Đỗ thị lại nói: “Vẫn là bên ngoài tốt, ngươi nhìn các ngươi xem, mặc quần áo đều là thứ chúng ta không dám nghĩ.
Nào như ở quê, cả ngày đụng vào phân bùn, không có quần áo sạch để mặc.”
Ngô thị tức giận: “Đó là tự ngươi lười, cả nhà lão đại sao mặc được đồ sạch? Bản thân mình là bà lười còn có mặt mũi để nói à, ngươi ngậm miệng cho ta, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện.
Cả nhà lão tam quay về chúng ta thấy vui, ngươi lại nói những lời chọc tức người khác này thì đừng có ăn cơm nữa.”
Đỗ thị vậy mới ngừng, trong lòng lại không phục, thấy Trường Quý cũng trừng nàng, Đỗ thị liền trừng lại, nàng mới không sợ.
Ngô thị sợ lời này khiến cả nhà lão tam không vui, lại vội cười nói: “Những năm này ta và cha ngươi luôn trông mong các ngươi về, cuộc sống ở bên ngoài tốt mấy cũng không bằng trong nhà.
Nếu các ngươi đã về thì yên tâm mà ở, lát nữa vợ lão đại dẫn ba nha đầu vào phòng dọn dẹp.”
Lưu thị không nói ngay, vẫn đợi Ngô thị phân phó, phòng trong nhà thực sự không xem là rộng, lại nhiều người, bây giờ mỗi phòng đều có người ở, chuyện này nàng thực sự không làm chủ được.
Rất rõ ràng, Đỗ thị cũng đang suy sét chuyện này, Đỗ thị tìm cơ hội, lại dở giọng quái gở nói: “Mẹ, trong nhà ít phòng, lão tam bọn họ quay về thực sự không ở được a.”
Mấy năm nay thời gian vợ chồng Lâm Trường Nguyên không nhiều, mỗi lần về đều là ở tạm, trong nhà đúng là không có phòng của bọn họ.
Lần này Ngô thị triệt để tức giận: “Lão nhị, không lẽ ngươi cưới vợ về là để chọc tức mẹ ngươi à? Ngươi không nói chuyện ta chỉ coi như ngươi cùng một giuộc với nàng, làm ta tức chết cho xong.”
Lâm Trường Quý vội quát: “Mẹ bọn nó, ngươi câm miệng cho ta.”
Ngô thị thở dài trong lòng, lão nhị là người tính tình mềm yếu, cũng thực sự không dạy lại được nữa: “Gian phòng phía đông trống một phòng, ban đầu là phòng của Trường Thanh, nó xa nhà đã lâu cũng không trở về, lão tam với vợ lão tam dẫn theo Tử Tuấn vào ở là được.”
Lưu thị thấy đã sắp xếp rõ ràng, cười nói: “Mẹ, ăn cơm xong con dẫn ba nha đầu đi dọn dẹp.”
Tuyên thị vội đứng dậy nói: “Ta cũng đến giúp đại tẩu, đều là chúng ta trở về mới khiến các ngươi bận rộn.”
Lưu thị cười nói: “Tam đệ muội khách sáo rồi, chẳng qua đúng là còn cần ngươi qua giúp, nhiều đồ vậy, đại tẩu cũng không biết rõ.”
Ăn cơm xong, các nữ nhân đều ở nhà giúp dọn phòng, Lâm Đức Chính nghỉ một lúc liền đứng dậy: “Lão tam đánh xe mệt, nghỉ ngơi là được, lão đại lão nhị cùng ta xuống ruộng cấy, công cụ đều dọn ra rồi, hôm nay phải làm hết việc dưới ruộng mới được.”
Lâm Trường Nguyên nào chịu nghỉ ngơi, lập tức nói: “Cha, con cũng đi, để mấy đứa nhỏ ở nhà là được, Tử Tuấn Tử Khang cũng đã có sức, có thể giúp chuyển đồ.”
Ngô thị cười sắp xếp: “Lão tam cũng đi, thêm một người sớm làm xong việc, ta ở nhà giúp thu xếp.
Xem chừng buổi chiều Uyển Dung cũng về, buổi tối phải nấu mấy món ngon mới được.”
Lâm Trường Nguyên không muốn cả nhà bởi vì bọn họ mà bất hòa, lúc này bèn nói thêm vài câu: “Vậy buổi tối con phải uống với cha một bữa, còn có đại ca nhị ca, gia sản phía bên Trùng Châu đã bán, còn phải giao cho cha mẹ nữa.”
Đỗ thị nghe thấy lời này, lúc này mới sáng mắt, trong lòng lại bắt đầu tính toán.
Mọi người ai bận việc người ấy, Tư Kỳ cũng theo phụ giúp, đồng thời đánh giá sân nhà mình, mặc dù có kí ức của nguyên chủ, nhưng cô cũng phải suy nghĩ kĩ chuyện trong nhà một lát.
Kết cấu tứ hợp viện đơn giản, ba gian nhà trên thêm một gian phụ, phía tây và phía đông mỗi bên có hai phòng, gian phòng phía nam có ba phòng.
Phòng ở mặc dù đã không tính là nhỏ, nhưng không nhét được nhiều người, đồ cũng nhiều, không còn chỗ trống.
Trên dưới dựng hai phòng nhỏ, một cái là phòng bếp, một cái là chuồng xí, đằng sau còn có một cái sân, là nơi nuôi gia súc.
Nhà này thực sự không lớn a, trong nhà có hơn hai mươi người, ở đến chật chội, cũng trách không được cha mẹ trở về nhị bá mẫu lại không vui.
Tư Kỳ thở dài một hơi, sau này cố gắng, làm nhà rộng ra liền không chật nữa.
Tử Tuấn Tử Khang bận rộn một hồi, dọn đồ của cha mẹ vào gian phòng phía đông: “Mẹ, hòm đều để ở đây, còn lại thì xử lý thế nào?”
Tuyên thị cười nói: “Còn lại thì để ta là được, các ngươi ra đồng giúp đi, làm việc xong sớm một chút rồi về.”
Tử Tuấn cười hì hì: “Được, bọn con đi ngay đây.”
Đỗ thị thấy nhiều rương như vậy, trong lòng ngứa ngáy, muốn biết có những đồ tốt gì, ngó đầu vào gian phòng phía đông nhìn, muốn vào xem thử.
Ngô thị mắng một câu: “Vợ lão nhị, ngươi đi làm việc đi, bọn họ vừa nãy không mang nước trà, ngươi mau đưa qua đi, lát nữa khát lại không có gì uống.”
Ngô thị là người thông minh, sao có thể không biết Ngô thị đang nghĩ gì được, chắc chắn sẽ không cho nàng lại gần.
Ngô thị nói: “Mẹ, người cũng đừng thiên vị quá, con cũng sinh con trai kìa, lại không phải mỗi tam đệ muội mới có, không có lí gì nàng quay lại người liền hung dữ với con như vậy đi?”
Nàng sinh hai con trai, là đại công thần của Lâm gia, Lưu thị cái đồ không cố gắng đó sinh ba cái thứ bồi tiền, kết quả bây giờ lại có hai người trở về, nhìn liền thấy phiền.
Nói xong, nàng không tình nguyện cầm đồ ra ngoài, ra đến bên ngoài còn chưa chết tâm, trừng hai đứa con nói: “Hai người các ngươi chạy đi đâu?”
Tử Kiệt nói: “Đi chơi a, mẹ, trong nhà nhiều người như vậy, bọn cọn mới không muốn ở đâu, lát nữa tam thúc về lại đánh người.”
Ngô thị nhỏ giọng nói: “Chơi gì mà chơi, cả ngày chỉ biết chơi.
tam thúc tam thẩm ngươi trở về mang nhiều đồ tốt như vậy các ngươi không thấy à? Không được ra ngoài, ở trong nhà có cơ hội thì vào phòng bọn họ xem thử, mấy cái rương đó rốt cuộc là cái gì.”
Hai đứa trẻ vừa nghe liền không vui: “A, cái này có gì đáng xem đâu.”
Đỗ thị nói: “Ngốc ạ, bọn họ có thể không mang đồ tốt về à? Các ngươi nếu như không ở nhà, bọn họ liền chia sạch, các ngươi lấy gì ăn?”
Hai người sáng mắt lên: “Đúng đúng đúng, có đồ ăn ngon.”
Nói xong bọn họ liền muốn đi, Đỗ thị kéo Tử Long nhỏ giọng dặn dò: “Nếu như tam thẩm ngươi cho bà ngươi tiền, mẹ về nhớ nói cho mẹ, nghe thấy chưa?”
“Biết rồi biết rồi.” Tử Long không kiên nhẫn khua khua tay, chạy về.
Đỗ thị nhếch miệng, trở về cũng được a, đưa tiền ra là được, mọi người đều là người một nhà, tiền này có thể lấy ra để cùng tiêu.
Sau khi Đỗ thị đi, trong đông gian phòng, Tuyên thị nhìn ra ngoài, Lưu thị liền nói: “Ngươi đừng so đo với nàng, nàng chính là cái dạng này, ngươi nói nàng có ý đồ gì? Nói chuyện luôn gây khó dễ cho người khác, ngược lại là khiến cha mẹ không vui.”
Tuyên thị hơi cười mỉm: “Đại tẩu mấy năm nay ở nhà đã chịu ủy khuất?”
Lưu thị thu dọn chăn đệm: “Cũng không ủy khuất, may mà cha mẹ không chê ta không biết đẻ, chỉ là nghe mấy câu phàn nàn của nàng, không tính là gì.”
“Đại tẩu không biết sinh chỗ nào? Mấy nha đầu thông minh ngoan ngoãn lắm kìa.” Tuyên thị an ủi nàng.
(Hết chương)