Đỗ thị trực tiếp cướp lấy cây gậy: “Đánh rắm ấy, tự con gái ngươi không hiểu chuyện, trách con trai ta làm gì!”
Lâm Trường Nguyên lười nói chuyện, đẩy nàng ra liền muốn đánh, Tuyên thị vội nói: “Tướng công, hay là đừng đánh nữa.”
Lâm Trường Nguyên lúc này đang trong cơn giận dữ, nhưng Tuyên thị vẫn tỉnh, bây giờ nhiều người đang nhìn như vậy, đánh một trận là hết giận, nhưng mà trong nhà sẽ loạn đến mức không vui.
Lần này bọn họ chuyển về ở, chuyện này còn chưa thương lượng với cha mẹ đâu, lúc này đừng làm đến mức trong lòng mọi người không thoải mái.
“Tướng công, vừa rồi đánh mấy cái cũng coi như cho qua chuyện đi.” Tuyên thị nhỏ giọng khuyên hắn, nháy mắt.
Vợ chồng nhiều năm, nàng có ý gì Lâm Trường Nguyên vừa nhìn liền có thể thấy rõ, gật đầu.
Hai đứa trẻ khóc rất to, Lâm Trường Nguyên lạnh mặt nói: “Hôm nay ta tạm thời tha cho các ngươi, ta nói trước, sau này các ngươi lại bắt nạt cô nương trong nhà, đừng trách ta không khách sáo, cha mẹ các ngươi chiều các ngươi, còn ta không có chuyện đấy đâu.”
Hắn nói xong liền quay người trở lại nhà trên.
Đỗ thị ngồi dưới đất kêu khóc om sòm: “Chao ôi, đây là tạo nghiệt gì a? Vừa trở về liền đánh hài tử, ngươi muốn đánh sao không đánh con ngươi? Cứ ở đây ăn vạ con trai ta.”
Lâm Trường Quý ở bên cạnh nhìn, sầm mặt lại, Đỗ thị này cũng quá mất mặt.
Con phạm lỗi, vừa rồi dạy dỗ một chút cũng không có gì to tát cả, vả lại bọn họ đều đang nhìn, lão tam xuống tay cũng không nặng.
Lúc này cho qua cũng đã cho qua rồi, bà nương này khóc cái gì mà khóc?
Mọi người đều đã vào trong, Lâm Trường Quý đi qua, kéo Đỗ thị: “Ngươi đừng ở đây ăn vạ nữa, chúng nó còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi đã lớn thế này không lẽ cũng không hiểu chuyện?”
“Chuyện này nếu như lão tam không hết giận, sau này sẽ luôn nén trong lòng, để hắn trút giận một chút là được, sao ngươi lại không hiểu?”
Đỗ thị vốn còn muốn khóc, nghĩ nghĩ lời này ngược lại cũng có lí.
Ai không biết vợ chồng lão tam biết kiếm tiền, cuộc sống ở nhà không tệ là nhờ có hai bọn họ.
Lần này bọn họ trở về chắc chắn cũng mang về không ít đồ tốt, đồ đều còn chưa lấy được, lúc này sao có thể khiến bọn họ tức giận được?
Đỗ thị vừa suy sét cũng liền nhịn cục tức này xuống, trừng mắt nhìn Lâm Trường Quý: “Ngươi đúng là giỏi, cứ trơ mắt nhìn con trai ngươi bị đánh, sau này con trai ngươi có tiền đồ, nhất định không hiếu thuận với ngươi.”
Nói xong Đỗ thị liền kéo hai người Tử Long Tử Kiệt về phòng, phải dỗ con cho tốt mới được.
Lúc này ở nhà trên Lâm Đức Chính đã có thể lên tiếng: “Lão tam à, đánh cũng đã đánh, cơn giận này cũng coi như ngươi đã trút ra được, sau này chuyện này liền coi như cho qua.
Trong nhà vẫn là nên hòa thuận, ngươi nói xem có phải không?”
Lâm Trường gật gật đầu: “Cha, vừa rồi làm khó cha rồi.”
Lâm Đức Chính nói: “Chuyện này cũng không có gì, các ngươi cũng thương Tư Kỳ, lúc trước khi các ngươi chưa về còn đang nghĩ nên ăn nói với các ngươi thế nào, là chúng ta không chăm sóc tốt hài tử.”
“Cha, người tuyệt đối đừng nói như vậy, chúng con quanh năm không ở nhà, mấy đứa trẻ ở nhà làm phiền mọi người không ít.
Tử Tuấn mặc dù đã hơi lớn, nhưng cũng không được việc nhiều, nếu không có hai người chăm sóc, mấy đứa trẻ vẫn không thật sự khiến người ta yên tâm được.”
Lâm Đức Chính cười cười, Ngô thị ở bên cạnh nói: “Lão tam à, lần này ta thấy các ngươi mang đồ đạc về không ít, là muốn ở lâu trong nhà phải không?”
Nếu đã nhắc đến chuyện này, Lâm Trường Nguyên bèn nói luôn: “Cha mẹ, con đang muốn thương lượng cùng hai người chuyện này.
