Kiều Nữ Lâm Gia Bận Làm Ruộng


Trong nhà có mười mẫu ruộng, nghe có vẻ nhiều nhưng cũng có hơn mười ngươi đâu.

Sản lượng lương thực bây giờ cũng không cao, tính ra lương thực là xa xa không đủ ăn.

Trước kia cha mẹ ra ngoài kiếm tiền còn có thể có thu nhập, bây giờ họ về rồi, thu nhập bên ngoài không có nữa, còn phải ăn lương thực trong nhà.

Nếu như cứ tiếp tục tình trạng như hiện giờ, ngày tháng sau này sẽ khó khăn hơn bây giờ một chút.

Cũng trách không được nhị nương nghe nói họ về sẽ không vui như vậy, không chỉ thu nhập ít đi, còn thêm miệng ăn, ngươi nhanh trí như nhị nương, dù sao cũng không vui nổi.

Đương nhiên là nàng cảm thấy lúc trước rất tốt, cha mẹ mang tiền từ ngoài về, ăn mặc lại không dùng trong nhà.

Nhưng mà những việc này không thể vì vàng không vui mà thuận theo ý nàng, ông bà nội đồng ý là được.

Bây giờ mình ở đâu Tư Kỳ còn không biết, tất cả đều không giống với trong trí nhớ của cô, chắc hẳn không phải thời đại cụ thể nào đó trong lịch sử, vì vậy cô cũng không có cách nào dùng đến kiến thức mà cô học được để dự báo chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.

Nếu như muốn thay đổi tình trạng hiện tại phải cần tự mình suy xét tất cả mọi chuyện xung quanh, sau đó nghĩ cách để sống tốt.

Tư Kỳ xoay người, nhắm mắt lại, trên mặt mỉm cười ngọt ngào.

Cho dù thế nào, cứ cố gắng là được, bây giờ có nhiều người thương cô như vậy, thế giới trước đã sống rất tốt, không sẽ cô còn sợ hãi sao?


Hôm sau trời chưa sáng đã phải thức dậy, mùa vụ bận rộn là thế, mới sáng sớm là đã phải ra đồng làm việc, nếu không đợi trời sáng nắng nóng sẽ khó chịu.

Bây giờ là trong tháng ba còn đỡ chút, đến tháng năm tháng sáu càng nóng hơn.

Trời còn chưa sáng, Lâm gia đã nhóm lửa nấu cơm, Tư Kỳ cũng đã quen dậy sớm, mặc quần áo vào liền cùng Tư Dao qua phụ giúp.

Sau khi ăn sáng xong, người khác đều ra đồng làm việc, hai ông bà Lâm gia, còn có hai vợ chồng Lâm Trường Nguyên liền dẫn Tư Kỳ và Tử Thần đến nhà Cố gia, chuẩn bị qua đó tạ ơn.

Trên đường đến nhà Cố gia, Tư Kỳ liền tìm kiếm tất cả thông tin liên quan đến Cố gia ở trong đầu, tránh lát nữa lỡ lời.

Cố gia là nhà đại hộ trong thôn, không phải bởi vì có nhiều tiền mà là vì nhân khẩu quá nhiều, thật sự là một nhà rất rất đông, là gia tộc lớn nhất thôn Đồng Tâm.

Người cầm quyền Cố gia bây giờ là Cố Thiên Minh, đã gần chín mươi tuổi.

Thời bấy giờ đã coi như sống thọ.

Sau khi huynh trưởng của ông qua đời, ông cũng liền trở thành tộc trưởng tộc Cố thị.

Cái gọi là phép vua thua lệ làng, ở xã hội phong kiến, hoàng quyền không có cách nào nhúng tay đến toàn bộ xã tắc được, trên đời thôn xóm vô số, căn bản quản không đến.

Bình thường mà nói, sự vụ trong thôn hầu hết đều được xử lý trong nội bộ thôn, vì vậy liền cần có một người lãnh đạo.

Thời xa xưa, thôn xóm thường được phát triển từ bộ lạc, tất cả người trong một thôn đều có quan hệ họ hàng hoặc xa hoặc gần, là một đại gia tộc.

Dần dần phát triển, lại sẽ có những người khác họ gia nhập, nhưng gia tộc có số lượng người nhiều hơn nhất định phải nắm giữ vị trí lãnh đạo.

Thôn Đồng Tâm bây giờ chính là như vậy, gia tộc Cố thị to lớn khiến họ có quyền ngôn luận tuyệt đối trong thôn, mà Cố Thiên Minh là người lớn tuổi nhất trong thôn Đồng Tâm, chỉ về điểm này, mọi người cũng sẽ tôn trọng ông.

Mặc dù ông là tộc trưởng tộc Cố thị, nhưng trong thôn xảy ra chuyện gì, cũng sẽ để ông ra mặt.

Đây là tất cả những gì mà Tư Kỳ biết.

Về vị lão gia tử Cố gia này, cô không hề quen biết.

Bây giờ cũng chỉ có thể nhớ được hình dáng của ông, nói năng thận trọng, luôn thích nghiêm mặt, trông có vẻ không phải là người dễ thân cận.

Cố gia nhiều người, mặc dù chưa phân gia hoàn toàn, nhưng một tòa nhà cũng không ở được nhiều người như vậy, vì vậy hai con trai của Cố Thiên Minh sớm đã phân gia mấy năm rồi.

Cố Thiên Minh có tổng cộng hai trai một gái, hai con trai đều đã đến độ sáu mươi, đương nhiên là con đàn cháu đống.


Cố Thiên Khoát, người cứu Tư Kỳ lần này chính là con thứ hai của nhị phòng nhà Cố Bình Chương-con trai thứ của Cố Thiên Minh.

Năm nay mười hai tuổi, chạc tuổi hài tử Lâm gia.

Bình thường mấy đứa trẻ cũng chơi rất thân, Cố Thiên Khoát còn đọc sách cùng Tử Tuấn Tử Khang, là đồng môn.

Thôn Đồng Tâm không lớn cũng không nhỏ, có hơn một trăm hộ gia đình, Cố gia và Lâm gia cũng cách nhau không xa lắm, vì vậy rất nhanh đã đến nơi.

Mùa vụ bận rộn, nhà nhà đều bận rộn làm ruộng, may là Ngô thị nghĩ đến điểm này, vì vậy sáng sớm đã ra cửa, nếu không thì đúng là không gặp được, như vậy lúc gặp phải còn vừa đúng lúc người ta đang muốn ra đồng.

Lão nhị Cố gia Cố Trạch Lâm, cầm nông cụ ra ngoài, nhìn thấy có người đến không khỏi cười: “Ôi, đây không phải Trường Nguyên sao? Hôm qua liền nghe nói ngươi đã về, ta còn đang muốn tìm cơ hội qua nói chuyện cùng ngươi, kết quả ngươi đã tự mình đến nhà rồi.”

Lâm Trường Nguyên cười nói: “Cố nhị ca đang vội ra ngoài à, nhưng chúng ta cũng đã đến rồi, hay là ngồi xuống nói vài câu.”

Cố Trạch Lâm đặt đồ xuống: “Đó là đương nhiên, thúc, thẩm, các ngươi mau vào, cả nhà chúng ta đều chưa có ra cửa đâu.”

Vào trong sân, Cố Trạch Lâm gọi to: “Cha, mẹ, Lâm thúc Lâm thẩm đến, còn có vợ chồng Lâm Trường Nguyên.”

Nói xong lại quay về phía đông gian phòng gọi: “Mẹ bọn trẻ, mau lấy ít điểm tâm ra đây, còn có mấy đứa trẻ nữa.”

Chốc lát sau, mọi người đã ngồi trong nhà trên nói chuyện, Cố Bình Chương cười hớn hở nói: “Các ngươi hôm nay đúng là lạ nha, mới sáng sớm đã qua, khách ít ghé thăm a.”

Lâm Đức Chính và ông chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn, quan hệ rất tốt, cười nói: “Nhị ca, còn không phải là vợ chồng Trường Nguyên chúng nó đã về à, hôm nay chúng ta cố ý đến đây để tạ ơn.

Hôm đó Tư Kỳ bị sét đánh ở trên núi, là Thiên Khoát cõng nàng về, chuyện này chúng ta đều nhớ kĩ, nhất định là phải đến cảm tạ, chỉ đợi lão tam bọn họ về thôi.”


Cố Bình Chương cười nói: “Khách sáo rồi, lão đệ à, với quan hệ của hai nhà chúng ta, không cần thiết phải nói những lời này.”

Ngô thị ở bên cạnh nói: “ Lễ nghĩa nên có vẫn là cần phải có.

Hai vợ chồng lão tam thương Kỳ Nhi, sau khi biết chuyện rất đau lòng nên vội vã trở về, tạ lễ cũng không chuẩn bị kĩ càng, nhị ca nhị tẩu đừng chê mới được.”

Lúc này cả nhà Cố gia đều có mặt, Tuyên thị đợi trưởng bối nói chuyện xong mới kéo Tư Kỳ ra: “Kỳ Nhi, còn không mau tạ ơn Thiên Khoát ca ca.”

Tư Kỳ nhận ra Cố Thiên Khoát, người này có quan hệ tốt với đại ca nhị ca, thường đến Lâm gia, có lúc còn dẫn cô cùng đi đào tổ chim.

Con cháu Cố gia không ít, tính cả đại phòng, Cố Thiên Khoát đứng hàng thứ năm, bên trên có bốn ca ca một tỷ tỷ.

Lúc này đứng cùng mấy ca ca, hắn lại là người nổi bật nhất.

Tư Kỳ chăm chú nhìn hắn, trong lòng suy nghĩ, tiểu ca ca này hơi đẹp trai nha, mắt phượng mày ngài, thường xuống ruộng làm việc nên da có hơi ngăm, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng, nhan sắc này rất được.

Mới mười hai tuổi đã cao gần bằng mấy ca ca, trưởng thành chẳng phải là cao hơn à?

Chỉ nhìn như vậy, độ hảo cảm của Tư Kỳ với Cố Thiên Khoát đã tăng vọt, lại nghĩ đến bản thân mình chỉ là một tiểu cô nương chín tuổi, vẫn nên có dáng vẻ của một đửa trẻ liền cười nói: “Thiên Khoát ca ca, cảm ơn ngươi.”

(Hết chương)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận