Hai đứa trẻ nói chuyện ríu rít trong sân, Lâm Trường Quý vội vàng qua gọi bọn chúng vào trong: “Tử Long Tử Kiệt, tam thúc các ngươi đã về, mau vào chào hỏi đi.
”
Hai bọn chúng cũng không cảm thấy có gì, vừa mới lấy được đồ ăn ngon, lúc này còn đang vui vẻ, cười hớn hở đi vào nhà.
Vào trong phòng, hai huynh đệ vẫn còn cười hớn hở, thấy sắc mặt Lâm Trường Nguyên không tốt, ngồi ở đó nhìn bọn họ chằm chằm, lúc này hai người mới cảm thấy có hơi không đúng.
Tử Long lớn gan hơn chút, lúc này liền lên tiếng trước: “Tam thúc.
”
Lâm Trường Nguyên cũng không đáp lại bọn họ, Tử Kiệt cũng gọi theo, một lúc sau Lâm Trường Nguyên mới hơi gật đầu.
“Hai người các ngươi lúc trước hại Kỳ Nhi bị sét đánh, đã biết lỗi chưa?”
Hắn liền đi thẳng vào chủ đề, hai đứa nhóc trong nháy mắt đều sững người.
Trong lòng Tử Kiệt liền đang nghĩ, chuyện này không phải cũng đã trôi qua rồi à? Sao còn muốn nhắc lại a? Không lẽ lúc này tam thúc còn muốn truy cứu?
Hôm đó mặc dù đã ăn mấy roi, nhưng chỉ là đau da đau thịt, sau đó Đỗ thị lại dỗ dành rất lâu, hai đứa trẻ này căn bản là không nhận ra lỗi của mình.
Bình thường ở nhà, Đỗ thị vô cùng chiều chuộng hai người bọn họ, cũng dưỡng thành thói quen này, ai cũng không sợ.
Cho bây giờ Lâm Trường Nguyên nhắc đến chuyện này, Tử Kiệt vẫn gân cổ lên nói: “Không có, mẹ con đã nói, đều là tự bọn họ xui xẻo, không liên quan đến hai bọn con, tam thúc nói sai rồi.
”
Vừa nghe lời này, Lâm Trường Quý ở bên cạnh hận không thể đánh hai cái vào mông tên nghịch tử này, sao có thể nói chuyện như vậy được?
Biết rõ tam thúc hắn lúc này đang tức giận, vậy mà còn cố ý đổ thêm dầu vào lửa, đứa trẻ thật sự là bị Đỗ thị chiều hư rồi, không hiểu quy củ gì cả.
Vừa nãy hắn còn xót con cơ, lúc này đột nhiên liền cảm thấy để lão tam dạy dỗ một chút cũng tốt, hai đứa trẻ này thực sự quá nghịch ngợm.
Hắn làm cha thấy xót con cũng không xuống tay được, vả lại có Đỗ thị bảo hộ, hắn cũng không làm gì được.
Nếu như mình động thủ, trong lòng con cũng sẽ ghi hận hắn, vì thế cũng một mực dung túng, nếu như để người khác làm ngược lại có thể đánh bọn chúng cho ra hồn.
“Kỳ Nhi sao lại lên cây hả?” Lâm Trường Nguyên sầm mặt hỏi.
Tử Long không có tí ăn năn nào, ngẩng đầu nói: “Nàng tự mình trèo lên đó, bọn con chẳng qua chỉ là treo sọt của nàng lên cây thôi.
”
Lâm Đức Chính trừng mắt nhìn Tử Long một cái: “Tử Long, nói chuyện với tam thúc ngươi thế à? Mau nhận lỗi nhanh.
”
Tử Long hừ một tiếng: “Lại không phải là lỗi của con, chính là nàng tự mình xui xẻo, đần như vậy, thế mà trèo lên cây.
”
Lần này là ai cầu tình cũng đã không có tác dụng, cho dù là Tư Kỳ tự trèo lên cây, Lâm Trường Nguyên cũng muốn tìm kẻ đầu sỏ đánh cho một trận hẳn hoi.
Trong bếp đang làm cơm, Đỗ thị vẻ mặt nịnh hót nói chuyện cùng Tuyên thị, lúc này liền nghe thấy tiếng khóc to oa oa từ bên ngoài truyền vào: “Mẹ, mẹ, mẹ mau đến cứu con.
”
Đỗ thị sững sờ, đây không phải là giọng Tử Long à? Nàng vội vàng ra khỏi nhà bếp, liền thấy Lâm Trường Nguyên đang cầm một nhánh cây Hoàng Kinh đánh trẻ con ở trong sân, người bị đánh không phải chính là hai con trai bảo bối của nàng sao?
Đỗ thị tựa như mình bị đánh, nhảy cẫng lên, đi mấy bước liền xông vào trong sân, chắn trước mặt Lâm Trường Nguyên: “Lão tam ngươi làm gì, ngươi dựa vào cái gì mà đánh con trai ta, ngươi đừng tay!”
Lâm Trường Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Liền dựa vào bọn chúng suýt nữa hại chết con gái ta, nhị tẩu tốt nhất là tránh ra, cẩn thận bị thương.
”
(Hết chương)