Mấy năm trước chúng con ra ngoài dốc sức làm ăn cũng là vì để trong nhà có thể sống tiếp.
Mấy năm nay luôn ở bên ngoài, con và nương tử đều nhớ nhà.”
“Sớm đã thương lượng, hay là một hai năm nữa liền về đi thôi, vốn là con nhà nông, thành thật làm ruộng quan trọng nhất.”
“Đúng lúc lần này Kỳ Nhi xảy ra chuyện, chúng ta lo lắng, vì vậy liền bán hết sản nghiệp ở bên ngoài, chuẩn bị trở lại yên ổn sống qua ngày.
Chuyện này chúng ta không thương lượng trước với cha mẹ, còn không biết cha mẹ có khó xử hay không.”
Vừa nghe lời này, Ngô thị vội nói: “Chuyện này có gì khó xử, vốn chính là người một nhà, các ngươi đã quyết định trở về chúng ta còn thấy vui kìa.
Ta và cha các ngươi cũng đang thương lượng, nói là nên khuyên các ngươi chuyển về ở, đây vừa hay, người một nhà ở cùng nhau.”
Cơm canh đã nấu xong, mấy chị em dâu ở trong bếp liền bưng lên nhà trên.
Đỗ thị vừa bê rau vào liền nghe thấy lời này, trong lòng lộp bộp một tiếng, hai vợ chồng lão tam muốn trở về?
Lúc này hai người lớn đang nói chuyện, nàng cũng không dám chen ngang, đặt rau xuống lại ra ngoài.
Vào đến nhà bếp, Đỗ thị trực tiếp hỏi: “Đệ muội, lần này các ngươi muốn về nhà ở à?”
Tuyên thị hơi sững lại, sau đó gật gật đầu: “Đúng vậy, rốt cuộc vẫn là trong nhà tốt, dù sao cũng phải trở về.”
Lưu thị cười nói: “Trở về tốt, trở về tốt a, bây giờ trong nhà náo nhiệt rồi, cha mẹ cứ luôn nhắc các ngươi mãi.”
Đỗ thị còn muốn nói gì đó, Tuyên thị đã gọi: “Tư Dao, qua đây bưng rau lên, bảo đại ca nhị ca ngươi dọn bàn chuẩn bị ăn cơm.”
Hôm nay trong nhà cũng chỉ thêm vợ chồng hai người Lâm Trường Quý, còn có Tử Thần vẫn đang ngủ, nhưng đã thấy náo nhiệt hơn nhiều.
Trong nhà trên bày hai cái bàn, người lớn ngồi một bàn, trẻ con ngồi một bàn, như vậy cũng ngồi đầy bàn.
Hôm nay Ngô thị cực kỳ vui vẻ, cười nói: “Mọi người cùng ăn, hôm ăn vui, lão tam và vợ lão tam muốn trở về ở, sau này không đi nữa.”
Vừa nghe lời này, Tử Tuấn sáng mắt lên: “Cha mẹ, hai người thật sự không đi nữa?”
Lâm Trường Nguyên cười hớn hở gật đầu: “Không đi, không đi nữa, chỉ ở à cùng với mấy đứa các con thôi.”
Mấy đứa trẻ tam phòng vô cùng vui vẻ, ai không mong cha mẹ ở bên cạnh, lúc này vừa khéo, cả nhà bọn họ cuối cùng cũng không phải xa cách nữa.
Trên bàn cơm, lão thái thái và Tuyên thị vô cùng thân thiết, đã lâu không gặp, hôm nay lại vui vẻ, đương nhiên là rất vui.
Đỗ thị nhìn mà trong lòng hụt hẫng, nàng không thích Tuyên thị, bởi vì Tuyên thị cũng có con trai.
Nàng cũng không mong cả nhà lão tam trở về, rốt cuộc nếu như vậy thì nàng không phải là con dâu duy nhất sinh được con trai của Lâm gia nữa.
Cả nhà lão tam ở ngoài kiếm tiền, cứ nửa năm lại sẽ cầm về không ít, vì vậy cuộc sống ở nhà cũng không tệ.
Nếu như về rồi, không những không cầm tiền về, còn phải ăn lương thực trong nhà, thêm hai miệng ăn, phải ăn bao nhiêu?
Ba đứa con trai của bọn họ, lại có cha mẹ làm chủ, cứ như vậy hai ông bà còn có thể xem trọng hai con trai của nàng à?
Nghĩ đến những điều này, trong lòng Đỗ thị liền vội, không cố kị nhiều liền mở miệng: “Tam đệ, trở về làm gì a, cuộc sống ở bên ngoài không lẽ không tốt? Nhị tẩu ngưỡng mộ các ngươi đâu, ở bên ngoài kiếm đồng tiền lớn, các ngươi thì hay rồi, còn quay về sống cuộc sống lam lũ.”
Lâm Trường Nguyên nhìn nàng một cái, không nói chuyện, nhị tẩu này vẫn luôn như vậy, không để trong lòng là được.
Hắn có về hay không Đỗ thị căn bản không quản được, nhà này không đến lượt nàng làm chủ.
(Hết chương)