Lâm Đức Chính nghe Đỗ thị nói, phẫn nộ đập bàn: “Lão nhị, ngươi đuổi vợ ngươi ra ngoài.
Hôm nay vợ chồng lão tam trở về, nàng cứ luôn quái gở, cái nhà này lúc nào thì đến lượt nàng làm chủ rồi? Không lẽ ta với mẹ ngươi đều đã chết?”
Lão gia tử Lâm gia rất dễ tính, bình thường có chuyện gì không vừa mắt ông cũng sẽ không nói, đều là Ngô thị ra mặt, nếu như có chuyện gì làm ông tức giận, vậy chính là thực sự tức giận.
Lúc này Lâm Trường Quý ngay cả giải thích cũng không dám, lập tức quát Đỗ thị: “Ngươi ra ngoài trước, ra ngoài đợi.”
Đỗ thị căn bản không sợ Lâm Trường Quý, nhưng lúc này ở trước mặt ông bà nàng vẫn luôn sợ hãi, vừa nghe lời này liền không cam tâm tình nguyện xoay người đi ra ngoài.
Lâm Đức Chính tức giận không nhẹ, thở phì phò tận mấy tiếng, Ngô thị ở bên cạnh nói: “Lão đầu tử, được rồi, hôm nay ngày tốt, ngươi đừng tức giận làm hại mình.”
Lâm Đức Chính nói: “Lão tam, các ngươi từ ngoài về, các ngươi yên tâm ở lại là được, còn chưa đến lượt người khác nói ra nói vào.”
Lâm Trường Nguyên tự nhiên ngại nói cái gì, bèn cười cười: “Cha, chúng con trở về là để cả nhà làm ruộng, rất nhiều chuyện cũng phải qua một thời gian mới làm rõ được.”
“Tiền này đương nhiên là phải nộp vào công chung, không có lí gì lại giữ riêng được, nhị tẩu hỏi một câu cũng là phải, chỉ là chúng ta về vội, gia sản bên đó cũng bán gấp, bây giờ ta và mẹ bọn trẻ cũng chưa tính rõ.”
“Vốn nghĩ là sau khi tự mình tính xong lại gộp sổ sách rồi lại đưa cho cha mẹ một thể."
Nói xong, hắn lại nói với Lâm Trường Phú và Lâm Trường Quý: “Đại ca nhị ca, chúng ta một chút tư tâm cũng đều không có.
Chúng ta là người một nhà, bạt mạng kiếm tiền không phải cũng là vì để trong nhà sống tốt sao? Năm đó trời hạn, thu hoạch không tốt, chúng ta cũng là bởi vì sợ cả nhà không sống tiếp được nữa mới rời ra quê đi ra ngoài kiếm tiền.
Bây giờ quyết định kiếm tiền, đương nhiên là muốn cùng nhau sống tốt, chắc chắn không có ý nghĩ đó.”
Vừa nãy Đỗ thị nói những lời đó, lúc này Lâm Trường Quý cũng bẽ mặt, không nói chuyện.
Lâm Trường Phú nói: “Lão tam, đệ nói những lời này liền xa lạ rồi, nếu như chúng ta đã là người một nhà, những chuyện này cũng không cần phải đem ra nói như vậy, nhắc một câu liền thôi.”
“Vả lại mà nói, các ngươi ở bên ngoài kiếm tiền không dễ, nếu không có vợ chồng các ngươi cả nhà chúng ta còn không được sống cuộc sống như bây giờ đâu.
Bây giờ nếu các ngươi đã trở về, nhưng mà tiền trong tay đúng là cũng không cần phải giao ra hết.
Các ngươi vất vả kiếm tiền, toàn bộ đều giao ra, nếu là ta ta cũng thấy xót.”
Lâm Trường Nguyên cười cười: “Cả nhà sống cùng nhau, tiền đương nhiên phải giao ra hết, nếu không lẽ lại thành chúng ta ích kỉ à? Đại ca yên tâm đi, chuyện này mấy ngày sau sẽ rõ.”
Chuyện này bây giờ nói tiếp cũng không có kết quả, Ngô thị trực tiếp đổi chủ đề: “Lão tam à, ta thấy các ngươi mang đồ về cũng không ít, ngày mai các ngươi dẫn theo Tư Kỳ đến thăm Cố gia.”
“Lần này Tư Kỳ bị sét đánh trên núi, còn là Thiên Khoát đưa nó về, nếu không thì một mình Tư Dao đúng là không có cách nào mang nàng về được, phải cảm tạ người ta cho đàng hoàng mới được.”
“Chúng ta vẫn luôn chưa đến thăm hỏi, chỉ là nghĩ đợi các ngươi về rồi cùng nhau đi.
Các ngươi dù sao cũng là cha mẹ bọn nhỏ, nên ra mặt cảm tạ, các ngươi nói có xem có phải không?”
Lâm Trường Nguyên vội đồng ý, cười nói: “Mẹ yên tâm đi, chuyện này con và mẹ bọn trẻ đã thương lượng qua, lễ vật cũng đã chuẩn bị tốt, ngày mai chúng con liền dẫn Tư Kỳ cùng nhau đến Cố gia cảm tạ.”
Ở nhà trên nói chuyện một hồi mới tản, ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.
Bây giờ là mùa vụ bận rộn, hôm sau còn có rất nhiều việc phải làm.
Ông trời chính là không đợi người, nếu lỡ vụ, thu hoạch năm nay sẽ bị ảnh hưởng, người nông dân sợ nhất chính là làm lỡ việc đồng áng.
Về đến phòng, Tuyên thị lấy lễ vật ngày mai cần mang đến Cố gia ra sắp xếp, Lâm Trường Nguyên cởi quần áo ra ngồi cạnh giường, thở dài.
“Nhị tẩu đều luôn là cái dạng này, hôm nay chúng ta trở về, nói chuyện liền không xuôi tai như vậy, nàng cũng thật là không quy củ.”
Tuyên thị cười cười: “Nhị tẩu là người như thế nào chàng lại không phải mới biết ngày đầu.
Cũng là vì chân nhị ca không tốt, cưới nàng vào cửa, nàng liềm cho rằng là mình gả thấp, hơn nữa sau khi vào cửa lại sinh hai đứa con trai, lại càng làm quá.”
“Cha mẹ chúng ta mặc dù không thích nàng lắm, nhưng nể mặt bọn trẻ cũng sẽ không thật sự trở mặt.
Nhị ca lại là người tính tình mềm yếu, đương nhiên là không áp được nàng.”
Lâm Trường Nguyên kéo tay nàng, để nàng ngồi cạnh mình: “Nương tử, vất vả cho nàng rồi, chúng ta trở về ở, nàng liền phải suốt ngày sống cùng nàng, nếu như nàng nói chuyện không xuôi tai, để nàng chịu ủy khuất, nàng đừng có nhẫn nhịn.”
“Tướng công nàng không phải là người biết nhẫn nhịn, nếu như nàng và bọn trẻ chịu ủy khuất, ta chắc chắn sẽ đòi lại công bằng, ai cũng đừng hòng khuyên ngăn.”
Tuyên thị cười gật đầu: “Tướng công, ta biết rồi, nhưng mà cả nhà chúng ta sống cùng nhau, hòa thuận là điều quan trọng nhất.
Cha mẹ cũng đã có tuổi, vì những chuyện này mà làm bọn họ phiền lòng thực sự là không nên, có thể nhẫn nhịn chúng ta liền nhẫn nhịn một chút.
Nếu như nhị tẩu thực sự quá đáng quá, ta cũng không phải là người dễ bắt nạt.”
“Tính đại tẩu mới thật sự là mềm yếu, những năm nay không biết đã bị nhị tẩu ức hiếp bao nhiêu rồi.
Chính vì chuyện này mà khiến bọn trẻ cũng bị ức hiếp theo, đứa nào cũng rụt rè nhát gan, chàng có thấy không? Hôm nay chúng ta trở về, tỷ muội Mộng San các nàng nói chuyện cũng không nói nhiều.”
Lâm Trường Nguyên nói: “Chuyện này chúng ta cũng thực sự không quản được, mặc dù là người một nhà, nhưng chúng ta cũng ngại nói, nàng nói có phải không?”
Tuyên thị gật đầu: “Đi ngủ thôi, đi đường mấy ngày liền, ta cũng hơi mệt rồi, tướng công đánh xe càng mệt hơn, trước đó khi chưa về đến nhà ngủ không ngon, cứ lo lắng cho Kỳ Nhi, trở về nhìn thấy ta cũng yên tâm rồi.”
Đêm khuya yên tĩnh, từng người đều đi ngủ.
Tư Kỳ và Tư Dao ngủ chung một phòng.
Lúc này Tư Dao cũng đã ngủ say, mà Tư Kỳ vẫn nhìn ra cửa sổ chưa ngủ, cô đang suy nghĩ làm sao để thay đổi tình trạng hiện giờ.
Sau khi quan sát mấy ngày, cô cũng đã tìm hiểu sơ qua tình trạng trong nhà.
Đây là một đại gia đình, rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt, nhưng cũng nhiều thị phi, đương gia làm chủ là ông bà nội.
May mà ông bà không phải là người quá trọng nam khinh nữ, nếu không sau này cô ở bên cạnh cũng không nói được gì, bản thân mình có chủ ý gì hay cũng không có người tiếp thu, vậy mới đúng là không biết làm thế nào.
(Hết chương)