Kiều Nhuyễn Tiểu Tức Phụ

“A Thiến, mới vài ngày, sao muội gầy đi
nhiều như vậy?” Dưới tàng cây hải đường, cô nương vội vàng đi đến từ hậu viện, dáng vẻ của nàng làm chàng trai đang ngồi chờ khiếp sợ. Đan Quế
đi đến cửa đại môn, đưa lưng về phía bọn họ, tựa như đã được dạy trước.

Hôm nay hắn đi đến ban sai sử Anh Quốc công phủ, trên người mặc áo mãng
bào màu đỏ, thắt lưng ngọc đái, càng thể hiện vẻ tôn quý, khí phái lỗi
lạc.

A Thiến cúi đầu nhìn chằm chằm giày của mình:“Không có? Chỉ là mấy ngày nay, muội ngủ không ngon.”

Mặc Kỳ Kiêu cúi đầu nhìn khí sắc của nàng:“Đôi mắt cũng đen, sắc mặt cũng vàng vọt, muội làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

A Thiến nghe ra ngữ khí hắn sốt ruột, liền ngẩng đầu lên:“Muội không sao, không phải thật tốt sao.”

“Còn nói không có việc gì, muội cái dạng này......” Rõ ràng chính là có tâm sự trong lòng, làm cho hắn lo lắng khó chịu.

“Muội lo lắng Tống gia từ hôn?”

Cô nương da mặt mỏng, đương nhiên lo lắng Tống gia từ hôn, mình không
còn mặt mũi, cũng làm cho người nhà dì mất mặt theo. Nhưng nếu Tống gia
không từ hôn, nàng cũng không buồn đến nổi vậy chứ.

Không hiểu được lòng nàng, Mặc Kỳ Kiêu tiếp tục hỏi:“Muội rất muốn gả cho Tống Dật phải hay không?”

“Không phải,” Lời nói thốt ra làm cho A Thiến có điểm ngượng ngùng, xoay người đưa lưng về phía hắn, ngập ngừng nói:“Muội sợ dì khó xử.”

Mấy ngày nay, dì vẫn bóng gió hỏi ý tứ nàng, nàng phải đem lời tổ phụ
nói với dì, còn nói không dám vi phạm ý nguyện tổ phụ. Tần thị cũng biết hai nhà trước đây đã định hôn ước, suy nghĩ hai ngày, quyết định dao
sắc chặt đay rối, trực tiếp nói với Tống lão thái thái. Nếu Tống gia
thật muốn từ hôn, A Thiến đã bấy nhiêu tuổi cũng không thể chậm trễ nữa, phải chạy nhanh tìm nhà chồng cho nàng mới được.

Mặc Kỳ Kiêu đi vào từng bước, nhìn sườn mặt ôn nhu của nàng hỏi:“Muội không phải không nghĩ gả cho hắn?”

A Thiến cúi đầu đỏ mặt, cùng một nam nhân nói loại đề tài này, thật sự
quá khó khăn.“Kiêu ca ca, hôm nay huynh đến có chuyện gì?”

“Huynh......” Chỉ lo đến, đã quên lấy một cái cớ.

Khang Quận vương ý nghĩ linh hoạt, lập tức nghĩ ra biện pháp ứng
đối:“Huynh muốn xem Tử Lâm huynh có một chút tin tức nào hay không?”

A Thiến quay lại nhìn hắn lắc đầu:“Ứng thiên phủ đã yết bảng, không biết kết quả như thế nào.”

“Huynh sẽ đi hỏi thăm, có tin tức lại đến nói cho muội hay.” Ánh mắt hắn chặt chẽ khóa hai tròng mắt của nàng, dường như muốn nhìn ra điểm gì
đó.

A Thiến bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, trên mặt ẩn ẩn có chút đỏ, cúi đầu nhìn giày hắn, nhẹ giọng nói:“ Hà bao muội thêu cho huynh đẹp lắm, vừa
rồi sốt ruột đã quên mang lại đây, chốc lát muội trở về lấy cho huynh.”

Hắn thích nghe thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng như vậy của nàng, trong veo
xông vào trong lòng, làm cho toàn thân hắn thư sướng. Cây hải đường run
rẩy, cành lá phất phơ trong gió, phiến lá vàng nghịch ngợm dính vào búi
tóc của nàng, hắn nâng tay chạm vào, xúc cảm giải đi nhiều ngày tương
tư.

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, hắn chạm vào búi tóc vân kế mềm mại, tay lấy đi phiến lá vàng, nói nhỏ:“Đừng nhúc nhích.”

“Phu nhân đã trở lại.” Đan Quế lớn tiếng vấn an, tiến lên hai bước đón
nhận, Tần thị đã vào sân, lại bị hai thân ảnh dưới tàng cây hải đường
làm kinh sợ.

“Dì.” A Thiến đi vào vài bước.

Vẻ mặt Tần thị không dấu được tức giận, thân mình cũng có chút run rẩy.

Mặc Kỳ Kiêu nhìn lướt qua, đoán rằng bà chắc đã thấy được. Vẫn còn bình
tĩnh hô một tiếng sư mẫu. Hắn đi lên phía trước, che trước người A
Thiến.

Nếu có tức giận cứ việc hướng tới hắn, không cần khó xử cô nương của hắn.

“Khang Quận vương có gì chuyện quan trọng?” Tần thị lạnh lùng hỏi.

“Ta tới hỏi tin tức của Tử Lâm huynh, A Thiến nói không có, ta tính đi hỏi thăm một chút đây.”

“Nếu như thế, nhọc Vương gia lo lắng, xin đi thong thả.” Tần thị hạ lệnh đuổi khách.

Mặc Kỳ Kiêu lo lắng, còn muốn giải thích:“A Thiến là ta kêu muội ấy ra,
sư mẫu nếu trách tội thì hãy trách ta, chớ để muội ấy khó xử.”

Tần thị tức giận cười lạnh:“Tự ta sẽ dạy cháu ta, Vương gia còn muốn dạy như thế nào? Vương gia đến tột cùng đang lo lắng cái gì?”

Mặc Kỳ Kiêu bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nhìn A Thiến nói:“Mới đến kinh
thành mấy ngày, A Thiến liền gầy nhiều như vậy, ngày khác Tử Lâm huynh
vào kinh, mặt mũi nào ta gặp huynh ấy. Lúc trước, khi rời Thúy Bình Sơn, ta từng cam đoan thay thế đại ca chăm sóc tốt cho A Thiến.

Tần thị cũng yên lặng thở dài:“Vậy đa tạ Khang Quận vương, Tử Lâm có một vị bạn thân như ngài, thật sự là phúc khí của nó.” Thanh âm bà trầm
thấp, khó có thể nhận là thật tâm hay là chế nhạo.

Kỳ thật Tần thị cũng không nhìn thấy động tác vô cùng thân thiết của hai người, chỉ là bản năng cảm thấy vị Khang Quận vương này hơi quá quan
tâm A Thiến, hai người lén gặp mặt như vậy không hợp lễ cho lắm, cho dù
là quang minh chính đại ở trong đình viện, bên cạnh còn có nha hoàn.

Kỳ Kiêu nhẹ giọng nói với A Thiến:“Huynh đi trước, muội ăn nhiều một
chút, đừng suy nghĩ lung tung, mọi sự có huynh cùng đại ca lo liệu, sẽ
không để muội chịu ủy khuất.”

A Thiến gật đầu, nhẹ giọng dặn hắn trên đường cẩn thận.

“Con đi theo ta.” Tần thị liếc mắt cháu gái còn nhìn theo thiếu niên rời đi, chân đi nhanh vào hậu viện.

Tống gia là cái gì, cư nhiên đem phiền não cho A Thiến.

Vào phòng, A Thiến trấn định, khoanh tay im lặng. Tần thị mở miệng hai lần, cũng không biết nói từ đâu.

“A Thiến, con đã quên chuyện Tống gia rồi à. Về sau, dì sẽ mang con xuất môn làm khách, để các thái quân phu nhân trong kinh gặp con nhiều hơn,
tự nhiên sẽ nhận ra điểm tốt của con. Ta không tin, cô nương nhà chúng
ta tốt như vậy, mà không ai nhìn ra.” Tần thị tức giận ngực còn phập
phồng.

Đã nhiều ngày rối rắm lo lắng, rốt cuộc vẫn xảy ra, A Thiến thở ra một
hơi thật dài, trong lòng một khối đá rơi xuống. Lo lắng người ta từ hôn
mình thật mất mặt, kỳ thật quên đi cũng tốt, không cần lại phải lo lắng.

“Dì không cần tức giận, thật ra chúng ta không cần phiền não về vấn đề
này, nhà chúng ta hiện tại như vậy, ai còn để ý đến chứ? Con chỉ muốn
biết người ta nói như thế nào, về sau nếu bị nhắc đến thì còn biết cách
ứng phó.” Dù sao đây là đại sự trong nhà, cho dù nàng da mặt mỏng, nhưng cũng phải rõ ràng rành mạch.

Tần thị không mở miệng được, chỉ nói:“Con cũng không cần ứng phó, coi như không có chuyện gì là được.”

“Dì, kỳ thật con cũng chỉ muốn biết lòng người có phải thật sự lạnh bạc
như vậy không, lúc còn nhỏ Dật ca ca rất tốt với con, khi đó con còn
nhỏ, không thể nói rõ có thích hay không, nhưng...... lòng người thật
sự dễ thay đổi đáng sợ như vậy sao?”

Tần thị nhíu mày, tĩnh tâm cân nhắc một lát, quyết định nói ra hết toàn
bộ:“A Thiến con ngồi xuống đây, nghe dì nói chút chuyện. Tống Dật là đứa nhỏ tốt, hàng năm đều tới chúc tết dượng con, cũng hay hỏi ta có tin
tức của Tử Lâm và con không, trong lòng nó hẳn còn vướng bận. Nhưng
đương gia Tống gia là lão thái thái, mẫu thân Tống Dật không có tiếng
nói, nếu lão thái thái không thích con, con miễn cưỡng gả qua, cũng
không có ngày lành. Ta hôm nay uyển chuyển nói cùng Tống lão thái thái
chuyện con hồi kinh, người ta cũng chưa nói từ hôn, căn bản là không
thừa nhận có hôn sự này, chỉ nói lời tiểu hài tử có thể giữ lời sao? còn nói......”

Tần thị nhìn A Thiến, nhẫn tâm nói:“Còn nói Tống Dật nếu trúng Trạng
Nguyên, có lẽ Hoàng thượng sẽ tứ hôn, niệm tình hai nhà là bạn cũ, A
Thiến nếu thật lòng thích Tống Dật, cũng có thể cho con vào cửa làm
thiếp thất. A Thiến, con phải chặt chẽ nhớ kỹ cho ta, cô nương nhà chúng ta dựa vào cái gì phải làm thiếp, con đừng bị Tống Dật kia gạt, nếu đã đánh mất tâm, cũng chỉ có thể buông tay mà thôi.”

A Thiến tức giận thân mình run rẩy, hai hàm răng trắng sáng cắn lại
khanh khách rung động:“Dì yên tâm, con...... Phi! Con mới không trúng ý
hắn đâu. Hắn tính cái gì vậy, con thà rằng cả đời không lấy chồng, đến
trong miếu làm ni cô, cũng tuyệt không gả cho hắn.”

Hai hàng nước mắt lăn dài, A Thiến vẫn không nhịn được khóc. Bị người
hèn hạ đến như vậy, còn không phải bởi vì Nhiễm gia suy tàn sao. Nếu vẫn còn là hầu môn quý nữ năm đó, Tống gia làm sao dám nói như vậy. Năm đó
lão thái gia Tống gia là quan to tam phẩm, nhưng khi so sánh với An Bình hầu phủ, vẫn là với cao.

Sáng sớm hôm sau, Từ Vĩnh Hàn đang cùng Mặc Kỳ Kiêu dùng bữa sáng, Tiết
Lục vội vàng đi đến:“Vương gia, Đan Quế vừa mới đưa tin tức tới, Tống
gia căn bản không tiếp nhận hôn ước, còn nói một ít lời không chịu nổi,
đại cô nương cảm thấy bị người ghét bỏ, ôm chăn khóc một đêm, bình minh
mới thiếp đi.”

Mặc Kỳ Kiêu cầm đũa nghĩ, cười nói:“Tốt, xế chiều hôm nay đi Vệ gia.
Ngươi chuẩn bị một chiếc xe ngựa, đem thuốc bổ mấy ngày trước Hoàng hậu
nương nương đưa mang theo.”

Tiết Lục lĩnh mệnh đi, Từ Vĩnh Hàn biểu tình hưng phấn của hắn, chế nhạo nói:“Người ta khóc cả đêm, đệ vui đến như vậy à?”

“Hắc hắc! Đệ đương nhiên đau lòng, nhưng đau dài không bằng đau ngắn,
hiểu sớm một chút hôn ước phức tạp của nàng, sẽ lại có cuộc sống mới.”

“Cho dù trong lòng nàng có người khác, đệ cũng không để ý?” Từ thất thiếu gia buông đũa, ánh mắt thâm trầm nhìn hắn.

“Trong lòng nàng không có người khác, điểm này đệ thập phần khẳng định.” Khang Quận vương kiêu ngạo nâng cằm lên.

“Không có người khác, sao nàng khóc, còn không phải là khóc vì Tống Dật sao?”

“Thất ca, huynh không hiểu đâu, nàng khóc là vì mình. Các cô nương luôn
đa sầu đa cảm, huống chi tình huống của Nhiễm gia. Nàng trở về nơi có
thời thơ ấu tốt đẹp, nhớ đến mấy năm nay cùng cha mẹ chia lìa, hiện tại
lại bị người xem thường, cảm khái thân thế mà khóc, không can hệ với
Tống Dật.” Khang Quận vương bình tĩnh phân tích tình huống, tiếp theo ăn cơm, Từ thất thiếu gia ăn không vô nữa, yên lặng suy nghĩ.

“Khang Quận vương quý chân đạp tiện, dân phụ trong lòng thực bất an, xin hỏi có chuyện gì quan trọng?” Tần thị vẻ mặt nghiêm nghị, vị Vương gia
này đến có điểm rất lạ.

“Ta muốn mang A Thiến đi một nơi, thỉnh sư mẫu hỏi giúp, nàng có muốn đi với ta không?” Mặc Kỳ Kiêu mang theo vẻ mặt chồn chúc tết gà ôn hòa mỉm cười.

“Không được, nam nữ thụ thụ bất thân, sao có thể cho nàng một mình đi với Vương gia.”

“Ta là nghĩa huynh của nàng, nhìn nàng ở lớn lên Thúy Bình Sơn, thân như huynh muội, có gì không thể?” Khang Quận vương chính khí nghiêm nghị.

“A Thiến sẽ không đồng ý.” Tối hôm qua khóc cả một đêm, buổi sáng hôm nay mắt sưng đỏ, tuy đã bôi thuốc, nhưng vẫn chưa bớt.

“Sư mẫu không cần khẳng định như vậy, chưa hỏi qua A Thiến mà, làm phiền nha hoàn sư mẫu giúp ta đến hỏi một tiếng đi.” Hắn đem nha hoàn kêu lên đến, cúi đầu phân phó một tiếng, liền khí định thần nhàn ngồi xuống
uống trà.

Hôm nay hắn mặc thường phục màu xanh, cổ áo và cổ tay áo thêu tơ vàng,
hoa văn vân cẩm làm hắn khí độ bất phàm, cũng thêm vài phần thành thục,
trên người mặc áo choàng càng hiện trầm ổn đại khí. Tần thị cũng biết
Khang Quận vương tuấn tú lịch sự, nhưng là......

Không bao lâu, A Thiến mặc quần áo xuất môn vội vã đi vào tiền thính:“Kiêu ca ca, huynh muốn dẫn muội đi Nhiễm phủ?”

Mặc Kỳ Kiêu cơ hồ là giật bắn người, mới một ngày, sao có thể sưng đến như vậy.

“Mắt muội làm sao vậy?” Biết rõ còn cố hỏi.

A Thiến quay mặt:“Không có việc gì.”

Khang Quận vương cũng không hỏi nhiều, phân phó Đan Quế:“Bên ngoài lạnh
lẽo, chốc lát trời có thể nổi gió, đi lấy áo choàng cho cô nương.”

A Thiến lo lắng hỏi:“Trên cửa dán giấy niêm phong, làm sao có thể đi vào?”

Kỳ Kiêu cười nói:“Muội quên Hoàng thượng đem Hộ Quốc công phủ thưởng cho huynh sao. Hai phủ chỉ cách nhau bức tường, lâu năm thiếu tu sửa, năm
nay lại địa chấn hai lần, có một đoạn tường vây đã ngã, chúng ta có thể
đi vào từ sau vườn.”

“Đi nhanh đi, dì, con...... Tám năm nay, con không về thăm nhà một chút, con muốn trở về nhìn xem.” A Thiến khóc nức nở, Tần thị không đành
lòng, bà biết A Thiến không phải đứa nhỏ ham chơi, nếu Khang Quận vương
dẫn nàng du sơn ngoạn thủy, nàng khẳng định sẽ không đồng ý. Chỉ có đi
Nhiễm phủ là nàng bất luận như thế nào cũng không cự tuyệt.

“Đi đi, trở về sớm một chút. Xin Khang Quận vương hãy lấy thân phận
huynh trưởng, bảo vệ A Thiến cẩn thận.” Tần thị bất đắc dĩ thở dài, bà
lo lắng với sự nhiệt tình quá phận của Khang Quận vương, cũng không còn
biện pháp, chỉ mong Nhiễm Tử Lâm đến kinh thành sớm một chút.

Khang Quận vương rất quân tử phong độ đáp ứng, mang theo A Thiến xuất
môn, trước sau không xa không gần vẫn duy trì khoảng cách năm bước. Lúc
lên xe ngựa, cũng là Đan Quế đỡ nàng lên xe, hắn ở một bên nhìn chủ tớ
hai người lên xe, mới cùng Tiết Lục lên ngựa hộ tống.

Tần thị hơi hơi yên tâm, vị Khang Quận vương này có đôi khi nhìn vẫn nho nhã lễ độ, chung quy là hậu duệ quý tộc hoàng gia, lại là nghĩa đệ của
Tử Lâm, hẳn là sẽ không làm ra chuyện thất thường gì.

Trên xe ngựa đã có một đống hòm khắc hoa tinh xảo, Đan Quế tò mò nhìn
thoáng qua, đoán rằng chắc Vương gia muốn tặng cho cô nương, chỉ chờ
lúc trở về sẽ đưa vào trong phủ.

Nàng nghĩ trong lòng có thể hầu hạ cô nương thật sự là phúc khí của nàng.

