Kiều Nhi Sống Lại Mưa Nhẹ Bay Bay


Du Thiên Vân không nhìn ra được cảm xúc của cô gái trước mắt, không chỉ vì thần kinh cảm xúc của cậu vốn thô kệch, không quen phỏng đoán tâm tình của nữ nhân, mà còn bởi vì cậu đang bị câu hỏi của Vương Kiều Nhi làm cho rối loạn.
 
Đúng vậy, nếu chủ nhân đã có thể vì cậu mà không dám để cho chất độc bộc phát, thì lẽ nào ngài ấy lại không thể nén giữ chất độc vì cô gái này hay sao?
 
Nguyên nhân Hạ Khinh Vũ nén giữ chất độc vì Du Thiên Vân chính là sợ cậu nhìn thấy hắn đau đớn quá mức tự trừng phạt bản thân; còn với cô gái trước mặt mình, Du Thiên Vân đoàn, chắc chắn chủ nhân của cậu sẽ vì không muốn làm nàng ấy sợ hãi mà đè nén chất độc lại, hoặc tìm một chỗ nào đó nấp kín để chịu đau.

Du Thiên Vân càng nghĩ càng sợ, ngộ nhỡ chủ nhân lại bị đau đớn đến ngất đi rồi mãi mãi không thể tỉnh lại nữa thì sao?
 
Vương Kiều Nhi nhìn ánh mắt thất thần của chàng trai bịt mặt mà đoán ra được rằng câu nói của mình đã có tác dụng cảnh tỉnh cậu ta.

Nàng khẽ cử động muốn thoát ra khỏi chiếc áo choàng nhưng vẫn không được.

Vương Kiều Nhi bắt đầu lo lắng.


Chất độc Cầu Hoan Khẩn Dục trong cơ thể của nàng vẫn còn tồn đọng rất nhiều.
 
Ban nãy Vương Kiều Nhi ngâm mình trong nước lạnh khiến cơ thể tạm thời áp chế được sự rạo rực khô nóng do chất thuốc gây ra.

Nhưng bây giờ nàng lại đang được ủ ấm trong một chiếc áo choàng được lấy từ một trong những gã đàn ông của Hắc Giao trại vốn luôn được tẩm ướp mị dược, mị hương.

Điều đó khiến cho chất thuốc Cầu Hoan Khẩn Dục lại bắt đầu trỗi dậy mạnh mẽ hơn cả lúc đầu.

Vương Kiều Nhi thở dồn dập, phía trước của nàng, xung quanh nàng đều có hương vị nam tính của đàn ông.

 
Vương Kiều Nhi vùng vẫy.

Không ổn rồi.

Nàng nhất định phải tìm cách quay xuống giếng ngâm nước lạnh ngay trước khi lý trí bị dục vọng che lấp.

Vương Kiều Nhi bèn nhẹ giọng dụ dỗ:
 
- Ngươi cũng cảm thấy là không ổn rồi, đúng không? Vậy ngươi mau thả ta ra đi, rồi tìm một người nào khác có thể khiến chủ nhân của ngươi cam tâm tình nguyện bày ra dáng vẻ yếu đuối cho kẻ đó thấy.

Ta không thể làm được điều đó đâu.

Ngươi giữ ta ở đây cũng vô ích, chỉ càng làm cho bọn họ nghĩ là ngươi đang muốn… làm chuyện xấu xa với ta.

Như vậy không đáng đâu.


Ngươi là thuộc hạ mà bị mọi người nghĩ là làm ra những chuyện xấu xa thì chủ nhân của ngươi sẽ càng thêm mất mặt mà thôi.
 
Du Thiên Vân lắng nghe những lời của cô gái trước mặt, trong lòng của cậu thoáng d.a.o động.

Đúng vậy, nếu cậu làm ra những chuyện xấu xa, chủ nhân chắc chắn sẽ rất… đau lòng.

Thậm chí chủ nhân sẽ còn vì lỗi lầm của cậu mà tự áp đặt bản thân gánh thêm một tầng trách nhiệm trên vai một lần nữa.

 
Vương Kiều Nhi thấy được sự d.a.o động của chàng trai trước mặt trong lúc cảm giác rạo rực lại cồn cào bùng lên khắc rõ sự khao khát.

Nàng không dám chần chừ nữa, vội vã bồi thêm mấy câu:
 
- Đúng rồi, chủ nhân của ngươi trọng sĩ diện như thế, nếu hắn ta bị người đời mắng là làm chủ nhân mà không thể quản giáo được thuộc hạ, để ngươi đi làm chuyện bại hoại như thế, hắn sẽ càng cảm thấy mất mặt, có thể sẽ khiến tình trạng sức khỏe tệ thêm đấy.

Cho nên, ngươi thả ta ra đi, nhé.


Ta sẽ giải thích rõ ràng với chủ nhân của ngươi, rồi cùng các cô gái kia ra ngoài.

Không có ai ở cạnh chứng kiến, chủ nhân của ngươi chắc chắn sẽ không cần vì giữ sĩ diện mà nén chịu chất độc nữa.
 
Giọng nói của Vương Kiều Nhi mềm nhẹ, uyển chuyển như chính dung mạo của nàng hiện giờ.

Du Thiên Vân nghe mà lòng cũng mềm đi một chút, suýt nữa thì cậu đã đồng ý theo.

Nhưng nội dung lời nói của Vương Kiều Nhi khiến Du Thiên Vân không thể đồng ý được, nên lý trí lại tỉnh táo.

Chủ nhân của cậu chưa bao giờ vì sĩ diện mà bất chấp mạng sống.

Chủ nhân cũng sẽ không vì cậu làm sai mà cảm thấy mất mặt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận