Bữa tối hôm nay rất phong phú, buổi chiều Ngô thị tự mình đi mua mấy miếng thịt, tối nay đều nấu hết.
Lúc này người ở quê bình thường ăn uống cũng không ngon lắm, thịt này nấu ra bao nhiêu cũng đều có thể ăn hết.
Hiếm khi có lúc vui như vậy, chút đồ này nàng cũng không tiếc.
Bận cả một buổi chiều cũng đã nấu xong một bàn thức ăn, vẫn bày ra hai bàn như buổi trưa, chia ra ngồi, trẻ con không uống rượu thì ngồi bàn nhỏ.
Lão gia tử ngồi ở vị trí chủ đạo trên bàn lớn, cười nói: “Hôm nay các con trai đều có mặt đầy đủ, chỉ thiếu lão ngủ, cũng không biết thằng này lúc nào thì về.”
Lâm gia tổng cộng có sáu người con, bốn con trai hai con gái, Uyển Dung là nha đầu nhỏ tuổi nhất, còn có một tỷ tỷ đã lấy chồng tận mấy năm rồi.
Ngoài ra còn có một người chưa thành thân chính là lão ngũ Lâm gia Lâm Trường Thanh.
Hắn đi con đường quan lộ, từ nhỏ đã luôn ở bên ngoài đọc sách, con người cũng rất thông minh, nhưng mà thời vận không tốt, thi được cử nhân liền không thi lên được tiếp nữa.
Những năm nay cũng luôn không từ bỏ, cắn răng đọc sách, người trong nhà cũng không tạo áp lực cho hắn.
Đứa trẻ đó luôn là người có chủ kiến, nếu như không cho hắn đọc sách nữa chắc chắn không yên tâm.
Sau này liền coi như tiếp tục sống yên ổn, đây cũng là điều luôn mong muốn trong lòng.
Cũng là bởi vì mấy năm nay Lâm Trường Nguyên luôn ở bên ngoài kiếm tiền, nếu không Lâm gia cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy để chu cấp cho hắn đọc sách.
Năm ngoái Lâm Trường Thanh lên kinh thi hội, đã lại thi trượt, nhưng mà lần này lại không về, chỉ gửi tin về nhà, đã cùng một đồng môn đi nơi khác.
Đồng môn đó là người phía nam, không thi đậu nên cũng muốn về nhà, phía nam sản vật phong phú, Lâm Trường Thanh liền muốn theo hắn về nhà xem thử.
Nếu như bản thân đọc sách không thành, biết đâu ở bên ngoài làm buôn bán nhỏ lại được.
Đã đọc sách nhiều năm như vậy, vẫn luôn không có đường ra, hắn cũng sợ người trong nhà thất vọng về hắn, nếu như cứ ở trong nhà, bản thân hắn cũng thấy khó chịu trong lòng.
Hắn sợ người trong nhà không đồng ý nên mới trực tiếp đi luôn, đã đi được hơn một năm rồi.
Ở nơi xa cũng không để người gửi tin về, trong nhà đều luôn mong ngóng, cũng không biết ở bên ngoài thế rồi.
Lúc này nhắc đến Lâm Trường Thanh, Ngô thị thở dài một tiếng: “Thằng bé lão ngũ này a, chính là có chủ kiến quá, chuyện lớn như vậy cũng tự mình quyết định.
Các ngươi đợi đó, hắn về xem ta làm sao xử lí hắn, lần này nói gì cũng phải dạy bảo cho tốt.”
Lâm Trường Phú cười nói: “Mẹ, lão ngũ đã lớn vậy rồi, không lẽ còn có thể đánh hắn sao? Lại không như lúc nhỏ nữa, nếu như mẹ cầm đế giày đánh mông hắn, người trong thôn sẽ chê cười đó, hay là bỏ đi.”
Ngô thị kêu hừ: “Có lớn cũng là trèo ra từ trong bụng ta, còn có thể không kính trọng người mẹ già là ta đây được à? Thằng bé này không hiểu chuyện, bao lớn ta cũng phải dạy dỗ, mấy người các ngươi cũng vậy, nếu như không nghe lời ta liền coi như trẻ con mà xử lí.”
Lâm Trường Nguyên cười cười nói: “Mẹ, bọn trẻ còn ở đây đó, bọn con đã lớn như vậy rồi, mẹ đừng có nói như vậy, bọn trẻ đều đang cười trộm kìa.”
Ngô thị nhìn qua bàn còn lại, mấy đứa đám Tư Kỳ thật đúng là đang cúi đầu cười trộm, Ngô thị mới nói: “Được rồi được rồi, hôm nay vui, cũng không nói chúng nó nữa.
Nào, Mọi người đều động đũa ăn cơm đi, giờ này cũng không sớm nữa, đều đói bụng rồi đúng không?”
Tư Kỳ đúng là đã đói bụng, bây giờ sức khỏe của cô cũng đã không có vấn đề gì nữa, có thể chạy nhảy, đói bụng cũng ngại nói với bà nội, dù sao cũng chưa chia nhà.
Hơn nữa cuộc sống trong nhà cũng không được xem như rất sung túc, đâu phải muốn ăn gì là ăn nấy? Một ngày ăn no ba bữa cũng đã không tệ.
Lúc này ngồi vào bàn, cô bắt đầu ăn đồ trên bàn ăn từng miếng to, vị đúng là không tệ, nhưng mà Tư Kỳ luôn thấy thiếu thiếu gì đó, trong chốc lát lại không nói ra được là gì.
Tư Dao ngồi ở bên cạnh, gắp mấy miếng thịt cho nàng, cười nói: “Tư Kỳ ăn nhiều một chút, đây là mẹ nấu đó, chúng ta đã rất lâu không ăn đồ mẹ nấu rồi.”
Tử Tuấn ở bên cạnh nói: “Đúng vậy, ta rất nhớ món mẹ nấu, có một lần còn nằm mơ thấy nữa đó, tỉnh dậy còn phát hiện mình đã chảy cả nước miếng nữa.”
Lời này chọc cho hai tỷ muội cười không ngừng, sau khi nói xong, Tử Tuấn lại gắp rau cho đám Mộng San: “Đại tỷ, tỷ và hai muội muội cũng ăn đi, tỷ đừng ăn mỗi rau, hôm nay hiếm lắm mới có nhiều thịt như vậy, chúng ta ai cũng đừng khách sáo, nếu như các tỷ là Tử Kiệt, một lát thôi là đã không còn rồi.”
Mộng San cười cười: “Chúng ta đang ăn mà.”
Địa vị của ba người bọn họ ở Lâm gia không cao, mặc dù Ngô thị cũng không phải kiểu người lớn quá trọng nam khinh nữ, nhưng quy củ này không để ngoài mặt, vẫn cần phải có một đứa con trai để nối dõi tông đường.
Vợ lão đại sinh liền ba đứa đều là con gái, một đứa con trai cũng không có, chuyện này cũng làm nàng thấy sốt ruột.
Vì vậy bình thường lúc Đỗ thị nói lời khó nghe, Ngô thị cũng không giúp Lưu thị lắm, liền tạo nên tính cách nhát gan sợ sệt của mấy tỷ muội Mộng San.
Bây giờ nàng đã lớn hơn chút nhưng cũng vẫn vậy, các nàng cũng cũng có hơi không ngẩng đầu lên được, luôn cảm thấy bản thân không bằng Tử Long Tử Kiệt.
Hôm nay náo nhiệt như vậy, món mặt bày đầy mâm, các nàng sớm đã thèm, nhưng vào bàn lại không dám gắp, sợ lúc đó Tử Long Tử Kiệt lại nói lời gì khó nghe, đến lúc đó lại làm cha mẹ mất mặt.
Chỗ ngồi còn lại bên cạnh Tư Kỳ chính là Mộng Hoàn, còn nhỏ hơn cô một chút.
Tư Kỳ cũng học theo dáng vẻ của đại ca gắp rau cho nàng, cười nói: “Muội muội ăn cái này đi, cái này ngon lắm đó.”
Mộng San còn nhỏ, có hơi rụt rè, nhìn thịt trong bát, vậy mà lại chột dạ nhìn qua Tử Long, sợ hắn chửi.
Tư Kỳ nói: “Muội cứ ăn đi, đừng nhìn người khác làm gì? Chúng ta là con cái Lâm gia, đều là như nhau, không ai tôn quý hơn cả, đừng có nghĩ như vậy.”
Lúc này Tử Long Tử Kiệt đang lo ăn, không rảnh để ý các nàng, nếu không trên bàn lại loạn cả lên.
Hai đứa này vì đồ ăn hoàn toàn không để ý đến mặt mũi, trường hợp nào cũng dám gây chuyện.
Ăn cơm xong, dọn bàn sạch sẽ, cả nhà ngồi cùng nhau nói chuyện.
Lâm Trường Nguyên và Tuyên thị lấy đồ mang về cầm lên nhà trên, trong nhà mỗi người đều có phần, đều là vải vóc, cho hai người lớn mấy loại dược liệu tốt, đây đều là bọn họ mua được ở những địa phương nhỏ.
Ngô thị cười nói: “Các ngươi ở bên ngoài kiếm tiền cũng không dễ, trở về còn mua những thứ này làm gì?”
Lâm Trường Nguyên cười cười: “Hiếu thuận với cha mẹ là nên làm.”
Đỗ thị nói: “Tam đệ, tam đệ muội, nếu các ngươi đã quyết định trở về ở, chuyện tiền nong phải nói rõ ràng mới được à.
Cả nhà ăn cơm chung, tiền kiếm được cũng đều phải để chung.
Các ngươi từ ngoài mang về không được cất riêng đâu đấy, đây không phải là không xem mọi người là người một nhà sao? Các ngươi nói xem có phải không?”
(Hết chương)