Vì muốn đưa phụ thân đi xem bệnh, nương tính đem nàng cùng muội muội bán cho người ta nha tử, nghe nói những người nha tử đó rất khó khắn, cô
nương nhà hàng xóm chính là bị bọn họ phá thân trước, lại bán cho một
phủ làm thô sử nha đầu, cả ngày phụ trách giặt quần áo, hai tay đều sưng lên hết, còn không cho về thăm nhà. Là một láng giềng đưa đồ ăn vào
trong phủ kia thấy nàng ta, mới nói cho cha mẹ nàng ta biết. Hiện tại
bọn họ một nhà tiết kiệm hết mức, muốn đem tiền chuộc lại đứa nhỏ.

Buổi tối hôm đó, một nhà ôm nhau khóc rống không biết về sau còn có thể
gặp lại hay không, không phải nương nhẫn tâm, nếu không có cha, bọn họ
cũng không sống được, bọn du côn lưu manh sẽ không buông tha nàng và
muội muội. Cho dù các nàng có chút công phu, cũng không thể phòng thủ
đoạn của những người đó.

Buổi tối hôm đó, Tiết Lục bị một láng giềng mang theo vào nhà bọn họ,
nói là muốn tìm hai nha hoàn, cấp tiền công nhiều còn có thể về nhà thăm cha mẹ, chính là muốn các nàng phối hợp diễn một tuồng kịch.

Mới đầu nàng còn bán tín bán nghi, đợi đến khi thấy Khang Quận vương,
lại thấy hai cô nương đẹp như thiên tiên, nàng tin. Quả nhiên được thật
nhiều tiền, bệnh phụ thân đã chuyển biến tốt, Tiết Lục nói chỉ cần nhất nhất nghe lệnh, thúc đẩy cô nương gả cho Vương gia, nàng sẽ có thêm
nhiều điều tốt.

Đan Quế là cô nương chính trực, có nghĩa tâm luyện võ nhân hiệp, nếu là
chuyện gài bẫy hại người, nàng sẽ không làm vì tiền. Nhưng chuyện này
rất khác, nàng cảm thấy Khang Quận vương là người tốt, lại thích cô
nương như vậy, bọn họ nên ở cùng một chỗ. Mình đang làm là chuyện tốt
cho người tốt.

A Thiến không biết trong cái đầu nhỏ của nàng suy nghĩ nhiều như vậy,
lại đắm chìm trong hồi ức của mình. Nhiễm phủ mỗi một chỗ nàng đều quen
thuộc, tuổi thơ màn mạc hiện lên ở trước mắt.

Xe ngựa đi trên mặt đường bằng phẳng ở đế đô, vững vàng đi trước.

“A Thiến, bên kia có thổi đồ chơi làm bằng đường (giống tò he bên mình), muội muốn hay không?” Mặc Kỳ Kiêu tiến đến bức màn hỏi.

A Thiến vén bức màn xem qua, trên đường náo nhiệt, có bán rất nhiều món ăn vặt.“Không cần, muội không phải tiểu hài tử.”

Hắn biết nàng thích, chỉ là ngượng ngùng thôi, liền đi qua mua vài cái mang lại gần bức màn.

Hai cô nương lập tức bị đồ chơi làm bằng đường trông rất sống động hấp
dẫn, một ông cụ cười ha ha, còn có một Vương mẫu nãi nãi ung dung hoa
quý, một Na Tra nháo hải. A Thiến cầm lấy một mỹ nữ đang múa, váy tung
bay, nhìn xem không biết là ai, hỏi Đan Quế, nàng cũng lắc đầu.

“Kiêu ca ca, đây là ai?” Nàng vén bức màn hỏi hắn.

“Là muội a.” Mặc Kỳ Kiêu cười nói.

“Phải không? Giống sao? Đan Quế ngươi xem giống không?” A Thiến nhìn trái, nhìn phải.

Đan Quế cười cười nói:“Giống.”

A Thiến quay đầu lại hỏi Kỳ Kiêu:“Sao huynh kêu người ta làm thành bộ dáng của muội?”

