc chủ nhân nhẹ giọng dịu dàng nói với một cô gái vừa như trấn an lại vừa như cầu xin người ta tin tưởng mình như thế, Du Thiên Vân chưa từng thấy lần nào trong quá khứ.
Cho nên, ngay khi Hạ Khinh Vũ thốt ra câu “...tin tưởng ta, được không?” thì Du Thiên Vân đã xác định luôn vị trí cho phu nhân tương lai của chủ nhân rồi.
Thế là cậu nhận ra mình đã quá thô lỗ với phu nhân của chủ nhân, không chỉ nạt nộ, mắng mỏ mà còn nắm tay người ta, còn muốn kéo người ta ra khỏi giếng mà vứt lên bờ.
Trong lòng hối hận và lo lắng không thôi, Du Thiên Vân sợ rằng cô gái xinh đẹp và yếu đuối kia sẽ ghét một kẻ cục súc như cậu rồi ghét lây luôn sang cả chủ nhân.
Vì vậy, Du Thiên Vân mới hối hả chạy đi tìm áo khoác để che chắn cho nữ chủ nhân tương lai, muốn lấy công chuộc tội, hòng có được chút ít thiện cảm của cô gái dưới giếng, lót đường cho chủ nhân tiến tới cướp người, à không, để cưới người về làm vợ.
Và rồi một lần nữa Du Thiên Vân cùng Hạ Khinh Vũ lại có cùng ý tưởng.
Đó là cậu sẽ tạo cơ hội để chủ nhân và cô gái kia cô nam quả nữ ở cạnh nhau.
Chủ nhân của cậu ưu tú như thế, tốt như thế, cô gái kia có mù mắt cũng phải nhận ra ưu điểm của ngài ấy.
Một khi lửa đã bén rơm thì Du Thiên Vân tin rằng ngày chủ nhân kết hôn cũng không còn xa nữa.
Du Thiên Vân hiểu rất rõ chủ nhân của mình.
Bản tính của Hạ Khinh Vũ rất trọng tình nghĩa, đặt nặng trách nhiệm của bản thân.
Nếu đã lỡ làm tổn hại danh tiết của con gái nhà người ta, Hạ Khinh Vũ tuyệt đối sẽ tìm cách gánh chịu trách nhiệm việc mình đã làm.
Còn nếu như cô gái kia đã có chồng hoặc hôn phu mà cứng đầu không chịu làm vợ của Hạ Khinh Vũ, thì Du Thiên Vân cũng đã chuẩn bị tinh thần sẽ uy h.i.ế.p cả gia đình của nàng ấy, uy h.i.ế.p luôn cả gia đình chồng hoặc hôn phu của nàng ấy.
So với Hạ Khinh Vũ, thủ đoạn của Du Thiên Vân có thể không nhiều bằng, nhưng tuyệt đối sẽ tàn nhẫn hơn.
Bởi vì, cậu có thể liều mạng vì chủ nhân, sẵn sàng hy sinh tất cả để đảm bảo hạnh phúc cho chủ nhân.
Thông thường, khi những người có cùng chung suy nghĩ gặp nhau thì sẽ luôn đồng thuận ý kiến với nhau.
Nhưng trong trường hợp lần này, Hạ Khinh Vũ lại không thể đồng ý với Du Thiên Vân.
Hắn lắc đầu, kiên quyết phản đối:
- Không được! Nàng ấy ở đây với ta không tiện.
Du Thiên Vân cũng bướng bỉnh cãi lại:
- Nhưng nàng ấy theo mọi người bây giờ cũng không ổn.
Thuộc hạ không thể đảm bảo tốt cho cả bọn họ lẫn nàng ấy được, nàng ấy quá yếu ớt, còn nhát gan, lại hay ngại ngùng, cái này cũng không chịu, cái kia cũng không chịu.
Nếu nàng ấy đi cùng sẽ làm ảnh hưởng đến những người còn lại.
Du Thiên Vân đúng là vì mục đích cuối cùng mà không từ thủ đoạn, không ngại kể xấu luôn cả phu nhân tương lai của chủ nhân.
Tạm thời Du Thiên Vân phải chấp nhận bị nữ chủ nhân ghét bỏ vì muốn có được cơ hội cho chủ nhân làm lửa bén vào rơm..