“Huynh tả cho hắn nghe bộ dáng của muội, cũng giống lắm mà.”

A Thiến lại cúi đầu nhìn xem, bỗng nhiên nhìn cửa sổ xe nói:“Gạt người,
huynh đi qua liền mua trực tiếp, đồ chơi làm bằng đường này rất cứng, rõ ràng là đã làm lâu rồi.”

Mặc Kỳ Kiêu cười ha ha:“Ai kêu muội dễ bị lừa, không lừa muội thì lừa ai?”

“Chán ghét, huynh nói muội khờ, huynh mới ngốc đó.” A Thiến mân mê miệng, làm cái mặt quỷ với đồ chơi làm bằng đường.

Kỳ Kiêu sợ nàng tức giận, vén bức màn nhìn nàng:“Huynh khờ, được rồi, đi thôi.”

Nàng xoa cái miệng nhỏ nhắn, trừng một đôi mắt tiểu bạch thỏ, hướng tới
đồ chơi làm bằng đường thổi thổi, như muốn thúc dục mỹ nữ bay lên. Bị
người nhìn thấy, liền thật nhanh nhìn hắn một cái, cúi đầu vụng trộm
cười.

Mặc Kỳ Kiêu yên tâm buông màn, tâm tình sung sướng giục ngựa đi trước.

Đan Quế lại một lần nữa khẳng định ý nghĩ của mình, cô nương nên gả cho Vương gia, Vương gia luôn có thể làm nàng vui vẻ.

Bài tử Hộ Quốc công phủ đã đổi thành vài chữ to rồng bay phượng múa
“Khang Quận vương phủ”, bọn họ không vào từ cửa chính, tiền viện có rất
nhiều người đang tu chỉnh phòng ốc, đình viện. Theo cửa hông phía đông
vào hậu viện, nơi này thập phần im lặng, công trình sửa chữa còn chưa
tiến hành đến nơi này.

Tiết Lục dẫn đường, tìm được một đoạn tường vây sụp xuống kia.

“Các ngươi canh giữ ở nơi này, không cho bất luận kẻ nào tiến vào.”
Khang Quận vương phân phó hạ nhân, liền giữ chặt tay A Thiến:“Huynh giúp muội đi qua.”

Nhìn một đống hỗn độn dưới chân, A Thiến chỉ phải nắm tay hắn, thận trọng đi trước.

“Đến đây, nhảy xuống, huynh đỡ muội.” Kỳ Kiêu nhảy xuống trước, vươn hai tay tiếp đón A Thiến.

“Thật có thể nhảy xuống sao?” A Thiến đứng ở tường do dự.

“Tin tưởng huynh, nhảy đi.”

A Thiến nhắm mắt lại, cố lấy dũng khí nhảy xuống.

Ngực trước, không phải, là ở trên ngực hắn. Phía sau lưng ngay sau đó đã bị cánh tay hữu lự của hắn ôm lại, bị hắn ôm quay một vòng.

Thân mình mềm mại của nàng bổ nhào vào trong ngực hắn, nhất là đôi núi
nhỏ mềm mại trước ngực, chạm vào ngực hắn lại bị đẩy lại một chút. Khuôn mặt hồng hồng giống trái đào mật, lông mi thật dài run run không dám
mở, hai bờ môi đỏ mọng như cánh hoa kiều diễm nhếch lên......

Hắn theo bản năng cúi đầu nhìnhân nàng, lại dừng lại ở bên môi, nhịn
nhẫn, hơi hơi ngẩng đầu nhìn mắt nàng, nói:“Muội mở mắt ra đi, xuống tới đất rồi.”

A Thiến mở mắt ra, liền vùng ra khỏi cái ôm của hắn, nhìn từng ngọn cây
cọng cỏ của nhà cũ, nỗi vắng vẻ không làm sao nói được, lắc đầu, đi theo Mặc Kỳ Kiêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui